Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 63: Ôn Nhu

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu
Chọn tập

Chợt Ngụy Vô Tiện thấp giọng lầm bầm một tiếng: “… Lam Trạm.”

Hắn vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vẫn canh giữ bên người hắn, mới vừa đang định đứng lên lại bị hắn túm được, lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây.”

Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nghiền tay lại túm hắn không buông, dường như đang nằm mơ, thì thầm: “… Ngươi… Ngươi đừng giận…”

Lam Vong Cơ ngẩn người, ôn nhu nói: “Ta không giận.”

Ngụy Vô Tiện nói: “… Ừa.”

Nghe được một câu như thế hắn giống như đã yên tâm, ngón tay hơi buông.

Lam Vong Cơ ngồi cạnh hắn một lúc, thấy hắn lại không cựa quậy, định đứng dậy lần nữa. Ai ngờ tay bên kia của Ngụy Vô Tiện lại mạnh mẽ nắm lấy hắn. Ôm lấy cánh tay hắn không rời, hô: “Ta đi với ngươi, mau mang ta về nhà ngươi đi!”

Lam Vong Cơ mở to mắt.

Kêu câu này xong, Ngụy Vô Tiện vẻ như đã đánh thức chính mình, lông mi run rẩy chậm rãi mở mắt, từ mơ mơ hồ hồ đến hoàn toàn tỉnh táo, bỗng phát hiện hai tay mình ôm Lam Vong Cơ như ôm cọng rơm khúc gỗ cứu mạng.

Hắn lập tức rụt tay về, thiếu chút nữa là lăn lông lốc ra, cử động quá lớn làm đụng đến vết thương trên bụng, nhăn mặt “ai” một cái lúc này mới nhớ ra trên người còn có vết thương. Giữa đám sao vàng năm cánh bung xòe, Kim Lăng, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân… Vô vàn khuôn mặt thay nhau lượn vòng trước mắt hắn. Lam Vong Cơ đè hắn lại, nói: “Vết thương trên bụng?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Vết thương? Không có việc gì không đau lắm đâu…” Hắn vén quần áo lên nhìn nhìn, bụng đã được băng bó kỹ càng xong xuôi, thật ra cử động đã không có trở ngại gì, đừng kịch liệt quá là được. Hắn nói: “Cơ thể này vẫn chẳng tốt, chọc một cái đã không chịu nổi.”

Lam Vong Cơ hờ hững nói: “Có là cơ thể ai bị đâm một nhát cũng không chịu nổi.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Không hẳn là vậy, nếu đổi lại là cơ thể ta trước kia, lòi nửa khúc ruột cũng có thể tự nhét vào quay lại chiến tiếp ba trăm trận.”

Nhìn hắn vừa tỉnh lại đã bắt đầu nói vớ vẩn, Lam Vong Cơ lắc đầu quay mặt đi chỗ khác, Ngụy Vô Tiện tưởng hắn muốn bỏ đi, vội nói: “Lam Trạm Lam Trạm! Đừng. Ta nói hươu nói vượn, ta không tốt, ngươi đừng ngó lơ ta.”

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi còn sợ người ta phớt lờ ngươi sao?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Sợ chứ, sợ chứ.”

Đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ cái cảm giác tỉnh lại sau khi bị thương mà có người canh gác bên cạnh.

Lam Vong Cơ bên hông sánh đôi hai thanh kiếm, tháo Tùy Tiện xuống đưa hắn: “Kiếm của ngươi.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Cám ơn.”

Cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng rút ra, trên kiếm phong sáng trong phản chiếu đôi mắt hắn. Ngụy Vô Tiện lại tra Tùy Tiện vào vỏ lần nữa, nói: “Có thật là nó tự động phong kiếm không?”

Lam Vong Cơ cũng cầm chuôi Tùy Tiện rút ra, không nhúc nhích tí nào. Ngụy Vô Tiện thở dài, sờ sờ thân kiếm thầm nghĩ: “Ta biết thằng nhãi Kim Quang Dao này không dám thuận miệng nói bừa mà… Thế mà phong kiếm thật.”

Hắn nhìn xung quanh một lượt, đây là một gian nhà sạch sẽ giản đơn, bày biện giống với tĩnh thất của Lam Vong Cơ nhưng không có cầm trác*. Ngụy Vô Tiện hỏi: “Đây là đâu?”

(*cái bàn để đàn đó)

Lam Vong Cơ nói: “Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, nói: “… Ngươi mang ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ? Ngươi không sợ bị anh ngươi phát hiện sao? Nhà ai đây?”

Có người nói: “Ta.”

Một người vòng từ sau tấm bình phong ra, áo trắng băng buộc trán, dáng hình cao gầy, đích thị là Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ đứng lên nói: “Anh hai.”

Lam Hi Thần dời mắt từ trên người hắn lên mặt Ngụy Vô Tiện, thở dài một tiếng nói: “… Vong Cơ. Ngươi bảo ta phải nói ngươi như thế nào mới được đây.”

Chẳng biết rốt cục hắn đứng về phía bên nào, thấy Lam Hi Thần tiến đến Ngụy Vô Tiện vốn nên cảnh giác, thế nhưng Lam Vong Cơ lại chắn trước người hắn, hắn thật sự là cảnh giác không nổi.

Lam Vong Cơ nói: “Anh hai. Đầu của Xích Phong Tôn đúng là ở trong mật thất của Kim Lân đài.”

Lam Hi Thần nói: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

Lam Vong Cơ nói: “Hắn tận mắt nhìn thấy.”

Lam Hi Thần nói: “Ngươi tin tưởng hắn?”

Lam Vong Cơ nói: “Tin.”

Hắn không do dự chút nào mà trả lời, lồng ngực Ngụy Vô Tiện nóng bừng. Lam Hi Thần nói: “Như vậy Kim Quang Dao kia?”

Lam Vong Cơ nói: “Không thể tin.”

Lam Hi Thần nở nụ cười, nói: “Vong Cơ, làm thế nào mà ngươi lại quyết định được một người rốt cục có tin được hay không?”

Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: “Ngươi tin tưởng Ngụy công tử, nhưng ta tin tưởng Kim Quang Dao. Đầu đại ca ở trong Kim Lân đài, việc này chúng ta đều không thấy tận mắt, đều là dựa vào hiểu biết của bản thân chúng ta về một người, tin vào lời giải thích của người kia.

“Ngươi cho là mình biết rõ Ngụy Vô Tiện nên tin hắn; Mà ta cũng cho là mình biết rõ Kim Quang Dao, nên ta cũng tin hắn. Ngươi tin tưởng phán đoán của bản thân, thế chẳng lẽ ta thì không thể tin tưởng phán đoán của mình sao?”

Ngụy Vô Tiện sợ hai huynh đệ bọn họ vì chuyện này mà thành ra cãi vã, nói: “Lam tông chủ!”

Lam Hi Thần vuốt cằm nói: “Ngụy công tử, ngươi không cần lo lắng. Trước khi sự tình được làm rõ ta sẽ không thiên vị tin tưởng bất kỳ bên nào, cũng sẽ không để lộ hành tung của các ngươi. Không thì ta đã không giấu các ngươi trong Hàn thất của ta rồi.

Hắn chỉnh tề mà ngồi xuống trên chiếu, nói: “Thế, mời kể một chút, ở Kim Lân đài ngươi rốt cục đã nhìn thấy cái gì nào.”

Thế là Ngụy Vô Tiện bắt đầu từ việc hắn bám vào trên người giấy, nói đến phong mật thư cổ quái, đến Tần Tố tự sát một cách kỳ lạ, đến cộng tình, còn cả cái đầu bị phong ấn của Nhiếp Minh Quyết, cặn kẽ thuật lại toàn bộ quá trình thăm dò bí mật ở Kim Lân đài.

Nghe xong, Lam Hi Thần nói: “Lá thư kia?”

Ngụy Vô Tiện hiểu được trong cả câu chuyện, phong thư này rất cổ quái, nghe hoàn toàn giống như thuận miệng bịa bừa ra một đạo cụ lấp liếm gượng ép, hơn nữa phong thư này còn bị đốt, như thế quả thật nghe nó giả giả sao đó. Nếu có thể tìm lại đầu Xích Phong Tôn thì dễ xử lý rồi, nhưng giờ Kim Quang Dao nhất định đã đem giấu nó ở nơi bí mật hơn.

Ngay từ đầu hắn đã nhìn Kim Quang Dao từ góc nhìn của Nhiếp Minh Quyết, thấy được dã tâm và tàn nhẫn của người này, nhưng nếu như Kim Quang Dao vẫn luôn bày ra bề ngoài giả tạo trước mặt Lam Hi Thần, cớ gì hắn không tin tưởng huynh đệ kết nghĩa của mình mà lại đi tin một tên tinh phong huyết vũ tiếng xấu mười mươi. Huống chi nhìn bề ngoài, việc Nhiếp Minh Quyết tẩu hỏa nhập ma đã có dấu hiệu báo trước từ lâu, trước mặt mọi người phát cuồng bạo huyết mà chết có vẻ vô cùng hợp lý.

Thấy Lam Hi Thần chẳng ừ hử gì cúi đầu suy tư, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, nguyên nhân trực tiếp cho cái chết của Xích Phong Tôn đúng là tẩu hỏa nhập ma, nhưng ngươi không cảm thấy thời điểm này quá trùng hợp sao? Nếu không có nguyên do, vì sao hắn không sớm không muộn lại bạo phát đúng vào kỳ hạn chót để lại cho Kim Quang Dao đó?”

Lam Hi Thần nói: “Ngươi cho rằng nguyên nhân là gì.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Cá nhân ta cho rằng, nguyên nhân này chính là thanh tâm huyền khúc hắn gảy.”

Lam Hi Thần nói: “Ngụy công tử, ngươi cũng nên biết, thanh tâm huyền âm hắn chơi là ta dạy cho hắn.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Như vậy xin Lam tông chủ nghe chút xem từ khúc này có gì cổ quái không?”

Cây sáo của hắn vẫn để đầu giường, Ngụy Vô Tiện cầm lấy đưa lên, cúi đầu nghĩ một chút liền thổi.

Từ khúc này trong ba tháng cuối đời Nhiếp Minh Quyết Kim Quang Dao hầu như mỗi đêm đều phải vì hắn gảy đàn, đúng theo giai điệu Ngụy Vô Tiện nhớ đến rành rọt. Thổi xong một khúc, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, từ khúc này có đúng là khúc ngươi dạy cho hắn không?”

Lam Hi Thần nói: “Đúng vậy. Khúc này tên là “Tẩy Hoa”, có hiệu quả thanh tâm định thần.”

Lam Vong Cơ không lên tiếng, việc này chứng tỏ Lam Hi Thần không nói dối. Ngụy Vô Tiện nói: “Tẩy hoa. Huyền môn danh khúc ta cũng nghe qua không ít, sao không có ấn tượng với tên và giai điệu của nó?”

Lam Vong Cơ nói: “Khúc này ít gặp, lại khó tập.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Là Kim Quang Dao chỉ tên muốn học bài này sao?”

Lam Hi Thần nói: “Đúng vậy, “Tẩy Hoa” tuy khó tập, nhưng hiệu lực và tác dụng rất tốt.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Có thật là khó tập như vậy không?”

Lam Hi Thần vuốt càm nói: “Khó tập. Mới rồi Ngụy công tử không phải cũng thổi sai một đoạn sao?”

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện thầm giật mình, nói: “Ta vừa thổi sai sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Ở giữa có một đoạn, sai rồi.”

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Không không. Không phải là ta sai. Mà là Kim Quang Dao sai. Trong lúc cộng tình, hắn thật thật sự đúng là thổi như thế. Ta có thể cam đoan từ khúc này là ta một nốt cũng không sai mà thổi lại một lượt.”

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: “Vậy chính là hắn học sai? Không thể nào.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Quả là không thể nào, Liễm Phương Tôn là người thông minh như vậy sao lại nhớ nhầm giai điệu? Chỉ e đa phần là cố ý! Ta thổi lại lần nữa, Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, hai vị cũng phải cẩn thận nghe cái đoạn “thổi sai rồi” đó.”

Quả thật hắn lại thổi lần nữa, lúc thổi đến đoạn thứ hai gần cuối, Lam Vong Cơ nói: “Dừng.”

Lam Hi Thần nói: “Chính là đoạn vừa rồi.”

Ngụy Vô Tiện hạ sáo bên môi xuống, nói: “Thật sự là đoạn này? Sao ta thấy đoạn này nghe không hề hài hòa.”

Lam Hi Thần nói: “Quả thật là không hài hòa. Nhưng mà nó hoàn toàn không phải một phần của “Tẩy Hoa”.”

Bình thường nếu gảy sai, đoạn sai sẽ không hòa hợp hoàn chỉnh với những phần khác của nguyên khúc như vậy, hầu như có thể khẳng định đoạn giai điệu này chắc chắn đã cố tình bị mài giũa rồi ghép vào.

Mà đoạn này chẳng phải của “Tẩy Hoa” lại lẫn vào giai điệu không liên quan của “Tẩy Hoa”, có nhiều khả năng là mấu chốt trong việc Nhiếp Minh Quyết mất mạng!

Nghĩ ngợi chốc lát, Lam Hi Thần nói: “Các ngươi đi theo ta.”

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện theo hắn dẫn đường ra khỏi Hàn thất. Giờ hợi đã qua, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ phần lớn mọi người đã lên giường từ lâu, vô cùng vắng vẻ một đường chẳng có ai, Lam Hi Thần dẫn thẳng bọn họ đến Tàng Thư Các.

Vân Thâm Bất Tri Xứ từng bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, Tàng Thư Các đã không còn là Tàng Thư Các năm ấy, nhưng khi xây lại giống hệt kết cấu trước kia, ngay cả cây ngọc lan bên ngoài các kia cũng được trồng lại một gốc. Ba người vào trong các, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam tông chủ, có thể tìm được nguồn gốc của đoạn giai điệu kia tại đây sao?”

Lam Hi Thần nói: “Tại đây không được.”

Hắn đi tới trước một dãy kệ sách, ngồi xuống vén một tấm chiếu lót sàn ở đó lên, lật ván gỗ phía dưới ra, nói: “Ở đây thì được.”

Dưới tấm ván gỗ là một cửa ngầm.

Lam Vong Cơ nói: “Cấm – thư thất.”

Sau cửa ngầm là một cầu thang ngầm hơn ba mươi bậc, ba người theo thang ngầm lần lượt đi xuống, hiện ra trước mắt Ngụy Vô Tiện là một tầng hầm rộng khô ráo, tiếng bước trân trên đất vang vọng trong phòng thành những tiếng dội lại mênh mông. Trong cấm – thư sừng sững từng hàng từng hàng kệ sách, trên kệ thưa thớt xếp phân loại sách phủ bụi, vẻ như đã nhiều năm không có người lật giở.

Xong Lam Hi Thần dẫn bọn họ đến trước một dãy, nói: “Kệ này toàn bộ là ghi chép dị phổ.”

Trong cấm – thư có một án thư, trên án thư chỉ có một chụp đèn giấy. Lam Vong Cơ lấy giấy bút đã nhiều năm không ai đụng tới từ trên kệ xuống, ghi lại theo trí nhớ nhạc phổ* của ba đoạn giai điệu. Ba người ngồi xung quanh án thư đó chia nhau cùng làm, mỗi người phụ trách mấy chục quyển, từng quyển một, từng trang một mà đối chiếu với chuyển soạn** nhạc phổ liệt kê trong cấm – thư, tìm kiếm phần tương thích với nó.

(*nhạc phổ là bản ghi chép nhạc bằng ký tự còn **誊抄- đằng sao, tức là chuyển soạn, là bản ghi chép lại một giai điệu bằng hệ thống ký tự/ký hiệu tương ứng, đôi khi thay đổi/thêm thắt một số chỗ theo ý mình. VD chuyển soạn guitar)

Nhưng hai canh giờ trôi qua, ba người đều không tìm được nhạc phổ nào khớp với đoạn giai điệu. Cũng tức là không tìm ra nguồn gốc của nó.

Ngụy Vô Tiện vừa nhanh như gió đọc lướt bản nhạc, vừa thầm nghĩ: “Lẽ nào ghi chép dị phổ trong cấm – thư thất của Lam gia Tàng Thư Các cũng chưa từng thu lại từ khúc này? Không thể nào, nếu ngay cả Lam gia cũng không sưu tầm, nơi khác càng không thể sưu tầm được. Nói chung chắc không phải thần khúc Kim Quang Dao tự mình sáng tác đi? Nói như vậy thì phiền phức rồi, cơ mà tuy rằng hắn thông minh nhưng chung quy là nửa chừng xuất gia*, chưa thông minh đến mức có thể tự nghĩ ra…”

(* chỉ việc không dưng làm việc không phải chuyên môn của mình, vd làm tiểu thuyết gia lại đi bán hàng đa cấp)

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn đám chữ nhỏ chi chít chằng chịt hồi lâu có chút hoa mắt, còn lại mấy quyển trong tay, tính trước tiên cứ để qua một bên rồi xem sau. Lam Vong Cơ đã xem xong chồng sách của hắn, lặng lẽ cầm mấy quyển sách Ngụy Vô Tiện để lại sang, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm. Lam Hi Thần chậm rãi nâng mắt, nhìn thấy màn này, như muốn nói mà lại thôi.

(Làm bóng đèn có sướng không anh, ôi thân FA đến hao gầy thôi anh lại hạ mắt xuống đi)

Đang lúc ấy thì Lam Vong Cơ nói: “Quyển này.”

Hắn đưa quyển sách cầm trong tay tới, Ngụy Vô Tiện lập tức xốc lại tinh thần, rất chăm chú nhìn ngó hắn lật ra hai trang, so với tàn phổ trong tay, nói: “Hoàn toàn khác nhau mà?”

Lam Vong Cơ đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, chỉ cho hắn xem: “Nhìn đầu và cuối hai trang.”

Đầu bọn họ túm tụm vào với nhau, Lam Vong Cơ thì ghé sát vào tai hắn bàn chuyện, Ngụy Vô Tiện run tay một cái, sách suýt thì rơi xuống. Vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, buộc bản thân rời mắt khỏi ngón tay thon dài trắng nõn của Lam Vong Cơ, phân tích kỹ càng, nói: “A, đầu cuối hai trang!”

Quyển sách nhạc này thoạt nhìn thì có vẻ như không có gì không ổn, nhưng nếu là người quen thuộc âm luật để ý hơn chút là có thể nhìn ra, trang này mở ra, từ khúc trang trước và từ khúc trang sau đúng là không nối tiếp nhau.

Ngụy Vô Tiện lấy sáo ra thổi một đoạn theo bản nhạc, quả là hai đoạn giai điệu này tách rời nhau. Nửa đoạn nhạc trang trước và nửa đoạn nhạc trang sau hoàn toàn không phải cùng một từ khúc. Giữa hai trang này hẳn là còn một trang, bị ai đó cẩn thận từng li từng tí, không để lại dấu vết xé đi.

Người này xé rất cẩn thận, không để lại chút vụn giấy nào, khó mà bị người ta phát hiện được. Ngụy Vô Tiện lật sách, chỉ thấy trên bìa sách xanh đậm viết ba chữ tên sách.

Ngụy Vô Tiện nói: ” “Loạn Phách Sao”? Đây là sách gì? Giai điệu từ khúc trong sách dị quá.”

Lam Vong Cơ nói: “Một quyển bí khúc tập Đông Doanh.”

(Đông Doanh chính là Nhật Bản đấy ạ, mà hồi tụi nó tu tiên thì Nhật Bản chưa là Nhật Bản nên thôi vậy)

Ngụy Vô Tiện nói: “Bí khúc của Đông Doanh bên kia? Thảo nào giai điệu không nhiều như chúng ta bên này.”

Lam Hi Thần ánh mắt phức tạp, nói: “… “Loạn Phách Sao”, tương truyền có một vị tu sĩ đi thuyền phiêu lưu ra nước ngoài, lưu lạc ở Đông Doanh mấy năm, sưu tập xong một quyển tà khúc tập. Từ khúc trong sách này nếu đi kèm với linh lực khi diễn tấu có thể dùng hại người, hoặc ngày càng gầy ốm, hoặc tâm tình bực bội, hoặc khí huyết xao động, hoặc năm giác quan mất nhạy… Người linh lực cao có thể lấy mạng người ta trong vòng bảy tiếng vang.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky