Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 26

Tác giả: Judith McNaught

“Chết tiệt” Julie nói nhỏ khi lẻn vào trong chiếc Blazer, nó vẫn đang đậu ở phía sau căn nhà, ngoài tầm nhìn của cửa sổ phía trước và bên hông. Đã 15 năm trôi qua kể từ bài học chôm xe đầu tiên và duy nhất của cô, và hệ thống dâu điện xe đã thay đổi quá nhiều hoặc do cô không phải là một học sinh giỏi giang lắm mà cô chẳng hề có chút ý tưởng nào đối với mấu dây cô rút ra từ bảng điều khiển.

Run rẩy dữ dội, cô ngồi xuống thu lượm những nhánh thông nằm rải rác bên hông ngôi nhà. Trong vòng 15 phút cô ra khỏi nhà, anh vẫn đứng bên cửa sổ, quan sát cô như một pho tượng vô cảm. Việc cần vài “thanh chống” cho người tuyết trong tưởng tượng đã cho phép cô xa khỏi tầm nhìn của anh vài phút, không quá lâu để khiến anh nghi ngờ chính xác là điều cô mong muốn, nhưng cô cũng e ngại là mình đã đi quá lâu. Trong khoảng thời gian đó, cô đã thực hiện cả thảy ba chuyến đi với thời lượng tăng dần, mỗi lần về cùng một ít cành thông sau khi cố nối dây chiếc Blazer. Cô chỉ còn biết mong chờ anh tự thấy cô hơi điên khi muốn nặn một người tuyết giữa trời rét căm căm thế này, và anh sẽ chán mà bỏ đi thôi.

Đưa cánh tay lên, cô kéo cái nón len dành cho trời tuyết mà cô đã lấy trong tủ áo thụp xuống vành tai, rồi cô bắt đầu lăn phần thân của người tuyết trong lúc suy nghĩ về những phương án bỏ trốn thay thế: bỏ trốn không cần xe giữa thời tiết này là kiểu tự tử thần kinh, cô biết như thế. Ngay cả khi cô không bị lạc trong lúc đâm ngang bổ ngửa xuống núi thì cô cũng sẽ chết cóng trước khi ra tới đường lớn. Trong vài trường hợp cô thành công đi nữa, cô cũng rơi vào tình thế nguy hiểm trước khi có một chiếc xe nào đó đi ngang qua. Trên đường đến đây, họ chẳng thấy một chiếc xe nào đi ngang trong suốt hai tiếng đồng hồ. Khả năng tìm ra chiếc chìa khóa bị Zack giấu đi cũng khá mong manh, và cô lại không thể khởi động xe mà không có nó.

“Phài có cách nào đó để trốn thoát khỏi đây chứ!” Julie nói to khi đẩy và lăn trái banh tuyết tới chỗ cành cây. Có một gara có khóa ở phía sau ngôi nhà, và Zack đã nói cô sử dụng nó như nhà kho, vì thế nó không thể chứa thêm chiếc Blazer. Có thể anh ta nói dối. Cũng có thể anh ta không chắc. Một trong mấy cái chìa khóa trong túi cô có thể vừa với ổ khóa nào đó, và ổ khóa duy nhất cô thấy là của cánh cửa gara. Khả năng vị chủ nhân của ngôi nhà này có một chiếc xe khác trong đó đã kích thích tinh thần cô ngay lập tức. Cho rằng cô có thể tìm ra chìa khóa xe trong lúc chiếc Blazer chắn ngang cửa gara.

Cô chỉ còn một lựa chọn: không cần nhìn vào bên trong, cô có linh cảm sẽ tìm thấy một thứ trong đó : thanh trượt tuyết.

Có giày trượt tuyết trong tủ áo phòng ngủ nhưng lại không có thanh trượt trong nhà, có nghĩa là nó phải ở trong gara.

Cô chưa từng trượt tuyết trong đời mình.

Cô chuẩn bị làm thử. Bên cạnh đó, cô thấy trượt tuyết cũng không khó lắm nếu theo đúng những gì cô thấy trên truyền hình và phim ảnh. Nó khó đến mức nào nhỉ? Trẻ con có thể trượt. Chắn chắn cô cũng có thể.

Và Zachary Benedict cũng có thể. Cô sợ toát mồ hôi. Cô nhớ lại đã từng thấy anh trượt tuyết trong một bộ phim, một cảnh bí ẩn ở Thụy Sĩ. Anh ta như là một chuyên gia trong cảnh đó, nhưng cũng có thể một diễn viên đóng thế đã làm.

Cô càu nhàu khi lăn trái banh to lớn trong tuyết, khiến nó to hơn và to hơn nữa – cuối cùng Julie cũng đặt nó đúng vị trí 10 phút sau, hầu như cô không thể khuỵu gối trong chiếc quần jean quá chật. Khi làm xong khoảng một phần ba, cô bắt đầu rải những nhánh cây xung quanh, chợt một ý tưởng nảy ra trong đầu khiến cô dừng lại, giả vờ thưởng thức tác phẩm của mình. Từ khóe mắt cô liếc nhanh về phía cửa sổ, anh vẫn đứng đó, bất động như tượng.

Cô quyết định đã đến lúc đột nhập gara.

Tay Julie run rẩy vì lạnh và hồi hộp, cô thử tra chìa khóa tìm được đầu tiên vào ổ khóa gara nhưng thất bại. Cô nín thở thử chìa tiếp theo, và ổ khóa phân làm hai trong tay cô. Liếc qua vai về cửa sau ngôi nhà, cô chắc chắn rằng anh sẽ không đột nhiên ra ngoài, cô liền bước qua những đụn tuyết đang chắn lối đi và vào trong, đóng cánh cửa sau lưng lại.

Bên trong tối đen như mực, sau khi đụng phải một cái xẻng rồi tới một cái gì đó với những cái bánh xe khổng lồ, cuối cùng cô cũng tìm thấy công tắc đèn trên tường và bật nó lên. Một loạt đèn chùm sáng bừng một lúc làm cô lóa mắt, cô nhấp nháy và liếc về phía hỗn độn, tim cô đập thình thịch bởi mong đợi và linh tính. Thanh trượt. Có vài cặp thanh trượt và thanh chống treo trên tường. Phía trái cô là một máy kéo khổng lổ được thay thế làm máy thổi tuyết. Julie thử đặt mình trong buồng lái máy kéo, sẽ đẩy cô xuống hết con đường đầy bất trắc dọc núi, nhưng cô phải từ bỏ ý định. Ngay cả khi cô đủ sức đẩy chiếc Blazer ra khỏi cửa và lái máy kéo xuống núi thì chiếc xe cũng quá ồn và đánh động tới người đàn ông trong nhà. Hơn nữa, nó cũng sẽ chậm đủ để anh lôi cô vào nhà mà không cần phải chạy đuổi theo.

Phần còn lại của gara hai gian là một máy công cụ, bánh xe tuyết, hộp, vài thiết bị khác được che chắn trong một tấm vải dầu màu đen.

Trượt tuyết. Cô phải trượt xuống núi : nếu cô không chết vì quá lạnh, cô cũng sẽ chết vì bị gãy cổ. Thất vọng, cô phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia để thử làm điều đó vì gió đã bắt đầu gào thét bên ngoài và tuyết thì rơi như sắp có một cơn bão tuyết thực sự. Tò mò nhiều hơn là hy vọng, Julie nâng một góc tấm vải lên và nhìn vào bên dưới nó, rồi cô kéo nó ra một bên và nấc lên vui sướng không thể tin vào mắt mình.

Dưới tấm vải là hai chiếc xe trượt tuyết sáng loáng màu xanh đen cùng mũ bảo hiểm trên ghế ngồi.

Ngón tay run cả lên, cô bỏ chìa khóa thứ hai vào ổ khóa chiếc xe gần nhất. Nó trượt vào và ngoặt sang bên. Nó vừa khít. Nó làm việc. Niềm hy vọng và vui mừng chạy khắp người cô, Julie ra khỏi gara và cẩn thận đóng cửa lại. Thời tiết trông có vẻ nguy hiểm vài phút trước giờ chỉ là phiền toái nho nhỏ. Trong vòng nửa giờ hoặc ít hơn, ngay khi cô mặc bồ đồ trượt tuyết trong ngăn kéo và lẻn ra khỏi nhà – cô sẽ trên con đường đến với tự do. Cô chưa từng lái một xe trượt tuyết trước đây, nhưng không có nghi ngờ gì là cô sẽ xoay xở được, tất nhiên là tốt hơn nhiều so với ván trượt và tay chống rồi. Mọi thứ cô cần làm bây giờ là vào thay quần áo, đổi một đôi găng tay khô ráo, giấu biến chiếc chìa khóa xe trượt tuyết còn lại để anh không thể đuổi theo khi biết cô trốn bằng cách nào.

Cô đã sẵn sàng bỏ đi. Không một ai hay cái gì từ gió tuyết tới tên tội phạm giết người có thể ngăn cản cô. Cô sẽ đi con đường của mình.

Trong nhà, Zack quan sát cô giữ chặt nón len dưới tai và ra khỏi tầm nhìn của anh để tìm vài món đồ cần thiết cho “khung cảnh” không thể hiểu nổi mà cô đã vẽ lên. Cơn giận anh có lúc nãy dần tan biến, một phần là do tin tức đã nói tình trạng của Sandini không trầm trọng hơn, thêm vào đó, anh thấy rất buồn cười cảnh Julie vật lộn với mấy trái banh tuyết, nhào nặn và đẩy chúng đi, trong khi cô hầu như oằn người vì cái quần jean quá chật.

Môi anh hé ra cười giễu cợt với cách cô giải quyết vấn đề:.

Khi trái banh đủ lớn, cô ngừng đẩy nó bằng bàn tay và cánh tay, thay vào đó, cô xoay người lại, tựa lưng vào trái banh, đẩy nó bằng lưng và chân mình. Zack đã thèm được ra ngoài giúp đỡ cô, nhưng anh biết lời đề nghị sẽ bị cô giận dữ từ chối đồng thời làm anh mất đi niềm vui được nhìn ngắm cô từ vị trí thuận lợi này. Cho đến giây phút này, anh không thể tưởng tượng nổi có niềm vui nào lại đơn giản chỉ là được nhìn người phụ nữ nặn người tuyết. Mặt khác, anh chưa từng thấy người phụ nữ trưởng thành nào lại làm một chuyện tầm thường, ngây thơ như là chơi đùa dưới trời tuyết.

Cô là một bí ẩn, anh thầm nghĩ vậy khi đợi cô quay lại bên cửa sổ. Thông minh và chân thật, đầy lòng trắc ẩn và sôi nổi, đam mê và khó khống chế – cô là tập hợp của những điều trái ngược, và tất cả đều cực kì lôi cuốn. Nhưng có một điều về Julie Mathison khiến anh ngạc nhiên nhất đó là tinh thần cô lành mạnh không thể bị ảnh hưởng. Lúc đầu anh nửa tin nửa ngờ đó chỉ là kiểu làm ra vẻ trang nghiêm, nhưng tối qua anh đã biết cô gần như mù tịt chuyện hôn hít. Nó khiến anh thắc mắc về những gã yếu đuối sống ở Keaton, Texas. Tên ngốc gần-như-là-hôn phu của cô đã thiếu quan tâm đến mức không chỉ cho cô màn dạo đầu sao? Cô nhảy phốc lên như một con thỏ bị giật mình khi Zack chạm vào ngực cô. Nếu anh không biết rằng chuyện đó là không thể xảy ra trong thời đại này cũng như ở cái tuổi của cô thì anh gần như cho là cô vẫn còn trinh.

Anh nhận ra suy nghĩ của mình đã trở nên liều lĩnh và anh lầm bầm tiếng chửi thề, rồi quay lại ngạc nhiên khi Julie bước vào từ cửa sau.

“T-Tôi cần vài món đồ mặc cho người tuyết” cô nói với nụ cười chói lóa.

“Sao em không để ngày mai hãy hoàn thành?” anh nói, nụ cười của cô vụt tắt.

“Nhưng t-tôi thấy vui” cô phản đối, nghe đầy tuyệt vọng “Liệu anh có thấy vui không khi từ chối cách giết thời gian của tôi?”

“Tôi không phải là con quỷ!” Zack quát, căm ghét nhìn sự sợ hãi và không tin tưởng trong mắt cô.

“Hãy để tôi hoàn thành công trình của tôi”.

“Được rồi” anh thở dài bực tức “tốt thôi”.

Một lần nữa nụ cười lại xuất hiện làm mặt cô sáng bừng lên .

Zack gần như bốc hơi bên dưới sức nóng của nụ cười đó .

“Không có chi” anh nói để rồi bực tức vì sự dịu dàng trong giọng mình.

Trên đài radio trong bếp, phát thanh viên nói đã có bước tiến triển mới trong vụ trốn thoát của Benedict-Sandini sẽ tới sau phần quảng cáo. Cố giấu phản ứng trước mặt cô bằng cái gật đầu cộc lốc, anh nhìn cô toan chạy vào phòng ngủ, rồi anh đi vào bếp và vặn lớn radio.

Anh rót cho mình một tách cà phê khi phát thanh viên bắt đầu lên tiếng.

“Mười phút trước, từ một nguồn không rõ tên từ nhà tù bang Amarillo đã xác nhận với đài NBC là Dominic Carlo Sandini, kẻ đã bỏ trốn cùng bạn chung buồng Zachary Benedict hai ngày trước, đã chết sáng nay vào lúc 11:15 khi trên đường chuyển tới bệnh viện thánh Mark. Sandini, cháu của một tay anh chị có vai vế trong thế giới ngầm, đã chết vì những thương tổn do tấn công hai bảo vệ trong nỗ lực bỏ trốn lần hai vào hôm qua” .

Julie ra khỏi phòng ngủ, bộ đồ đi tuyết giấu sau lưng, và cô nghe sau giọng nói của phát thanh viên là tiếng gầm rú giận dữ của kẻ bắt cóc và tiếng ly vỡ loảng xoảng khi hắn hất tách cà phê xuống sàn.

Tránh khỏi tầm nhìn trực tiếp của anh, cô đứng yên, tức thời chìm ngập trong cơn kinh hoàng trong khi Zachary Benedict ném tung tất cả những thứ trong tầm với vào tường và sàn nhà, la hét đầy tục tĩu và đe dọa. Lò nướng đổ ầm xuống sàn, cùng máy xay cà phê. Anh quét tay lên hết kệ bếp và khiến tất cả chén dĩa vỡ tung nham nhở. Anh tiếp tục chửi rủa khi dọn sạch kệ bếp, và khựng lại như thể sắp bùng nổ lần cuối. Như thể anh đã vắt kiệt cơn giận và sức mạnh của mình, anh nắm chặt chiếc kệ trong lòng bàn tay. Đầu anh gục xuống và mắt anh nhắm nghiền.

Bị hút vào cơn kinh hoảng quá độ, Julie nhanh nhẹn tạm gác kế hoạch lấy chìa khóa trong ngăn kéo bên cạnh hông anh và trượt dọc lối đi, lưng áp sát tường. Khi cô mở cửa, sự im lặng kì quái trong bếp bị xé nát bởi tiếng kêu thảm não của anh.

“Dom… tôi xin lỗi. Dom, tôi xin lỗi!”.

Bình luận