“Thịnh, anh còn chưa ngủ à?” Tả Tình Duyệt thận trọng hỏi, bị đôi mắt bén nhọn của anh nhìn đến, chợt chột dạ, nghĩ lại, chột dạ? Sao cô phải chột dạ? Cô đâu làm chuyện gì có lỗi với anh!
Cố Thịnh bỗng từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Tả Tình Duyệt, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú cô, trong lòng cười lạnh. Anh không ngủ? Nói cho đúng hơn là anh không thể ngủ!
“Nếu anh ngủ, chẳng phải đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi sao?”
Lúc Cố Thịnh chỉ cách Tả Tình Duyệt một bước ngắn bỗng dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới Tả Tình Duyệt, thấy quần áo cô đều bị ướt, bó sát vào cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mĩ, trong mắt anh bùng lên ngọn lửa dữ dội!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Thịnh, lập tức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh . . . Anh chắc đã hiểu lầm, Hạo Nhiên anh ấy chỉ . . .”
Cố Thịnh chắc đã nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đưa cô về nhà, Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Cố Thịnh lạnh giọng cắt đứt.
“Hiểu lầm cái gì?” Vừa rồi anh thấy rất rõ ràng, người đưa cô trở về là Cận Hạo Nhiên, việc cô lập tức giải thích càng khiến anh không vui, cô đang muốn cắm sừng cho anh sao?
Đáng chết! Cô ta nghĩ mình là ai? Anh là kẻ dễ dàng bị xỏ mũi vậy sao?
Tả Tình Duyệt cau mày, cô nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh là sự không tin tưởng, trong lòng chợt nhói đau, chẳng phải từ trước đến nay bất cứ điều gì anh đã suy nghĩ và quyết định đều sẽ không cho ai được quyền giải thích hay thay đổi, không phải sao?
“Em hơi mệt, em đi nghỉ trước!” Tả Tình Duyệt xoay người định lên lầu, hôm nay cô không muốn làm “bao cát” trút giận cho Cố Thịnh, cô thật sự rất mệt. Cô không biết mình có thể khiến anh vơi đi hận thù hay không, cô muốn cho bản thân một cơ hội, muốn ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh giấc, cho dù cơn ác mộng có tiếp tục, Tả Tình Duyệt cũng không nửa lời oán hận. Cô hi vọng hôm nay dừng lại đây thôi để cho cô được nghỉ ngơi!
Nhưng ngay cả mong ước đơn giản như vậy cũng là xa xỉ với cô, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau.
“Mệt mỏi? Hừ! Hôm nay, em và anh ta đã làm chuyện tốt đẹp gì rồi, sao giờ lại mệt mỏi?” Cố Thịnh không thể dừng suy nghĩ về cảnh mà anh vừa mới trông thấy. Cô khoác áo của Cận Hạo Nhiên! Chẳng nhẽ Cận Hạo Nhiên cùng cô có tình ý với nhau.
Hơn nữa, người cô lại ướt nhẹp, chuyện này giải thích sao đây?
“Cố Thịnh, anh đừng cố tình gây sự như vậy!” Tả Tình Duyệt cố gắng hất tay anh ra, trong lời nói của anh hàm chứa sự khinh miệt và giễu cợt một lần nữa lại làm cô tổn thương. Ở trong lòng anh cô là cái gì? Trong mắt anh, cô có lẽ chỉ là người phụ nữ có giá trị lợi dụng mà thôi, cô không muốn thế, chính anh đã nhiều lần đẩy cô vào vòng tay người đàn ông khác, sao giờ lại là lỗi của cô?
“Cố tình gây sự?” Cố Thịnh ánh mắt lạnh băng, anh cố tình gây sự sao? Được lắm! Tiểu Miêu lại giương móng nhọn ra rồi sao?
“Anh buông tôi ra!” Tả Tình Duyệt lông mày nhíu chặt, anh nắm cánh tay cô mỗi lúc một chặt hơn, rõ ràng Cố Thịnh muốn làm cho cô sợ hãi.
“Trò chơi hôm nay còn chưa kết thúc, anh sao để em đi được?” Cố Thịnh nhếch miệng, trong mắt thoáng qua ý cười khinh bỉ, đưa tay nắm cằm Tả Tình Duyệt, ép cô nhìn thẳng mắt mình, hài lòng khi thấy trong mắt cô có sự kinh hãi.
“À phải, trò chơi còn chưa kết thúc, anh đã thỏa thuận với tôi rồi mà, hôm nay đều nghe theo lời tôi, không phải sao?” Tả Tình Duyệt cố nén đau, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Nghe lời em? Vậy em nói đi muốn anh làm thế nào mới gọi là nghe lời?” Cố Thịnh cười khẽ, anh không ngại nghe theo sự sắp xếp của cô trong trò chơi này, nhưng điều kiện tiên quyết là không được xúc phạm anh. Nhưng người phụ nữ này thật không biết phải trái, anh nghĩ Tả Tình Duyệt sau khi đi khỏi Trung tâm thương mại, nhất định sẽ về nhà, cho nên, anh cũng vội vã quay về, anh thậm chí còn nghĩ đến nên làm thế nào để an ủi cô. Nhưng về đến nhà, chả thấy bóng dáng cô đâu.
Không sao, anh đợi, có lẽ cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại!
Nhưng anh đợi đến tối muộn thì lại nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác trở về, lại còn chia tay trong lưu luyến, bịn rịn.
Đã trễ thế này, anh không tin hai người họ chỉ là vô tình gặp nhau!
“Em. . .” Tả Tình Duyệt mở miệng, cô chỉ muốn nói anh buông tay mình ra!
Nhưng chưa kịp nói, Cố Thịnh liền nhẹ ôm eo Tả Tình Duyệt, để cho cô dán chặt vào anh, giống như lúc trừng phạt, Cố Thịnh không chút thương tiếc hôn cô, hơi thở cuồng nhiệt bao phủ Tả Tình Duyệt, chính anh giờ đây cũng không ý thức được là mình đang ghen.
Anh ghét những người đàn ông khác đến gần cô, bởi cô là của anh!
Nghĩ đến vừa rồi có lẽ Cận Hạo Nhiên cùng với cô cũng làm chuyện này, ngọn lửa trong mắt Cố Thịnh lại bùng nổ dữ dội. Đây không còn là hôn nữa, mà là gặm cắn, mùi máu tanh trong nháy mắt từ trong miệng hai người lan tràn, hơi thở nóng rực. Cố Thịnh có một loại khoái cảm chiếm hữu mãnh liệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị hành động này làm cho sợ hãi.
Tả Tình Duyệt muốn chạy trốn nhưng lại trốn không thoát. Cô trốn không thoát, cuộc hôn nhân này giống như nhà tù giam cầm cô vậy!
Cô cảm thấy bất lực, chua xót, đau đớn. . .
Tất cả cảm xúc dồn nén bỗng dâng trào khiến Tả Tình Duyệt muốn gục ngã.
Nhắm mắt lại, nước mắt cô chảy xuống, nhớ lại trước đây từng hỏi Cận Hạo Nhiên.
‘Nếu người anh yêu hận anh, anh sẽ làm thế nào? ’
Tiếp tục yêu anh? Nhưng càng yêu lại càng chịu nhiều tổn thương? Có nên thương yêu anh nữa không?
Cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa!
Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, anh vốn đang kịch liệt hôn cô, lúc này dừng lại, thấy trên mặt Tả Tình Duyệt đầy nước mắt khiến lòng anh chợt đau nhói. Không thể tiếp tục được nữa, bị anh hôn cô cảm thấy khó chịu sao? Đau khổ như vậy sao?
Trong lòng có chút khổ sở, tay anh ôm cô đột nhiên buông ra, khiến Tả Tình Duyệt chưa kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất.
“Đừng tỏ vẻ đáng thương như thế, trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc!” Cố Thịnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Tình Duyệt, cố ngăn không cho bản thân mình đi tới đỡ cô dậy. Anh tự nói với chính mình, trò chơi kết thúc rồi, anh vẫn chưa để tình cảm của bản thân đi lung tung.
Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, trò chơi kết thúc rồi, cuối cùng đã kết thúc rồi sao?
Tại sao trong lòng cô lại mong nó không kết thúc, chẳng nhẽ cô đã trở nên quá tham lam hay sao?
Có suy nghĩ này, cô nén giận hít thở thật sâu, rồi Tả Tình Duyệt ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt Cố Thịnh.Trên mặt thể hiện sự kiên cường, khó khăn đứng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn Cố Thịnh. Sau đó xoay người, cô muốn về phòng mình. . .
Lúc cô xoay người rời khỏi cũng là khi nụ cười và sự kiên cường trên mặt biến mất thay vào đó là nước mắt. Cô thương tiếc thời gian tốt đẹp sao mà ngắn ngủi quá, để rồi đau khổ nhận lãnh một kết cục bi thương!
Cô rời đi, Cố Thịnh nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, ánh mắt sắc bén như dao của anh như muốn đâm thủng người Tả Tình Duyệt, vừa rồi hành động của cô ta là có ý gì? Muốn thị uy với anh sao?
Người phụ nữ đáng chết!
Anh không thích vẻ mặt vừa rồi của cô, đôi tay bỗng siết chặt, anh sải bước đi theo. . .