Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 4

Tác giả: Judith McNaught

1988.

“Dời những con bò chết tiệt này ra khỏi đây ngay, mùi hôi của chúng có thể làm xác chết mắc ói luôn đấy” .

Ngồi trên ghế bằng vải bạt đen có in chữ Đ�� O DIỄN bên trên tên anh, Zachary Benedict ra lệnh cho nhân viên và nhìn trừng trừng vào đám gia súc đang đi xung quanh trại chăn nuôi theo kiểu hiện đại một cách uể oải, tay anh tiếp tục ghi chú lên kịch bàn. Toạ lạc cách Dallas 40 dặm, một nơi sang trọng với hàng cây thẳng tắp hai bên đường cùng chuồng ngựa rộng rãi, những cánh đồng đen kịt giếng dầu được tỉ phú Texas cho thuê nhằm quay bộ phim mang tên Destiny (Định mệnh), bộ phim mà theo tờ Variety, rất có khả năng mang về cho Zack thêm một giải đạo diễn và diễn viên chính xuất sắc nữa,khi anh hoàn thành bộ phim mà nhiều người cho là xui xẻo.

Cho đến tối qua, Zack nghĩ mọi việc không thể tệ hơn nữa. Kinh phí bộ phim dự trù là 45 triệu đô la thực hiện trong 4 tháng. Destiny bây giờ đã kéo dài hơn lịch quay 1 tháng và bội chi 7 triệu đô, nguyên nhân là do hàng tá rắc rối và tai nạn kì dị đã liên tiếp xảy ra kể từ ngày khởi quay.

Giờ đây, sau nhiều tháng tạm hoãn vì đủ loại tai nạn, bộ phim chỉ còn 2 cảnh nữa. Nhưng sự phấn khởi của Zack có nguy cơ bị phá huỷ hoàn toàn bởi cơn thịnh nộ điên cuồng mà anh khó có thể chịu đựng trong cảnh quay tiếp theo.

Bên phải anh, gần con đường chính, máy quay đang vào vị trí để chộp cảnh hoàng hôn rực lửa ở Dallas tít đằng xa đường chân trời. Xuyên qua cánh cửa mở vào chuồng ngựa, Zack có thể thấy cái rãnh nhỏ đặt cỏ khô và những người làm việc hậu trường đang tập trung lại điều chỉnh ánh sáng theo sự hướng dẫn của nhà quay phim. Xa khỏi chuồng ngựa, ngoài tầm quay của máy quay, 2 diễn viên đóng thế đang dời những chiếc mô tô có huy hiệu Đội tuần tra xa lộ Texas vào vị trí cho cảnh quay ngày mai. Trong phạm vi bãi cỏ dước gốc cây sồi, người làm quảng cáo cho phim sắp xếp cho dàn diễn viên đứng thành hình bán nguyệt, bức màn của họ rủ xuống còn máy điều hoà thì đang chiến đấu với cái nóng tháng Bảy. Ngay cạnh họ, xe tải của người cung cấp thực phẩm đang ăn nên làm ra bằng việc bán các loại thức uống mát lạnh cho nhân viên và dàn diễn viên nóng đầu.

Tất cả diễn viên ở đây đều người làm việc thời vụ chuyên nghiệp, họ đã quen với việc chờ đợi hàng giờ cho vài phút quay ngắn ngủi. Theo lẽ thường, vào ngày cuối của đoàn làm phim, không khí sẽ như lễ hội vậy. Nhưng hôm nay mọi người tụ tập quanh chiếc xe tải cung cấp thức ăn và bàn tán về Zack, trêu chọc nhau về việc phải chịu đựng buổi tiệc đóng máy vào tối mai thế nào. Sau những gì xảy ra tối qua, không ai dám đề nghị Zack cho phép không tham dự buổi tiệc cũng như mong đợi có nó.

Hôm nay, 38 thành viên của đoàn làm phim đều cố tránh xa Zack hết mức có thể, họ đã sợ chết khiếp trong vài giờ liền. Kết quả của việc đó là do những lời chỉ dẫn vốn nhẹ nhàng trở nên rất cộc cằn, nín nhịn cách khó chịu với mọi người, còn những chỉ thị vốn được tiến hành nhanh gọn lại trở nên lóng ngóng giống như cảm giác háo hức muốn làm xong cái gì đó.

Zack có thể cảm nhận thái độ của mọi người xung quanh, từ đồng cảm của những ai thích anh, hả hê chế nhạo của bọn ghét anh và bạn vợ anh, hay tò mò từ những người không thuộc hai loại kia.

Trễ nải nhận ra chẳng ai nghe lệnh anh dời đám gia súc đi, anh nhìn quanh tìm trợ lý đạo diễn và thấy anh ta đứng trên bãi cỏ, tay chống hông, đầu nghiêng ra sau, mắt dõi theo chiếc trực thăng chở phim về văn phòng ở Dallas mỗi ngày. Dưới trực thăng, một cơn bão bụi và đất cuộn lên và trải rộng ra, sinh ra một luồng gió mang đầy mùi phân bò về phía Zack.

“Tommy” anh tức tối la lớn.

Trợ lý đạo diễn 35 tuổi với vẻ ngoài đạo mạo làm người ta nhầm lẫn có một giọng khôi hài và tràn đầy nhiệt huyết. Tuy nhiên, hôm nay ngay cả Tommy cũng không giữ được giọng nói bình thường “Anh gọi tôi hả?”

Không thèm ngước lên, Zack nói cộc lốc.

“Kêu ai đó dời đám bò đi chỗ khác” .

“Được thôi Zack” Chạm nút điều chỉnh âm lượng, Tommy đeo headphone vào và lên tiếng gọi Doug Furlough, người giữ chìa khoá, người có nhiệm vụ coi chừng đám gia súc khi chúng thực hiện cảnh bỏ chạy khỏi hàng rào vào ngày mai.

“Doug” Tommy nói vào cái mi-cro .

“Gì hả Tommy”.

“Nói mấy tay trông gia súc đưa chúng sang đồng cỏ phía nam”.

“Tôi tưởng Zack cần chúng trong cảnh quay tới”.

“Anh ta đổi ý rồi”.

“Ok, tôi sẽ lo việc đó, mà anh ấy muốn tập trung chúng trong nhà hay để mặc chúng vậy?”

Tommy lưỡng lự, nhìn Zack rồi lặp lại câu hỏi.

“Để mặc chúng” Zack đáp cộc lốc “Đừng động tới chúng cho đến khi tôi đọc xong tờ báo ngày mai. Nếu chúng gặp vấn đề gì, tôi không muốn mất thêm 10 phút để quay một lần nữa đâu”.

Sau khi trả lời Doug, Tommy ngập ngừng.

“Zack” Anh nói giọng ủ rủ “Có lẽ anh không có tâm trạng nghe điều này bây giờ, nhưng mọi việc tối nay đang trở nên khá điên khùng, và tôi sợ rằng mình không cò cơ hội để nói”.

Cố gắng tỏ ra hứng thú, Zack ngước lên nhìn Tommy khi anh ngập ngừng nói tiếp.

“Anh xứng đáng nhận thêm 2 giải Oscar cho bộ phim này với những gì anh đã làm. Mặc xác Tony và Rachel đi, đừng đổ mọi thứ lên đầu đoàn làm phim, tôi không nói quá đâu”.

Chỉ cần nhắc đến tên vợ anh và liên hệ với Austin Tony đã khiến Zack nổi điên lên, anh đột ngột đứng dậy, tay cầm kịch bản.

“Tôi cảm ơn lời khen” Anh nói dối ” Trời chưa đủ tối để quay cảnh kế tiếp, đợi khi mọi việc sắp xếp xong xuôi tôi sẽ quay lại kiểm tra. Giờ tôi đi uống cái gì đó và tìm chỗ để đầu óc tập trung trở lại” Gật đầu về phía cây sồi, anh nói tiếp ” Tôi sẽ ở đây ngay khi anh cần”.

Anh đi về phía xe thực phẩm thì lều của Rachel mở ra, cô ta bỏ đi ngay khi Zack bước tới. Mắt họ chạm nhau, nói chuyện ngập ngừng, đầu xoay lại, và có cảm giác như sức nóng của tia sét. Nhưng Zack chỉ đi ngang qua vợ anh, tiến về phía trợ lý của Tommy Newton, trao đổi vài câu với 2 diễn viên đóng thế. Đúng ra phải có giải Oscar cho phần diễn xuất của anh khi phải cố chịu đựng như thế, anh không thể nhìn Rachel mà không nhớ cảnh cô ta cùng Tony Austin khi anh đột ngột quay về khách sạn tối qua.

Buổi sớm trong ngày, anh có nói với cô ta anh định họp khuya với nhóm quay phim và trợ lý đạo diễn về một vài ý tưởng mới, sau đó có thể anh sẽ ở lại trong lều. Nhưng khi cả nhóm đã đến lều anh để họp, anh chợt nhớ ra rằng đã để quên xấp ghi chú ở khách sạn Dallas, thay vì gửi chúng cho ai đó, anh quyết định mời tất cả về khách sạn. Cảm giác thư thái bất thường đã kết thúc trong quang cảnh 6 người đàn ông chìm trong bóng tối và Zack bật công tắc đèn.

“Zack” Rachel khóc, trườn mình khỏi người đàn ông trần truồng cô đang đè lên trên ghế sofa, tay cô với lấy áo choàng tắm, mắt cô sửng sốt. Tony Austin, đóng chung với Rachel và Zack trong Destiny hoá đá trong tư thế ngồi.

“Zack, bình tĩnh” Anh ta cầu xin, nhảy khỏi ghế và chạy ra khỏi sô pha khi Zack tiến đến gần .

“Đừng đánh vào mặt tôi, tôi còn 2 cảnh quay nữa” .

Cần 5 người để giữ Zack lại .

“Zack, đừng làm bậy” Người lớn nhất thét lên, cố giữ anh lại “Anh không thể hoàn thành bộ phim chết tiệt này nếu huỷ bộ mặt của hắn” Doug hổn hển giữ tay Zack.

Zack thoát khỏi 2 người nhỏ con hơn, và với sự thận trọng tính toán. Anh lạnh lùng đánh gãy hai cái xương sườn của Tony trước khi tất cả kiềm anh lại.

Thở hổn hển bởi giận nhiều hơn là mệt, anh thấy mọi người bao quanh Tony đang trần truồng, đi khập khiễng. Nửa tá khách trong khách sạn đứng trước cánh của phòng mở toang, không nghi ngờ gì là do tiếng thét của Rachel khi cô kêu Zack dừng lại. Zack đi tới đóng sầm cửa lại.

Vòng quanh Rachel, cô đang quấn tắm áo ngủ màu đào quanh người, anh bước đến, kiềm chế hành vi bạo lực với cô ả.

“Đi khuất khỏi mắt tôi” anh cảnh báo khi cô ta bước lùi trở lại “đi ngay không thì tôi chẳng biết sẽ làm gì với cô đâu”.

“Sao anh dám doạ tôi chứ đồ khốn kiếp” Cô đáp trả khinh bỉ “Nếu anh dám động ngón tay vào tôi, luật sư li dị của tôi sẽ không lấy một nửa tài sản của anh. Tôi sẽ lấy hết! Anh hiểu không Zack. Tôi bỏ anh. Luật sư của tôi đang hoàn tất thủ tục. Tôi và Tony sẽ lấy nhau”.

Nhận ra vợ và nhân tình đã vụng trộm sau lưng mình và vạch ra kế hoạch sống dựa vào đồng tiền Zack cực khổ kiếm được đã đánh mạnh vào sự tự chủ của Zack. Anh bóp chặt tay Rachel và lắc mạnh .

“Tôi sẽ giết cô trước khi cô lấy phân nửa tài sản tôi. Cút ngay”.

Cô ta suýt té ngã, khi đứng dậy, bước đến tay nắm cửa, mặt cô ánh lên vẻ mừng rỡ ghê tởm khi cô ra phát súng cuối cùng .

“Nếu anh định loại tôi hay Tony khỏi cảnh quay ngày mai thì cứ tự nhiên, anh là đạo diễn mà. Hãng phim đã quy định kinh phí cho cả bộ phim rồi, họ sẽ kiện anh nếu anh làm điều gì có hại cho họ. Cứ nghĩ đi” Cô nói với nụ cười hiểm độc khi kéo mạnh cánh cửa “Đằng nào anh cũng thua thôi. Anh không hoàn thành bộ phim, anh tiêu tùng. Anh làm xong, tôi lấy một nửa”.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ả.

Cô ta nói đúng về Destiny. Mặc cho đang tức giận cực độ, Zack biết điều đó. Chỉ còn 2 cảnh nữa, Rachel và Tony có một cảnh. Anh không còn cách nào khác phải chịu đựng vợ và nhân tình của cô ta. Đi đến quầy bar, anh tự lấy cho mình ly Scoth, uống cạn rồi rót tiếp. Cầm theo ly rượu, anh đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở Dallas, cơn giận cùng nỗi đau bỗng chốc giảm bớt. Anh đã gọi cho luật sư đại diện sáng nay, chỉ đạo cho họ tiến hành thủ tục ly dị theo điều kiện của anh, không phải của cô ta. Mặc dù anh đã làm ra một tài sản đáng kể với nghiệp diễn, anh đã nhân số đó lên nhiều lần bằng các khoản đầu tư, và các khoản đầu tư ấy được bảo vệ bởi nhiều điều khoản pháp lý phức tạp sẽ tránh được cảnh rơi vào tay vợ anh. Tay Zack thư giãn khỏi việc nắm chặt cái ly. Zack đã tự chủ lại, anh sẽ sống sót và vượt qua mọi chuyện. Anh có thể và anh sẽ làm thế. Anh biết từ nhiều năm trước, khi anh 18, anh đã chịu đựng sự phản bội còn đau đớn hơn thế, chúng làm anh nhận ra mình có khả năng bỏ đi khỏi những ai từng phản bội anh, và không bao giờ quay đầu lại.

Ra khỏi cửa sổ, anh tiến đến tủ áo, lấy ra cái vali của Rachel, bỏ tất cả quần áo của cô ta vào trong. Anh nhấc điện thoại gọi tổng đài.

“Hãy cho người phục vụ lên đây” .

Vài phút sau nhân viên phục vụ đến, anh ném cái vali cùng quần áo của Rachel sang một bên.

“Đem tất cả sang chỗ ông Austin”.

Ngay lúc này, dù Rachel có quay lại và cầu xin sự tha thứ, hay cô ta phải tự chứng mình mình bị say thuốc nên không biết đã nói hay làm gì, nó cũng đã quá trễ rồi, ngay cả khi anh tin cô ta.

Bởi vì đối với anh cô ta đã chết.

Cũng như người bà, em trai và em gái đã chết của anh. Phải tốn nhiều sức lực mới xoá họ khỏi tâm trí và trái tim anh. Nhưng anh đã làm được.

Bình luận
× sticky