Tony Austin nghe một tiếng ồn sau lưng và với tay bật đèn bàn cùng lúc hắn thấy tấm màn chuyển động bên cạnh cánh cửa kéo bằng kính .
“Không được bật đèn” một giọng nói ra lệnh vừa lúc một cái bóng rời xa khỏi màn “Tao có thể thấy rõ mày ở ngay đây”.
“Không cần đèn tao cũng nhận ra được giọng mày. Sao mày không đi vào từ cửa trước hả thằng quỷ” Austin nói, giật tay khỏi đèn và che dấu vẻ kinh ngạc bên dưới sự khinh miệt “Tao để cửa mở cho mày mà”.
“Mày có biết tao muốn giết mày nhiều đến mức nào không hả?”
“Mày vuột mất cơ hội 5 năm trước rồi. Tiền đâu?”
“Mày giống như một con ma cà rồng chuyên hút cạn máu người”.
“Câm miệng và đưa tiền cho tao”.
Cái bóng trên màn đưa tay lên và Tony thấy một khẩu súng.
“Đừng có ngu! Nếu mày giết tao thì bọn cớm sẽ biết ngay là mày trong vòng 24h”.
“Không! Lũ cớm sẽ không biết. Zack Benedict đang chạy rong khắp nơi, và hắn điên loạn, mày chưa nghe chuyện đó hả?” giọng cười ớn lạnh vang lên nhức óc “Hắn gọi điện đe dọa mọi người. Người ta nghĩ tao cũng nhận được một cuộc gọi của hắn. Tao chắc như thế. Chúng sẽ nghĩ hắn đã giết mày. Tao đã chở đợi giây phút này quá lâu rồi” Khẩu súng nâng lên, chĩa thẳng, điều chỉnh một chút.
“Đừng có khùng! Nếu mày giết tao mọi người sẽ – “.
Tiếng nổ phát ra từ nòng súng tạo nên một lỗ thủng trên ngực gần xương đòn của Austin, sự thật viên đạn đã sượt khỏi tim hắn không còn quan trọng. Với sức công phá của mình nó đã phá vỡ khoang ngực của Austin và khiến hắn chết ngay lập tức.