Nói xong cô không thèm nhìn đến anh, Gia Duyên tao nhã đi thẳng ngôi xuống bên cạnh của Kiều Nhi.
Gia Duyên đã cho Châu Ân điều tra, biết được Kiều Nhi là một người tính tình quật cường không thích nịnh hót.
Cô thưởng thức nhất là những người giống như Kiều Nhi vậy.
Tràn Hạo nhìn thấy sự chán ghét hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của cô, trong lòng anh cảm giác phẫn nộ.
Bàn tay to lớn của Tràn Hạo đang ôm eo của Lý Kỳ chợt xiết chặt hơn, làm cô đau đớn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài sợ làm anh chán ghét.
Tràn Hạo không nói gì liền cùng Lý Kỳ đi thẳng về căn biệt thự của anh tọa lạc ngay trung tâm Thành Phố S.
Hai người vừa bước vào cửa Tràn Hạo bực bội cởi bỏ áo khoác trên người mình ném lên sofa trong phòng khách.
Anh không nói với Lý Kỳ một câu mà đi thẳng vào trong phòng tắm.
Lý Kỳ không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cả đoạn đường từ khách sạn về đến biệt thự sắc mặt của Tràn Hạo cứ hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm Lý Kỳ cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng.
Tràn Hạo cởi hết quần áo trên người của mình, ném tứ tung dưới mặt đất trong phòng tắm.
Tâm trạng hiện giờ của anh buồn bực vô cùng, với thân hình cường tráng mạnh mẽ anh đứng trần truồng dưới vòi sen để mặc cho nước lạnh như băng chảy thật mạnh xuống khuôn mặt anh tuấn của mình.
Trong đầu của Tràn Hạo cứ hiện lên hình bóng của Sở Hương.
Đã 8 năm, đúng 8 năm là một thời gian nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng đã đủ dày xéo trái tim của anh.
Anh đã cố tình biến mình thành một người đàn ông trăng hoa bay bướm, để che giấu đi nội tâm yếu ớt của mình.
Cuối cùng Tràn Hạo cũng đã quên được Sở Hương, cho đến khi anh gặp được Gia Duyên tại khách sạn bên Italy.
Dung mạo của hai người nhìn rất giống nhau, nhưng Sở Hương thì họat bát luôn tươi cười, còn Gia Duyên thì điềm đạm lạnh lùng ít nói.
Mỗi khi Tràn Hạo nhìn Gia Duyên liền liên tưởng đến Sở Hương.
Những mảnh ký ức về Sở Hương, mà anh đã có cố tình chôn vào quên lãng cứ lần lượt hiện lên trong đầu của anh.
Trong lòng anh vừa yêu vừa hận Sở Hương, hận đến nỗi nếu có thể anh muốn móc luôn trái tim của mình ra để làm giảm đi nỗi đau đớn trong lòng mình.
Càng nghĩ Tràn Hạo càng thêm phiền muộn, anh dùng tay vò rối tung mái tóc ướt đẫm của mình.
Anh vươn tay cầm cái khăn tắm choàng qua eo của mình bước ra ngoài.
Lý Kỳ đang ngồi trên sofa nhìn thẳng vào cửa phòng tắm trong lòng lo sợ không yên.
Lúc này ánh mắt của Lý Kỳ chợt hiện lên tia sáng khi nhìn thấy Tràn Hạo
chỉ quấn duy nhất một cái khăn che đi phần dưới của mình bước ra ngoài.
Cô đã làm tình nhân của Tràn Hạo 3 năm, sự hấp dẫn cùng với khí thế đàn ông tỏa ra từ trên người anh, càng kiến Lý Kỳ yêu say đắm người đàn ông này.
Tràn Hạo thong thả đi đến bar rượu rót cho mình một ly Brandy, cặp mắt thâm thúy của anh nhìn ra ngoài cửa sổ nơi phồn hoa nhất của Thành Phố S.
Lý Kỳ đi ẻo lả đến bên cạnh của anh, tay cô nhẹ nhàng sờ vào cơ bắp rắn chắc trước ngực của anh, lúc này còn động lại những giọt nước trong suốt lạnh tanh.
Tay Lý Kỳ di chuyển một cách khiêu gợi xuống eo của Tràn Hạo.
Môi cô khe khẽ nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ, tay kéo nhẹ nhàng cái khăn tắm trên eo của Tràn Hạo để mặc cho nó rơi xuống mặt đất.
Vật kiêu ngạo nhất của anh hiện ra trước mặt của Lý Kỳ, cô khom tới hôn lên bờ vai rộng lớn của Tràn Hạo.
Môi và đầu lưỡi ấm áp của Lý Kỳ nhẹ nhàng lướt trên làn da rắn chắc của anh, tay cô sờ vào vật nam tính của anh lúc này đã bất đầu tỉnh giấc.
Con ngươi đen nhánh của Tràn Hạo chợt hiện lên tia sáng.
Anh đột nhiên kéo Lý Kỳ sát vào người mình, hai thân thể cọ sát vào nhau vật to lớn của anh áp sát vào nơi tư mật nhất của cô.
Tràn Hạo vươn tay kéo một cái váy dạ hội Chanel màu đỏ của Lý Kỳ bị Tràn Hạo xé rách quăng xuống mặt đất.
Anh mạnh mẽ bế cô lên đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Tràn Hạo đặt Lý Kỳ xuống cái giường lớn đặt ngay chính giữa phòng.
Anh khom người hôn lên cổ của Lý Kỳ mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi của anh, làm anh khó chịu bất giác cau mày.
Đột nhiên trong lòng anh bực bội vô cùng những cảm giác thoả mãn mà anh khao khát có được, Lý Kỳ không thể mang lại cho anh.
Khuôn mặt của Sở Hương cứ hiện lên trong đầu của Tràn Hạo.
Đang ân ái với Lý Kỳ mà trong đầu anh cứ không ngừng suy nghĩ đến Sở Hương.
Tràn Hạo không còn tâm trạng để làm tình với Lý Kỳ nữa, anh nóng giận đẩy Lý Kỳ ra xoay người lại đi đến tủ quần áo của mình.
Lý Kỳ cảm giác thất vọng vô cùng, trong lòng không cam tâm cô ngồi bật dậy nhìn bóng lưng của Tràn Hạo đang mặc quần trước mặt mình.
“Hạo, anh muốn đi đâu?.”
Giọng nói nũng nịu của Lý Kỳ càng khiến Tràn Hạo chán ghét hơn, giọng nói hùng hồn của anh vang lên.
“Tràn Hạo tôi muốn đi đâu không tới phiên cô quản.”
Tràn Hạo lạnh lùng nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài, tiếng cửa đống sầm lại làm Lý Kỳ tức đến không nói nên lời.