79.1
“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi khi Zack ngồi xuống bên cạnh cô và cuộn băng anh lấy từ túi xách bắt đầu lên hình. Cô cẳng thẳng chọc ghẹo “Em hy vọng đó là Dirty Dancing chứ không phải mấy cảnh nóng trong phim của anh”.
Anh choàng tay qua người cô và lặng lẽ nói.
“Đây là cuộn băng anh hôm nay anh đã xem rất nhiều lần, một nhân viên FBI đã tịch thu được ở Mexico City – “.
Cô lắc đầu dữ dội, cố giật lấy thanh điều khiển .
“Em không muốn xem. Không phải tối nay. Không bao giờ”.
“Chúng ta sẽ cùng xem, Julie. Anh và em. Sau đó nó sẽ đứng giữa hay làm tổn thương hai ta được nữa, em không cần phải sợ”.
“Đừng bắt em phải xem” giọng cô bắt đầu rung rung giống ở sân bay “Em không thể chịu nổi”.
“Nhìn vào màn hình đi” anh nói dứt khoát “Chúng ta đã cùng có mặt ở đó, nhưng đến hôm nay anh mới biết lúc đó em đang làm gì khi họ áp giải anh, và anh có cảm giác là em cũng không biết mình đã làm gì”.
“Ổ, có, em biết chứ! Em nhớ hết mọi thứ họ gây ra cho anh. Em nhớ hết vì đó là lỗi của em”.
Anh quay mặt cô vào màn hình.
“Nhìn em kìa, không phải anh. Nhìn và xem em đã làm gì – em chịu đựng còn nhiều hơn anh.” Julie kéo luồng mắt về màn hình, mù quáng xem lại cảnh tượng cô muốn quên đi. Cô thấy bản thân la hét kêu mọi người đừng làm anh bị thương, thấy Paul kéo cô lại, thét vào mặt cô ‘mọi chuyện đã kết thúc’, thấy Hadley đi về phía cô với nụ cười hiểm ác và thả chiếc nhẫn vào tay cô. Cô thấy bản thân bóp nghẹn chiếc nhẫn và khóc lóc.
Giọng Zack vừa đau đớn vừa dịu dàng .
“Julie” anh thì thầm, kéo cô gần lại “nhìn em kìa, em yêu, và nhìn những gì anh đã nhìn. Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, một mảnh kim loại có đính đá. Nhưng hãy xem nó có ý nghĩa với em đến mức nào”.
“Đó là chiếc nhẫn cưới anh mua cho em” cô mãnh liệt nói “Đó là lý do em khóc” .
“Thật sao?” anh nhẹ nhàng trêu “Anh nghĩ em khóc vì thấy mấy viên kim cương nhỏ quá”.
Miệng cô mở lớn và chuyển sang cái cười khúc khích trong lúc cô nhấp nháy gạt nước mắt khỏi đôi mắt ngạc nhiên.
“Giờ xem cái này” anh nói thêm và toét miệng cười, tay anh kéo cô sát vào hơn nữa “Đây là phần anh thích nhất. Đừng xem những gì họ làm với anh” anh nói nhanh khi thấy cô bắt đầu quay đi lúc cảnh sát Mexico nâng những thanh dùi cui. “Xem những gì em làm với Hadley ở góc phải màn hình đó. Cái đó” anh ngưỡng mộ nói “là một cú móc tuyệt chiêu thưa quý cô”.
Julie buộc bản thân nhìn vào và cảm thấy chút ít ngạc nhiên xen lẫn hài lòng e thẹn vì đã tấn công đúng phần ‘yếu điểm’ của đàn ông.
“Thật sự em không nhớ nhiều lắm” cô thì thầm.
“Không, nhưng anh cá là Hadley nhớ những gì xảy ra tiếp theo. Khi Richardson lôi em ra và em không thể tiếp tục cào xé hắn bằng móng tay, em đã – “.
“Đá hắn” cô kinh ngạc thuật lại.
“Ngay giữa háng” Zack cười tự mãn “Em có biết bao nhiêu đàn ông trên thế giới có thể chịu nổi đòn đó không vậy?”
Julie từ tốn lắc đầu, cô xem đến cuối đoạn băng lúc bác sĩ tiêm cho cô một mũi dưới cánh tay và Paul ôm cô. Zack vẫn để cuộn băng chạy tiếp, anh nhìn cô thổn thức.
“Anh sẽ xé nát Hadley một cách hợp pháp trước khi anh hết thời. Tuần tới nữa anh sẽ có buổi họp với ủy ban kỉ luật nhà tù. Khi nào anh xong việc với hắn thì tự khắc hắn sẽ có một buồng riêng trong tù”.
“Hắn là ác quỷ”.
“Còn em” Zack cười buồn, nâng cằm cô lên “là thiên thần. Em có biết mỗi lần xem băng là anh lại cảm thấy thế nào không hả?”
Cô lắc đầu và anh nói .
“Anh cảm thấy được yêu.Được yêu vô cùng, trọn vẹn và không điều kiện. Ngay cả khi em nghĩ anh là tên sát nhân tâm thần em vẫn chiến đấu và khóc cho anh.” Anh hạ thấp miệng hôn cô và thì thầm “Anh chưa từng gặp một phụ nữ nào có nhiều dũng khí như em…” anh hôn vào khóe mắt cô, quét môi ngang qua má đến khóe miệng cô. “Hoặc có nhiều tình yêu ban phát đến vậy” Tay anh luồn bên dưới áo lạnh của cô và bắt đầu len xuống cạp quần. “Đưa chúng cho anh đi em yêu” anh thì thầm “tất cả… bây giờ”. Cô hé môi cho anh, hôn anh sâu hơn, tay anh lần mò làn da trần của cô, lưỡi anh tìm kiếm miệng cô, chậm rãi đi vào, và khi cô cởi nút áo sơ mi và mở những ngón tay ra trên ngực anh thì tiếng rên rỉ anh nghe được là phát ra từ anh. Nhưng tiếng reo là của chuông cửa, và nó đánh vào tâm trí anh khi nhận ra có kèm theo tiếng đập cửa. Zack chửi thề rồi ngồi lên, định sẽ đưa cô vào phòng ngủ nên anh chìa tay ra.
“Julie” giọng Ted vang lên cùng lần đập cửa thứ hai.
“Anh trai em” cô nói.
“Em không thể đề nghị anh ta quay về và ngày mai trở lại hay sao?”
Cô sắp sửa gật đầu nhưng giọng cười cợt của Ted vang lên.
“Trả lời đi chỉ tốt cho em thôi. Anh biết em ở trong đó” và thế là cô lắc đầu, kéo lại vạt áo và chải lại tóc. “Tốt hơn em nên hỏi xem anh ấy muốn gì”.
“Anh sẽ đợi trong bếp” Zack nói, tay anh vò tóc.
“Nhưng em muốn anh ấy gặp anh”.
“Em muốn anh ấy gặp anh lúc này hả?” anh liếc xuống ẩn ý và rồi nhìn cô thích thú “trong tình trạng này?”
“Ở ý thứ hai” mặt cô ửng đỏ “tốt hơn anh nên ở trong bếp” rồi cô đi ra cửa trong lúc anh theo hướng ngược lại.
Julie mở cửa đúng lúc Ted giơ tay chuẩn bị đập cửa lần ba, và tia nhìn săm soi của anh quét qua cô với vẻ hiểu chuyện, cười đùa .
“Xin lỗi vì đã xen ngang. Benedict đâu rồi?”
“Trong nhà bếp” .
“Anh cá là vậy” anh cười.
“Anh muốn gì?” cô vừa cáu tiết vừa xấu hổ, và rạng rỡ nhìn anh vì cô biết chính anh đã đưa bức thư của cô cho Paul.
“Anh nên báo cho cả hai người biết tin” anh nói rồi thong thả đi qua hành lang, ngó qua phòng ngủ một cái, tự thấy hài lòng với bản thân một cách vô lý.
Bất ngờ vì sự xuất hiện lặng lẽ của họ, Zack quay lại, mắt anh dán chặt vào khuôn mặt quen thuộc .
Ted gật đầu “Anh nhớ đúng đó, tôi đã có mặt ở Mexico City”.
Che dấu sự ngạc nhiên của mình, Zack chìa tay ra và nói.
“Tôi rất vui nếu được gặp anh trong một tình huống khác tốt hơn”.
“Nhưng không phải lúc này” Ted đùa, bắt tay Zack, và Zack cảm thấy thân thiện với anh chàng trẻ tuổi hơn anh. Ted tiếp tục cười toe toét với Zack “Nếu tôi là anh thì tôi sẽ chữa cháy bằng cái gì đó mạnh hơn nước lã” Liếc mắt nhìn Julie đang bối rối, anh giải thích “Cha muốn gặp cả hai người ở nhà. Ngay lập tức” anh nhấn mạnh bằng giọng điệu tàn khốc “Katherine đang ở cùng mẹ, đã giúp mọi người thuyết phụ cha nên để anh ta đến nhà thay vì cha đến đây một phần vì cha không thể liên lạc với em qua điện thoại”.
“Sao cha lại nôn nóng muốn gặp tụi em đến vậy?” Julie hỏi.
Tựa vào tường, Ted thọc tay vào túi, nhướng mày nhìn Zack.
“Anh có thể đoán tại sao cha Julie lại … nói sao nhỉ… cương quyết phải nói chuyện với anh vì chuyến thăm bất ngờ của anh không?”
Zack uống cạn ly nước và rót đầy tiếp.
“Tôi nghĩ là tôi có thể đoán”.
“Julie” anh khúc khích ra lệnh “đi chải lại tóc và cố làm sao trông không …nhàu nát thái quá. Anh sẽ gọi điện cho cha và báo ông biết chúng ta sẽ đến trong ít phút”.
Cô quay gót đi thẳng vào phòng, không quên nói ra sau lưng là dây điện thoại đã bị tháo ra khỏi ổ cắm phòng khách.
79.2
Khi Ted quay lại phòng khách sau cuộc điện thoại thì Zack đã vào phòng tắm và cạo râu. Vài phút sau anh bước ra trong một chiếc áo mới, tóc chải gọn gàng. Ted ngừng việc tìm đồ trong tủ bếp và hỏi ra sau vai .
“Tôi không nghĩ là anh biết chỗ Julie cất vodka lần này?”
“Lần này?” Zack nói, tạm thoát khỏi suy nghĩ về buổi gặp gỡ cha vợ tương lai sắp đến.
“Julie có một thói quen hơi khác thường” Ted giải thích, cúi xuống tìm bên dưới bồn rửa tay, “Khi có chuyện gì đó làm con bé bận tâm thì nó sẽ sắp xếp lại đồ đạc… đặt chúng theo vị trí, anh có thể nói vậy”.
Nụ cười dịu dàng bật ra trên môi Zack khi anh nhớ lại những gì cô làm lúc ở Colorado.
“Tôi biết”.
“Vậy anh sẽ không giật mình” Ted mở tủ lạnh tìm kiếm rượu nhưng cũng vô ích “từ lúc anh được thả con bé đã sắp xếp lại toàn bộ ngăn kéo, tủ kệ, và sơn lại chỗ để xe. Hai lần. Thử tìm trong cái tủ lạnh này xem” anh chỉ vào những ngăn kệ trên cửa “Anh sẽ thấy những chai lọ được sắp theo kích cỡ nhỏ dần, cái cao nhất ở bên trái. Bây giờ qua ngăn kế tiếp, con bé đổi lại cho có vẻ mĩ thuật, thế là cái cao nhất nằm bên phải. Tuần trước mọi thứ được sắp theo màu. Nhìn cũng thú vị”.
Zack vừa thấy thích thú được nghe nhưng vừa thấy ân hận vì đã làm cô đau khổ. Anh nói .
“Tôi cá là vậy”.
“Không là gì cả” Ted khô khan “Nhìn cái này nè” anh nói rồi mở một ngăn tủ và chỉ vào chai và hộp thiếc trên kệ “Nó tích trữ hàng tạp phẩm theo thứ tự chữ cái” .
Zack nghẹn cười “Cô ấy làm sao?”
“Tự nhìn đi”.
Zack nhìn qua vai Ted. Tất cả chai, lọ, bình đứng trộn lẫn vào nhau nhưng được sắp xếp ngay sau hàng đầu tiên.
“Applesauce, asparagus, beets,” (sốt táo, măng tây, củ cải đường) anh lẩm bẩm không tin nổi “cauliflower, Cheerios, flour, Jello, beans…” (súp lơ, bánh ngũ cốc, bột, thạch, đậu) anh nhìn qua Ted, ” cô ấy sắp sai đậu rồi”.
“Không, em không sai” Julie nói trong lúc bước vào bếp, trông cô hoàn toàn hờ hững khi cả hai người đàn ông quay lại nhìn cô cười thích thú “Chúng ở dưới chữ L”.
“L” Zack hỏi, cố gắng không thành để giữ nét mặt bình thản.
Cô hơi xấu hổ với một sợi vải lòi ra từ chiếc áo len cô đang mặc .
“L – cho legumes (quả đậu)” cô thông báo. Zack sặc cười và kéo cô vào lòng, vùi mặt anh vào tóc cô, tắm mình trong niềm vui được có cô .
“Vậy vodka ở đâu?” anh thì thầm vào tai cô “Ted muốn nó”.
Cô ngả đầu ra sau, mắt cô tràn ngập tiếng cười.
“Đằng sau quả đậu”.
“Sao nó lại ở chỗ quái đó được?” Ted hỏi, đẩy hết đống chai lọ qua một bên và chộp lấy chai rượu.
Vai anh lắc lư để ngăn lại tiếng cười, Zack xoay xở nói một cách dịu dàng và chính xác “Nó nằm dưới chữ L – cho Liquor (rượu), bình thường thôi”.
“Bình thường” Julie khúc khích xác nhận.
“Không còn thời gian đâu để uống nữa rồi” Ted nói.
“Tôi không muốn uống” Zack đáp.
“Anh sẽ tiếc cho coi”.
Xe tuần tra của Ted đã đợi sẵn ở trước nhà, và anh ra mở cửa sau cho họ. Zack miễn cưỡng ngồi vào, nét mặt anh trở nên căng cứng.
“Có gì không ổn sao anh?” cô hỏi, cô hòa mình vào sự hiện diện của anh đến mức có thể nhận ra một sự thay đổi nhỏ nhoi trong giọng nói hay nét mặt của anh.
“Chỉ là cái này không phải phương tiện di chuyển anh yêu thích nhất”.
Zack thấy mắt cô tối sầm vì phiền muộn, nhưng cô hồi phục ngay lập tức và chọc cười để anh lấy lại tinh thần .
“Ted” cô nói, vẫn giữ ánh mắt tươi cười bên Zack “Anh nên dùng chiếc Blazer của Carl. Zack thấy chiếc đó… hấp dẫn hơn”.
Cả hai người đàn ông đều cười.