Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 80: Đan tâm (nhị)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu
Chọn tập

Ngụy Vô Tiện nói: “Nhìn cái gì mà nhìn. Có gắng sức nhìn ngàn lần đi nữa, cũng không chọc thủng được lỗ nào trên người ta đâu.”

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ hắn phóng ngựa sang đây, kết quả phóng sang lại là một câu khua môi múa mép trẻ con, vô lại y như lũ côn đồ thế này, nhất thời cứ như nện đấm lên bông, đá chân vào không khí vậy, cả người ỉu xìu, mặt mày đồng loạt đen thui. Ngụy Vô Tiện lại nói: “Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Lời ta nói không thật à? Bây giờ trong điện Phục Ma này, linh lực còn tồn chỉ có hai nhóm người. Ta, Hàm Quang Quân một nhóm, đám bạn nhỏ bị bắt lên núi mấy hôm trước một nhóm. Những người còn lại, ta dùng từ tay trói gà không chặt để hình dung cũng không quá đáng đâu nhỉ. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, đám bạn nhỏ này có thể đỡ nổi không?”

Tô Thiệp hầm hừ: “Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn giết cứ giết. Nếu ở đây có ai kêu lên tiếng nào thì không coi là anh hùng hảo hán, ngươi cũng đừng mong có người vẫy đuôi lấy lòng ngươi.”

Gã vừa nói như thế, trong bụng không ít người bắt đầu rầm rì. Trong mấy ngàn người này, thật sự có thù oán với Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có trên dưới hai mươi, còn lại rất cả đều là nghe tới vây quét thảo phạt liền tham dự ngay mà không chút đắn đo, có thể nói chỉ là người qua đường. Những người này cũng chẳng hề muốn được hưởng đãi ngộ ngang hàng với kẻ thù Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng đó. Bây giờ các ngươi không có sức đánh trả, ta muốn giết cứ giết, không muốn giết thì sẽ không giết, đến lượt ngươi xen mồm vào à? Mà này – ngại quá, ta không nhớ tên ngươi. Cho ta hỏi một câu, ngươi là ai thế?”

Tô Thiệp: “…”

Ngụy Vô Tiện biết tên Tô Thiệp này tự coi mình cao giá, khó chịu nhất là người khác ngó lơ gã, không coi trọng gã, không nhớ tên với danh hiệu của gã, với cố ý hỏi gã “ngươi là ai”. Quả nhiên, gân xanh trên trán Tô Thiệp gồ lên, khoé miệng giần giật: “… Ta vẫn không tin, vị bên cạnh ngươi kia không nói ngươi biết ta đây là ai? Hàm Quang Quân, dù gì Di Lăng lão tổ này cũng coi như là đồng bọn của ngươi, hắn cố tình gây sự vô lễ như thế, ngươi cứ mặc hắn khiến ngươi mất mặt vậy ư?”

Lam Vong Cơ thì lại quen thói không nghe không thấy, tiếp tục vùi đầu gảy đàn của mình. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: “Sao Hàm Quang Quân lại nhắc tới ngươi với ta? Nhìn không ra đấy, bụng dạ của vị này cũng khá lắm chứ, lại còn tự cho mình tốt lành nữa kia. Muốn nói vô lễ, tùy tiện ngắt lời ta thì chẳng phải ngươi vô lễ hơn ư? Ban nãy nói tới đâu rồi, à, linh lực – linh lực còn sót, nhìn như chỉ còn lại hai nhóm người, nhưng ta cho rằng, thật ra thì vẫn còn nhóm thứ ba. Nhóm thứ ba này, hẳn là bàn tay đen đang núp trong bóng tối động tay động chân, khiến linh lực các ngươi xảy ra vấn đề, hiện giờ cũng ở gần nơi đây rình mò, tuỳ thời ra tay.”

Không ít tu sĩ tuổi còn trẻ không tự chủ được bị hắn kéo vào bầu không khí, nghe hắn nói như thế, không dằn được mà liếc nhìn nơi nơi, cứ như nơi rừng rậm sâu thẳm có ánh mắt không rõ đang ẩn núp, ngó chừng điện Phục Ma lâm vào khốn cảnh, có thể làm loạn bất cứ lúc nào vậy. Tô Thiệp thấy thế, nói: “Lại đang yêu ngôn hoặc chúng!”

Ngụy Vô Tiện tự nhìn tự phân tích: “Những người bạn nhỏ này bị bắt tới mấy hôm trước, khác các ngươi ở thời gian. Mà ta với Hàm Quang Quân đi lên núi lại không chung một đường với các ngươi, khác các ngươi ở con đường. Vì vậy, nếu như tồn tại bên thứ ba, chúng sẽ thừa dịp ra tay từ bên trong trong khoảng thời gian sau khi các ngươi tụ tập ở Di Lăng. Hơn nữa rất có thể, đang ở bên trong đám các ngươi…”

Tô Thiệp quát lên: “Đủ rồi! Nhóm người thứ ba gì chứ, khi không bịa ra một chuyện vô căn cứ, ngươi tưởng như thế là có thể đẩy cái chuyện tốt lành mà ngươi đã làm ra ngoài ư? Dù có một nhóm người khác theo lời ngươi nói thật, chặn giết Cùng Kỳ đạo, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, nợ máu chất chồng trên tay ngươi, hôm nay cũng…”

Bỗng nhiên, gã chợt ngậm miệng lại, mặt mày nhăn nhó.

Ngụy Vô Tiện: “Nói đi. Sao không nói tiếp?”

Môn sinh Mạt Lăng Tô thị nhao nhao đứng dậy: “Tông chủ”, “Tông chủ, sao lại thế này?!”

Tô Thiệp hất môn sinh muốn tới dìu ra, giơ cánh tay lên, trước chỉ Ngụy Vô Tiện, sau đó chỉ thẳng về hướng Lam Vong Cơ. Môn sinh cách hắn gần nhất cả giận nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi lại sử dụng yêu pháp gì?!”

Lam Tư Truy trả lời: “Đây không phải là yêu pháp! Đây là… Đây là…”

Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh đè năm ngón tay phải lên trên bảy dây đàn, ngưng dây đàn rung rung lại. Đám môn sinh mồm miệng bẻm mép, quần tình kích động kia nhoáng cái hệt như vịt bị bóp cổ, ngừng ríu rít.

Trong lòng người nhà họ Lam có mặt ở đấy ai nấy đều yên lặng nói: Đây là thuật cấm nói của Cô Tô Lam thị đó…

Điện Phục Ma yên tĩnh lại lần nữa sau đợt oang oang mới vừa rồi, Lam Vong Cơ quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện: “Ngươi tiếp tục.”

Trong mắt Tô Thiệp là tức giận ngập trời, môi trên môi dưới bị cố định dính chặt vào nhau, cổ họng lại khô khan nóng như lửa. So với sự nóng ruột vì không thể mở miệng công kích Ngụy Vô Tiện, bây giờ càng khiến tim gã như thiêu như đốt vì sự khuất nhục bị quản chế bởi Lam Vong Cơ. Gã trở tay chỉ vào cổ họng mình, cố gắng cởi bỏ cấm chú, chẳng ăn thua gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lam Khải Nhân. Nào biết Lam Khải Nhân lại mặt mày lạnh tanh, sừng sững bất động, đến nhìn gã một cái cũng không. Vốn Lam Khải Nhân có thể cởi bỏ, hơn nữa chỉ cần là trưởng bối Lam gia cởi bỏ cấm chú, xuất phát từ tôn kính, Lam Vong Cơ nhất định sẽ không thi thuật với gã nữa. Nhưng khi Mạt Lăng Tô thị tách ra khỏi Cô Tô Lam thị, hai nhà từng có chút chuyện không vui, bởi vậy lúc này Lam Khải Nhân cũng chẳng có ý giúp gã cởi bỏ.

Mọi người thầm nghĩ, xem ra chỉ cần có người tính tranh cãi với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ sẽ bịt miệng kẻ đó lại ngay, thế là thoáng cái câm như hến. Cơ mà, luôn có dũng sĩ không sợ chết đứng ra vào lúc này, giễu cợt nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi thật không hổ là Di Lăng lão tổ ha? Rõ là ngang ngược, bây giờ còn định không cho người khác mở miệng nói chuyện luôn à?”

Ngụy Vô Tiện: “Mời nói lý lẽ. Chỉ cần ngươi chịu nói lý lẽ, ngươi sẽ nhận ra ngay, chẳng phải là ta không cho các ngươi nói, mà là các ngươi không để ta nói trước. Chỉ cần ta vừa mở miệng, là có ngay vô số kẻ há mồm lấy đủ thứ lý do bảo ta câm miệng, mà tiếc là đúng lúc ta lại không muốn câm, vậy nên, cũng chỉ đành để các ngươi ngậm miệng trước thôi. Nếu không ai chịu nghe ta, tâm bình khí hòa mà nói chuyện, ta còn cách nào nữa?”

Hắn chỉ vào Tô Thiệp rồi nói: “Ví dụ như đây… Cái tên gì kia. Ngại quá, ta vẫn chưa nhớ tên ngươi. Rõ kỳ lạ, từ khi mới bắt đầu gã vẫn cứ luôn ngắt lời ta, không cho ta giải thích, không cho ta đặt câu hỏi, không cho ta giúp các ngươi làm rõ những chuyện đã xảy ra, tìm kiếm chân tướng. Không những muốn chặn miệng ta, mà còn hết lần này tới lần khác nhắc nhở các ngươi, ta là kẻ thù của các ngươi, chỉ lo các ngươi không xông lên chịu chết, rất sợ các ngươi sống lâu thêm một chút, này là đạo lý gì đây? Có đồng minh nào làm như thế không?”

Thời gian qua, vì để phô ra cái phẩm chất cao thượng kia, gia chủ Mạt Lăng Tô thị luôn lạnh lùng ít nói, không bộc lộ cảm xúc. Nói đơn giản, là luôn thích bắt chước từng tiếng nói từng cử động một của Lam Vong Cơ. Bị Ngụy Vô Tiện nhắc tới như thế, không ít người đã từng quen gã của trước kia thoáng nghi trong lòng: Lời của Tô tông chủ nói hôm nay, hình như quả thật có hơi nhiều. Đương nhiên, người bên cạnh không tỏ thái độ, bọn họ cũng không tiện tỏ thái độ, bấy giờ đều cẩn thận lựa chọn lặng im.

Ngụy Vô Tiện nói: “Không ai nói, vậy ta tiếp tục. Không thể nào mà linh lực tự mất đi được, thế nào cũng có một con đường và một bước ngoặt, vì vậy, trên đường các ngươi đến Loạn Táng Cương, chắc chắn đã cùng tiếp xúc chung một thứ, hoặc là cùng trải một chuyện nào đó. Có ai sẵn lòng suy nghĩ chút không, rốt cuộc đó là thứ gì, hoặc là chuyện gì?”

Yên lặng như tờ. Hồi lâu sau, một người mờ mịt nói: “… Cùng tiếp xúc chung một thứ? Đã cùng làm chung một chuyện? Lúc bọn ta lên Loạn Táng Cương, hình như đều có uống nước? Ầy, không nghĩ ra, không biết nữa.”

Vừa nghe giọng nói này, ai nấy cũng đều nghĩ thầm: “Lại là gã!”

Ai mà không thức thời tích cực hưởng ứng Ngụy Vô Tiện, bảo làm gì là làm cái đó, bảo nghĩ cái gì là nghĩ cái đó vào lúc này? Cũng chỉ có cái vị “hỏi một không biết ba” Nhiếp Hoài Tang kia thôi.

Có người không nhịn được mà nói: “Trên đường lên núi căn bản là không có ai uống nước! Ai lại dám uống nước trên cái núi xác này cơ chứ?”

Nhiếp Hoài Tang lại đoán lung tung: “Vậy hít phải sương mù trong núi?”

Trên Loạn Táng Cương mênh mông mây mù, nếu sương này có gì đó kỳ lạ, nói ra cũng đúng. Lập tức có người phụ họa: “Có thể lắm!”

Kim Lăng chợt nói: “Không thể nào. Sương mù ở đỉnh còn dày còn đặc hơn nữa, nhưng bọn con đều bị trói trên đỉnh hai, ba ngày, linh lực cũng vẫn còn mà.”

Ngụy Vô Tiện: “Vấn đề không phải do thức ăn, cũng không phải do phong thuỷ. Các ngươi đều quên rồi à, sau khi lên núi, còn có một việc mà các ngươi đều cùng làm.”

Lam Khải Nhân: “Việc gì.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Giết tẩu thi.”

Một thiếu niên bật thốt lên: “A, chẳng lẽ cũng như lúc ở Nghĩa thành, trong cơ thể tẩu thi có thứ gì đó như bột thi độc?! A Cha, trong lúc các ngài giết hung thi, trong cơ thể chúng nó có phun ra bột nào đó có màu kỳ kỳ không?”

Phụ thân cậu ta nói: “Không có bột, không có!”

Thiếu niên này chưa từ bỏ ý định: “Vậy… Vậy chất lỏng thì sao?”

Giang Trừng lạnh lùng nói: “Được rồi. Nếu sau khi giết tẩu thi mà có bột hay chất lỏng lạ phun ra, bọn ta vẫn chưa đến nỗi không nhận ra chỗ khác thường đâu.”

Thiếu niên tưởng rằng mình nắm được huyền cơ đỏ mặt, bắt đầu vò đầu bứt tai, phụ thân cậu ta vội kéo con trai vừa kích động quá mức ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng là có liên quan tới giết tẩu thi. Chỉ có điều vấn đề không nằm trên người tẩu thi, mà là trên thân người giết tẩu thi.”

Hắn quay sang phía Lam Khải Nhân: “Lam lão tiền bối, ta muốn hỏi ngài một câu.”

Lam Khải Nhân hờ hững nói: “Có vấn đề gì, sao ngươi không hỏi y mà lại đi hỏi ta?”

Mặc dù Lam Khải Nhân cổ hủ, nhưng cũng chẳng phải phường thô lỗ, nên mới kiên nhẫn lắng nghe lâu như vậy. Thế nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, cơ mà Ngụy Vô Tiện đã bị ông ngó lơ từ hồi bé rồi, sau lại bị vô số người ngó lơ nữa, nên không còn để bụng từ lâu, ngẫm lại đây là thúc phụ và cũng là tiên sinh đã một tay nuôi lớn Lam Vong Cơ, hắn càng cảm thấy không có gì để mà tức giận, liền sờ cằm rồi cười nói: “Này chẳng phải là ta sợ hỏi y quá nhiều chuyện ngay trước mặt ngài, ngài sẽ giận hay sao? Cơ mà nếu ngài cũng bảo ta đi hỏi y, vậy ta sẽ hỏi há. Lam Trạm à.”

Lam Vong Cơ đáp: “… Ừ.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Mạt Lăng Tô thị là một gia tộc tách ra từ Cô Tô Lam thị, đúng không.”

Lam Vong Cơ đáp: “Ừ.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Mặc dù đã tách ra, nhưng tuyệt kỹ của Mạt Lăng Tô thị vẫn “tham khảo” từ Cô Tô Lam thị mà ra, đúng không.”

Lam Vong Cơ đáp: “Đúng.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Bí kỹ Phá Chướng âm của Cô Tô Lam thị có hiệu quả trừ tà lui ma, trong đó Thất Huyền Cổ Cầm thâm ảo cao siêu nhất, người tu đàn cũng nhiều nhất. Mạt Lăng Tô thị học theo, nhà bọn họ cũng tu cầm nhiều nhất, đúng không.”

Đàn là tên chung nên mấy chỗ có nhắc tới “cầm” tui đều để đàn hết, còn tên riêng của skill thì để Cầm hen, nói để mọi người khỏi lạ ý mà =)))

Lam Vong Cơ đáp: “Không sai.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Mặc dù gia chủ Mạt Lăng Tô thị mang theo kỹ năng rời khỏi Cô Tô Lam thị, tự lập môn hộ, nhưng kỹ thuật đàn của chính gã cũng không đến mức đạt tới đỉnh cao, môn sinh dạy ra cũng thường đầy rẫy sai sót, có đúng không?”

Lam Vong Cơ thản nhiên đáp: “Đúng.”

Mấy ngàn người trong điện Phục Ma nhìn hai người bọn họ ngồi trên bậc thềm, kẻ xướng người hoạ mà châm chọc Tô Thiệp, nhìn bên này một chút, lại trộm ngó mặt mày xanh lét bên kia một tẹo. Tuy đều cảm thấy lời nói của Ngụy Vô Tiện cay nghiệt thâm độc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lời hắn nói đều là thật. Bởi vì vừa qua Tô Thiệp cao lãnh một cách khó hiểu, đã đắc tội với không ít gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ từ lâu, lúc này nhìn gã bị vạch trần vết sẹo ngay trước mặt mọi người, bị người ta vứt mặt xuống đất mà đạp, dù hiện giờ sinh tử đang trong thời khắc nguy cấp, nhưng vẫn trỗi lên chút ít cảm giác sung sướng hả dạ, vui vẻ khi kẻ khác gặp hoạ chẳng hợp thời.

Lam Tư Truy lại thầm thấy khó hiểu: “Hàm Quang Quân chẳng hề thích làm người khác khó xử trước mặt mọi người, mặc dù nhìn vị Tô tông chủ này không xuống đài được mình vẫn rất… Khụ, nhưng tại sao hôm nay Hàm Quang Quân lại chẳng nể mặt như thế chứ?”

Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ ngươi nhìn một cái, ta nói một câu, không coi ai ra gì mà hỏi đáp. Càng ngày càng nhiều người cũng dần dần nghe ra, bọn họ cũng không phải chỉ đơn giản là châm chọc Tô Thiệp, mà là đang kéo tơ lột kén, vì vậy nghe đến ngày càng nghiêm túc. Kế tiếp, Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói: “… Nói cách khác, dù lúc giết tẩu thi trên Loạn Táng Cương, trong chiến khúc Mạt Lăng Tô thị đàn tấu, có một đoạn nhịp bất thường, Cô Tô Lam thị cũng biết nhưng không lấy làm lạ, chỉ cảm thấy kỹ năng của bọn họ sơ sài phạm sai, nhớ nhầm khúc phổ, nhưng cũng không để ý rốt cuộc là lỡ tay đàn sai, hay là cố ý đàn sai, là thế này phải không?”

Nghe thấy câu hỏi cuối cùng, con ngươi Tô Thiệp co lại, tay đè trên chuôi kiếm chợt nổi gân xanh, lưỡi kiếm lặng lẽ rời khỏi vỏ nửa tấc.

Lam Vong Cơ bình tĩnh giương mắt lên, đều cùng trông thấy sáng tỏ mơ hồ trong mắt nhau.

Y nói: “Đúng là như thế.”

Chọn tập
Bình luận