“Sáng sớm hôm nay, anh ta và Tôn Tuệ San đã lên máy bay đi Mỹ”. Mi mắt Kiều Nam nhíu chặt lại, không dám nhìn biểu tình của Tả Tình Duyệt, anh sợ mình nhìn thấy một tia bi thương trên mặt cô, anh biết, Tả Tình Duyệt yêu Cố Thịnh, mà mình. . . . .
Anh thầm thở dài trong lòng, giờ phút này, mặc dù anh có thể chắn giữ ở bên cạnh cô, cũng không thể nào đi vào trong lòng cô.
Tình yêu là đáng sợ như vậy, biết rõ đối phương không thương mình, nhưng trái tim không nghe theo sự điều khiển của lý trí, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa. Mặc dù biết rõ kết cục cuối cùng của mình, vẫn không nhịn được theo đuổi chút hạnh phúc ngắn ngủi.
Đến nước Mỹ?
Tả Tình Duyệt vô lực dựa đầu vào trên gối, không có vấn đề gì nữa rồi, lúc này, cô không về nhà cũng không thành vấn đề!
Cô nhớ rõ, sau khi kết hôn, hai người bọn họ chưa từng đi hưởng tuần trăng mật, cô thật sự kỳ vọng, mình có thể đi cùng với anh một chặng đường, nhưng cuối cùng, người có thể bồi bên cạnh anh cũng không phải là cô!
Cũng được! Không thèm nghĩ nữa! Không cần nghĩ đến những chuyện thương tâm, anh và Tôn Tuệ San không có ở đây, không nhìn thấy bọn họ thân mật ân ái, mình sẽ không đau lòng, đúng không?
Nhưng tại sao trước mắt cô cảm thấy một mảnh mơ hồ, là trời đang đổ mưa sao?
“Đừng khóc! Bất kỳ thời điểm nào em cần, anh sẽ bồi bên cạnh em!”. Kiều Nam ôm Tả Tình Duyệt vào trong ngực mình, nước mắt của cô làm lòng anh đau nhói, biết rõ cô không muốn làm bạn với mình, biết rõ cô hận mình, biết rõ sau khi anh nói ra những lời này có thể sẽ bị cô xem thường và khinh bỉ, nhưng anh vẫn không nhịn được hứa hẹn cùng cô.
Miễn là cô cần anh, anh sẽ luôn luôn canh giữ bên cạnh cô, cho đến khi . . . .
Một chút đau đớn nổi lên, anh không dám nghĩ tới kết cục, anh phát hiện ra ngay cả bản thân mình cũng không nhận thức được mình nữa rồi, lùi bước, sợ hãi, tâm thần bất định, những thứ này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh, trong suy nghĩ của anh, đó đều là hành vi của những kẻ yếu đuối, nhưng bây giờ. . . . .
Trong lòng cười khổ, anh đã lộ ra tất cả hành động của kẻ yếu đuối rồi.
Vào giờ khắc này, lòng Tả Tình Duyệt như con đê vỡ nát, trong nháy mắt, tất cả kiên cường cùng ngụy trang đều sụp đổ, lúc này, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé cần sự ấm áp và yêu thương!
Để mặc cho mình khóc lớn trong ngực Kiều Nam, nước mắt khiến cho quần áo trước ngực Kiều Nam ướt đẫm, nhưng Kiều Nam không để ý tới, đối với anh mà nói, đây là một hiện tượng tốt, không phải sao? Tốt hơn so với việc Tả Tình Duyệt không chút do dự đẩy anh ra!
Nói anh nhân lúc cô yếu đuối mà tiến vào cũng được, nói anh hèn hạ có tâm kế cũng tốt! Chỉ cần có thể đi vào lòng cô, anh không thèm để ý đánh giá của người khác đối với mình!
Điều duy nhất anh quan tâm là cách nhìn của cô thôi!
Khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhẹ, Kiều Nam nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng của Tả Tình Duyệt, một màn này đã được một người đàn ông nho nhã đứng ngoài cửa thu vào đáy mắt.
Không như ý muốn. Trong tay người đàn ông ấy cũng mang theo một ít đồ vật, muốn vào cửa nhưng làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước. Cận Hạo Nhiên nghe được tiếng khóc của Duyệt Duyệt, từ lâu, anh đã không thấy cô khóc lớn như thế. Lúc nhỏ, mỗi khi tủi thân, cô sẽ ôm mình khóc như vậy, mà bây giờ, cô đang ôm một người đàn ông khác, anh có thể cảm nhận được sự che chở của Kiều Nam đối với cô, trong lòng thở dài, xoay người rời đi.
Cuối cùng, khóc liên tục khiến thanh âm của cô trở nên nghẹn ngào, dường như đã phát tiết xong uất ức trong lòng mình, Tả Tình Duyệt thoát khỏi lồng ngực của Kiều Nam, ánh mắt rơi vào quần áo bị cô làm ướt, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.
“Đúng là. . . . . Thật xin lỗi!”. Ánh sáng trong mắt Tả Tình Duyệt lóe lên, cô phát hiện ra, vừa rồi, mình thật luống cuống, cư nhiên ở trước mặt người mình cực kỳ thống hận lại lộ ra sự yếu ớt như thế.
“Không sao, thật sự không sao”. Trên mặt Kiều Nam hiện lên một nụ cười, giống như cô làm ướt quần áo của anh là vinh hạnh cực lớn của anh vậy.
Anh lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tả Tình Duyệt, cô khóc nhiều khiến đôi mắt đỏ lên càng làm cho anh sinh lòng thương tiếc.
Tả Tình Duyệt lúng túng dùng tay trái cầm lấy khăn giấy, tự mình lau.
Ánh mắt Kiều Nam thoáng qua một chút mất mát, nhìn vào chén canh, bỗng dưng trên mặt nở ra một nụ cười.
“Chắc em đói bụng rồi! Đừng ngược đãi bản thân mình, em yên tâm, canh này không có vấn đề gì đâu, nếu không tin, anh uống trước cho em xem!”. Kiều Nam giống như một đứa trẻ to xác, con ngươi màu xanh lục chớp động, mong đợi sự tán thành của Tả Tình Duyệt.
Đối mặt một Kiều Nam như thế, dù cho tâm Tả Tình Duyệt làm bằng sắt đá cũng không nỡ cự tuyệt ý tốt của anh ta, cộng thêm sự thất thố trước mặt anh lúc nãy, Tả Tình Duyệt cũng không cự tuyệt nữa.
Vươn tay muốn tiếp nhận cái chén, nhưng tay phải bị băng gạc bó kín khiến cánh tay cô cứng đờ tại chỗ, xem ra, tay là một bộ phận rất quan trọng!
“Tay em đang bị thương, để anh giúp em!”. Khôn khéo như Kiều Nam, dĩ nhiên biết cách nắm chắc lấy cơ hội này, mặc dù đau lòng khi thấy tay cô bị thương, nhưng anh cũng rất may mắn, tìm được cho mình một lý do để thân cận cô.
Tả Tình Duyệt muốn cự tuyệt, nhưng một muỗng canh đã đưa đến bên môi mình, lúc này, cô há miệng cũng không được, không há miệng cũng không xong.
“Mùi vị không tệ đâu!”. Vào lúc tâm trạng cô đang mâu thuẫn, Kiều Nam mở miệng, trong mắt lóe ra ánh sáng hy vọng, nhìn chằm chằm vào Tả Tình Duyệt.
Bị anh nhìn như thế, Tả Tình Duyệt cảm thấy luống cuống, há miệng uống canh, nhưng bởi vì mất tự nhiên mà không cảm nhận được mùi vị.
Tâm tình Kiều Nam thật tốt, tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng cho Tả Tình Duyệt ăn, nghiễm nhiên là hành động của một người đàn ông đối với một người phụ nữ mình yêu mến!
Mà trong lòng Tả Tình Duyệt, dần dần sinh ra một chút khổ sở, cô thật sự hy vọng, giờ phút này, người tự tay múc canh cho cô ăn là Cố Thịnh, nhưng. . . . .
“Đủ rồi, tôi uống đủ rồi.” Tả Tình Duyệt nhíu mi, nói với Kiều Nam, cô không muốn tiếp tục nữa, nhìn Kiều Nam dịu dàng đối với cô, cô sẽ bất giác nghĩ đến Cố Thịnh.
Kiều Nam giật mình, đem chén đặt sang một bên,” vậy. . . . . Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh. . . . Buổi tối anh trở lại đưa thức ăn cho em!”
Trong lòng toát ra một cỗ mất mát, Kiều Nam không muốn rời đi, nhưng hiện tại anh đã không có lý do tiếp tục ở lại. Anh biết chừng mực, không muốn ép Duyệt Duyệt quá, như vậy sẽ phản tác dụng, khiến Duyệt Duyệt càng ghét anh hơn!
Anh không thể lại bị cô ghét!
Thì ra là bị người phụ nữ mình yêu mến hận, ghét, sẽ khó chịu như vậy!
“Ừ.” Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt không cự tuyệt, có lẽ, bởi vì cô quá khát vọng cảm giác được người khác quan tâm, hoặc là, cô xác định Kiều Nam hiện tại sẽ không làm thương tổn mình, cũng có thể, cô đang cho chính mình một cơ hội.
Một khi nhìn thấy Kiều Nam, cô sẽ có cơ hội nghĩ đến Cố Thịnh!
Ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam không rời khỏi bệnh viện mà đi vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị, nghĩ đến bàn tay bị thương của Duyệt Duyệt, vừa rồi, anh vẫn ngấm ngầm chịu đựng, không dám nói cho cô biết chân tướng, nhưng anh có thể lừa gạt được bao lâu?
Mặt khác, Duyệt Duyệt . . . . .
Kiều Nam rùng mình, không dám nghĩ thêm nữa.