*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sam nhìn ba người nói thật lòng, đối với Sam đó là việc bình thường.
Phó Cảnh miệng há thành chữ O, anh không ngờ Tần Gia Uy lại lợi hại đến như vậy.
Phó Cảnh còn nhớ, 7 năm trước khi anh tìm hiểu về Mafia, thế lực của Tần Gia Uy chỉ ngang hàng với Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên, nhưng thật không ngờ chỉ trong vòng 7 năm ngắn ngủi, vậy mà Tần Gia Uy lại bước ra một bước ngoặt lớn đến như vậy.
Trong lúc Phó Cảnh đang suy nghĩ ngẩn ngơ, đột nhiên họ bị thuộc hạ của Tần Gia Uy chận lại.
Trên tay họ cầm một cái máy quét an ninh, họ tiến hành trình tự kiểm tra an ninh, để xác thực trên người bọn anh không mang theo súng.
Luật của Tần Gia, bất cứ ai muốn gặp mặt lão đại, cũng phải được kiểm tra trước.
Doãn Kỳ bước tới anh giận dữ chặn họ lại, làm như vậy cũng đồng nghĩa không xem chủ nhân ra gì.
Tràn Hạo vươn tay cản Doãn Kỳ lại, Tần Gia Vỹ thấy vậy liền lên tiếng.
“Mong các người thông cảm, vì lần trước anh hai bị ám sát, nên Tần Gia đã có quy luật không ai có thể đem vũ khí đến gần anh hai.”
Tràn Hạo vẫy tay cho Doãn Kỳ lui xuống, anh nhìn tên thuộc hạ của Tần Gia Uy nói.
“Không sao, cứ tiếp tục.”
Sau khi để lại vũ khí trên người, họ được Tần Gia Vỹ đưa vào bên trong.
Từ xa đám người Tràn Hạo nhìn thấy một Tần Gia Uy vô cùng lạnh nhạt thờ ơ, khác một trời một vực với em trai của mình.
Hai người đối nghịch lẫn nhau, một người ấm áp tươi sáng như mặt trời, một người lạnh lùng vô cảm như mặt trăng.
Tần Gia Uy một thân âu phục màu đen, mái tóc ngắn gọn được chải tém ra phía sau, trên tay anh là đôi găn tay bằng da màu đen.
Thuộc hạ của Tần Gia Uy chỉ vào một cái ghế bằng gỗ chạm hình con sói bên cạnh, lễ phép mờ Tràn Hạo ngồi.
Tràn Hạo tao nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt kiêu ngạo không hề tỏ ra yếu thế trước phong thái khiếp người của Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy không nói gì, anh đang quan sát Tràn Hạo, từ dáng vẻ, dung mạo, cử chỉ cho đến thần thái của Tràn Hạo, thật sự không có chỗ nào để anh chê.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên căn thẳng hẳn lên, thuộc hạ của Tần Gia Uy không dám nhúc nhích, khi nhìn thấy vẻ mặt hệ trọng này của lão đại.
Người của Tràn Hạo đứng một bên trong lòng họ vô cùng căn thẳng, họ không biết Tần lão đại tiếng tâm lừng lẩy này tính khí như thế nào.
“Cậu thấy mình xứng đáng, làm em rể của Tần Gia Uy ta?.”
Tần Gia Uy nhìn Tràn Hạo nói chậm rãi, ánh mắt phát ra nộ khí, làm người ta nhìn vào bất giác dờ tầm mắt không dám nhìn lâu.
Tràn Hạo thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế, chân phải bắt tréo chân trái, nét mặt không hề đổi sắc với lời nói khiêu khích của Tần Gia Uy.
“Nếu em không xứng với Duyên Nhi,
thì trên thế gian này không ai xứng.”
Cặp mắt của Tần Gia Vỹ vì lời nói ngạo mạn này của Tràn Hạo chợt phát sáng, anh hứng thú nhìn người em rể không biết “trời cao đất dày” này.
Tần Gia Uy nhướng mày với vẻ thích thú anh nhìn Tràn Hạo hỏi.
“Xứng như thế nào?”
“Trong tay em là 50 cái khách sạn The Palm, 5 công ty giải trí Minh Hạo.
Tập đoàn Tràn Thị, Tập đoàn Thomas và bang Thiên Địa.
Anh thấy như vậy có xứng chưa?.”
Tràn Hạo nhìn Tần Gia Uy nói một cách đầy tự tinh, anh không tin ngoài anh ra, có ai còn xứng với Gia Duyên hơn.
Gia Duyên và Châu Ân núp tại một góc khuất trên tầng hai nhìn xuống, hai cô nghe được đối thoại buồn cười của hai người.
Gia Duyên lắc đầu trong vẻ bất lực, trong lòng cô thầm nghĩ.
“Hai người này sao lại nói chuyện ngang tàng như vậy?.”
Tần Gia Uy nghe Tràn Hạo nói vậy anh nghiêm mặt, không nói gì chờ Tràn Hạo nói tiếp.
“Hôm nay em đến, đây để xin cưới Duyên Nhi.”
Tần Gia Vỹ nghe Tràn Hạo nói vậy liền nhìn sang Tần Gia Uy, Gia Duyên là bảo bối trong tay của hai người.
Từ trước tới giờ có rất nhiều người đàn ông tai to mặt lớn muốn cầu thân, nhưng Tần Gia Uy chưa vừa ý với ai cả.
Tuy Tần Gia Uy là người trong giang hồ, nhưng anh không muốn chồng của em gái mình là người trong hắc đạo.
Anh muốn Gia Duyên có một cuộc sống bình lặng, vô ưu như người bình thường.
Tràn Hạo hiểu được tâm tư của Tần Gia Uy, anh đưa tay ra trước mặt của Tạ Chánh.
Tạ Chánh liền hiểu ý, lấy từ trong cặp táp ra một sắp hồ sơ.
Tràn Hạo cầm lấy đưa ra trước mặt,
anh nhìn Tần Gia Uy nói.
“Trong đây là sính lễ của em gởi đến Tần gia.”
Tràn Hạo nhìn Tần Gia Uy nói một cách đầy nghiêm túc, anh biết trên dưới của Tần Gia ai nấy đều xem Gia Duyên như ngọc như ngà.
Muốn cưới được bảo bối của họ, không phải là chuyện đơn giản.
Tần Gia Vỹ nhìn thấy anh hai, không có ý định nhận lấy cái được gọi là sính lễ của Tràn Hạo.
Anh liền bước tới nhận lấy sắp hồ sơ, đem đến đưa cho Tần Gia Uy.
“Anh hai, dù sao Tràn Hạo cũng có lòng với Gia Duyên.
Anh cũng nên nể mặt người ta.”
Châu Ân thở dài nhìn Tần Gia Uy, cô xoay qua nói nhỏ với Gia Duyên.
“Tiểu Thư, cô nghĩ chủ nhân có đồng ý cuộc hôn nhân này không?.”
“Anh hai chỉ muốn thử lòng của Hạo.”
Gia Duyên biết chỉ cần cô được hạnh phúc và anh hai biết người đàn ông đó thật sự yeu cô, anh nhất định sẽ không phải đối.