Gia Duyên cũng giống như anh, từ đầu đến cuối cô cảm thấy Tràn Hạo là người thuộc vào loại phong tình vạn chủng, một người đàn ông không bao giờ dừng đôi chân của mình lại vì bất cứ người phụ nữ nào.
Loại đàn ông mà cô khinh thường nhất, cũng là loại mà cô không muốn tiếp cận nhất.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt, Gia Duyên cảm thấy với loại người như Tràn Hạo cô không cần phải tránh né hay ngại ngùng gì.
Tràn Hạo thì nghĩ cô cố tình dùng ánh mắt bất khuất để gợi lên sự chú ý của anh.
Kiều Nhi nhìn hai người, cô dùng ngón tay của mình khều khều Mạnh Hùng nói nhỏ vào tai anh.
“Hùng, em thấy phân nửa kia của Hạo đã xuất hiện rồi.”
Kiều Nhi vừa nói vừa liếc nhìn Gia Duyên lúc này đang hung hăng lườm Tràn Hạo.
“Gia Duyên, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Khi nào em rảnh thì đến cửa hàng áo cưới Huyền Thoại của anh, chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập áo cưới mà anh mới vừa thiết kế.”
Alex Smith vừa cắt miếng thịt bò beefsteak bỏ vào miệng của mình nói.
“Được!
Em sẽ cho Châu Ân sắp xếp.”
Gia Duyên nhìn Alex Smith cười nói, tay nâng ly rượu đỏ lên tao nhã hớp một ngụm.
Gia Duyên nhìn thấy Tràn Hạo trong lòng cô đã khó chịu không thấy ngon miệng nên không muốn ăn gì cả.
Trò chuyện với Alex Smith thêm một chút Gia Duyên cảm thấy đầu cô hơi choáng váng nên mới trở về phòng của mình trước.
Thang máy ngừng lại tại tầng 56, cửa thang máy mở ra Gia Duyên bước đi loạng choạng về hướng phòng của mình.
Không biết vì sao chỉ mới uống vài ly mà trong người cô cảm giác lâng lâng.
Trong lòng cô rộn rực khó chịu, cảm giác buồng nôn làm Gia Duyên dùng tay che miệng của mình lại.
Cô nhíu mày bước đi lảo đảo về phía trước nhưng không ngờ lại đụng vào một người đàn ông dáng người cao lớn vạm vỡ.
Gia Duyên ngước mặt lên vội vàng nói lời xin lỗi.
“Xin………”
Cô chưa kịp nói hết câu thì thân thể không còn sức lực của mình, đã bị người đàn ông to lớn áp sát vào bức tường phía sau.
Mùi đàn hương thơm ngát xông thẳng vào mũi của cô, một mùi hương hấp dẫn đầy khiêu khích.
Nó có ma lực làm cô cảm giác thấp thỏm trong lòng.
Gia Duyên bất giác nhắm mắt lại hít vào mùi hương trên người đàn ông này.
Giọng nói trầm ổn chứa đựng sự nguy hiểm vang lên.
“Cô dùng cách này để câu dẫn đàn ông hay sao?.”
Lời nói khinh bỉ của Tràn Hạo làm cô chợt tỉnh táo lại.
Gia Duyên mở đôi mắt lờ mờ của mình ra nhìn thẳng vào mặt của người đàn ông trước mặt mình.
Cô thật kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo của anh ấy, Tràn Hạo dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt của cô.
Hai tay anh đặt hai bên người cô vịn lên bức tường phía sau, khoá thân thể của Gia Duyên ở trong lòng anh.
Nhìn thấy nét mặt gợi cảm của cô Tràn Hạo bất đầu không tự chủ được bản thân của mình.
Anh không nói gì khuôn mặt anh tuấn của anh từ từ tiến đến gần mặt của cô, chóp mũi của hai người gần chạm vào nhau.
Hơi thở ấm áp pha lẫn mùi hương của rượu đỏ phà thẳng lên khuôn mặt diểm lệ của cô, lúc này vì hơi say nên đã phiếm hồng.
Gia Duyên cảm thấy khó chịu, cô nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, xoay mặt qua hướng khác không muốn đối diện với anh.
Hạnh động từ chối rõ ràng này của cô làm anh chợt bình tĩnh lại.
“Tràn Hạo, mày đang nghĩ gì chứ.
Tại sao lại muốn hôn cô ấy?.”
Anh ngã đầu mình lại phía sau một chút, nhìn cô nói với giọng bất mãn.
“Phụ nữ tôi đã gặp nhiều nhưng tôi chưa từng gặp qua ai lại có tài quyến rũ đàn ông hay như cô.”
Lơi nói sĩ nhục của Tràn Hạo làm cô tức tới cơn say cũng vì vậy mà không tiêu tan.
Gia Duyên mở cặp mắt chứa đựng nộ khí nhìn thẳng vào ánh mắt của Tràn Hạo nói với giọng giễu cợt.
“Tràn Thiếu, nói về tài quyến rũ người khác, thì làm sao mà tôi có thể bì lại với ngài.
Không phải ngài cũng nổi tiếng với danh hiệu thay phụ như thay áo sao?.”
Cô vừa nói dứt câu liền dùng hết sức đẩy cánh tay của Tràn Hạo đang chặn mình lại ra.
Nhưng dù cô có dùng hết sức của mình, cũng không thể lây chuyển được anh.
Gia Duyên học ca-ra-tê từ nhỏ nên mấy trò cỏn con này của Tràn Hạo thì làm sao có thể làm khó được cô.
Nhưng hôm nay vì cô đang ngà ngà say nên toàn thân không còn sức lực.
Tràn Hạo giận dữ với lời lẽ sắc bén này của cô, anh dùng tay bóp mạnh hai bên miệng của cô giữ chặt khuôn mặt kiều diểm của Gia Duyên không cho cô lẫn tránh ánh mắt của anh.
Tràn Hạo bất buột cô phải đối diện với khuôn mặt anh tuấn của mình.
Anh không thích sự né tránh của cô.
“Cô nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt của tôi.
Bằng không……..”
Tràn Hạo nhìn cô nói một cách đầy nguy hiểm.
Cô nghe anh nói vậy trong lòng chợt hiện lên tia phẫn nộ.
Anh là ai mà dám ra lệnh cho cô.
Từ nhỏ đến lớn không một ai dám ăn nói hổn láo và hành động bất nhã với cô như Tràn Hạo vậy.
“Bằng không thì sao?
Anh càng không muốn gặp tôi, tôi càng muốn xuất hiện trước mặt của anh xem anh làm gì được tôi.”
Vừa nói xong cô dùng chân mang đôi giày cao gót 10cm đế nhọn liễu đạp mạnh lên chân của Tràn Hạo.
Anh bị hành động đột ngột này của cô làm cho kinh ngạc bất giác lui về phía sau một bước.
Gia Duyên thừa lúc Tràn Hạo lùi về phía sau, cô lập tức chạy thật nhanh về phòng của mình.