Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 91: Ngụ mị (nhị)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu
Chọn tập

Ôn Ninh vội vàng cầm mái chèo lên, quẩy đò về phía hắn chỉ. Không lâu sau, con đò quẹo vào một nhánh sông, lại đi thêm một chốc nữa, lái vào một vùng hồ sen.

Trong hồ, lá sen cao thấp đan xen, cao vút như chiếc lọng. Con đò dài mảnh vạch từng cành sen chen chúc san sát nhau ra, bơi về phía sâu trong hồ. Từ trên không nhìn xuống, nơi con đò đi qua, kéo theo một đường lá xanh biếc đong đưa.

Xuyên qua những tán lá xanh biếc thấp thoáng, gạt một khoảnh lớn lá sen ra, bỗng trông thấy từng đài sen to chắc mẩy ẩn giấu bên dưới, trong một thoáng ấy, tâm tình cứ như thể bất thình lình phát hiện một kho báu nho nhỏ.

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm định thò tay ra hái, Lam Vong Cơ bỗng gọi: “Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Vùng hồ sen này, có thể có chủ.”

Ngụy Vô Tiện mặt không thẹn với lương tâm: “Đương nhiên không có.”

Đương nhiên là có. Từ lúc Ngụy Vô Tiện mười một tuổi, đã thường hay hái trộm đài sen trong từng cái hồ một ở Vân Mộng. Vốn đã rửa tay không làm nhiều năm rồi, nhưng giờ muốn lấy chút đồ ăn để lên đường tiếp, thì không thể không tái xuất giang hồ.

Nhưng Lam Vong Cơ lại nhạt giọng nói: “Ta nghe nói cả vùng hồ sen này đều đã có chủ.”

“…” Ngụy Vô Tiện: “Á ha ha ha phải vậy không, thế thì tiếc quá. Ta chưa từng nghe nói tới nha. Vậy chúng ta đi thôi.”

Vừa bị lật tẩy, hắn đương nhiên không tiện gọi Lam Vong Cơ làm liều chung với hắn nữa, đường đường Hàm Quang Quân lại đi trộm đài sen của người ta mà ăn, nghe kiểu gì cũng kỳ cục cả. Đang ngượng ngùng muốn cầm mái chèo, Lam Vong Cơ lại giơ tay lên, cầm đầu hái một đài sen xuống.

Y đưa đài sen ấy cho Ngụy Vô Tiện, nói: “Chỉ lần này thôi.”

Ngụy Vô Tiện điên cuồng hái một mạch, lòng tham không đáy mà bạt mạng chất hết lên trên đò, chất đến độ chẳng còn đất đặt chân, ba người đều ngồi bên trong đống đài sen xanh biếc. Xé vỏ ngoài màu xanh biếc ra, bên trong là một lớp màu nâu rám nắng rối xù. Từng hạt sen vỏ ngoài tươi xanh, lõi trong trắng nõn, tim sen vừa mềm mại vừa xanh non mọng nước.

Dùng một đò đài sen lấp bụng, lại xuôi dòng nhẹ trôi một hai canh giờ, bọn họ mới đến được bờ của một bến thuyền khác ở Vân Mộng.

(Thề là chẳng thể tưởng tượng nổi cái cảnh Hàm Quang Quân ngồi bóc hạt sen ăn, chứ nói gì tới 2 con người hốt hết cả con đò: V)

Bến thuyền nằm trong một toà thành nhỏ, nơi nước cạn tụ đầy thuyền chài be bé, trên thuyền và trên bờ có vài người đánh cá và một cô gái đang to tiếng mắng nhiếc nhau gì đó, cơn tức dâng cao, dường như hận không thể cầm mấy cây xiên cá lên choảng nhau một trận. Có thiếu niên nước da màu lúa mạch, cánh tay nhẵn bóng bơi qua bơi lại ở bờ sông, vừa xem náo nhiệt vừa hụp lặn xuống nước. Chợt thấy một chiếc đò ngang thong thả mà đến, ở đuôi đò có một người cúi đầu, giữa đò thì lại là hai nam tử trẻ tuổi đều có vẻ ngoài xuất chúng. Nhất là nam tử mang đồ trắng ngồi ngay ngắn phía trước, áo trắng như tuyết, khí độ xuất trần, bình thường khó mà gặp được nhân vật như thế, hai bên đang mắng mỏ nhau không kiềm được đều im miệng trợn tròn mắt, ra sức mà nhìn về phía này.

Đối với kiểu nhìn này của người khác, Lam Vong Cơ đã có thể lơ đi từ lâu, đò cập bờ, y đứng dậy bước lên bờ trước tiên, rồi quay đầu lại kéo Ngụy Vô Tiện. Mấy thiếu niên bơi lội như cá bên bờ sông tụ tới, bảy tám cái đầu nổi cạnh chiếc đò. Một thiếu niên hỏi: “Nhiều đài sen thế này, các ngươi bán đài sen hả?”

Ngụy Vô Tiện cầm đài sen đã bị lột còn xác không cho bọn họ nhìn, cười híp mắt hỏi: “Bán cho các ngươi, các ngươi chịu ăn?”

Cô gái to tiếng mắng mỏ ban nãy hết sức nhanh nhạy khéo léo, lập tức đổi sang vẻ mặt khác, cười nói: “Mấy vị công tử đây định đi đâu vậy? Thăm người thân à? Hay là đi chơi? Cần ở trọ không?”

Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ lên bờ xong sẽ chạy ngay tới Lan Lăng, bởi vậy chẳng hề có ý dừng chân, đang định cười chối khéo, Lam Vong Cơ lại nói: “Ở trọ.”

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: “Hàm Quang Quân?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn: “Tình trạng cơ thể ngươi không rõ.”

Trước đây ở Loạn Táng Cương Ngụy Vô Tiện đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, tinh thần và thân thể đều duy trì trạng thái căng thẳng trong thời gian dài, mấy canh giờ trước lại bị Giang Trừng chọc giận đến gần như thất khiếu chảy máu, ổn lại rồi mới chậm chạp tới đây, tình trạng như vậy quả thật cần kiểm tra kỹ càng một phen. Tuy hiện giờ hắn cảm thấy không có gì đáng ngại, nhưng nếu gắng gượng chống đỡ, khó mà bảo đảm lúc quan trọng không đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa hai ngày nay hắn không ngừng hao tâm tổn sức, Lam Vong Cơ cũng chẳng hề ngơi nghỉ chút nào. Dù cho hắn không cần, nhưng Lam Vong Cơ cũng cần phải nghỉ ngơi.

Ngụy Vô Tiện nói: “Là ta hấp tấp. Vậy tìm một chỗ ở tạm, kiểm tra thử xem.”

Hai người bọn họ cùng lên bờ, nhưng Ôn Ninh ở trên đò vẫn chưa xuống. Đám thiếu niên kia thấy da dẻ hắn trắng bệch, trên cổ trên gò má còn có đường vân kì quái, người lại cúi đầu không nói gì, quái dị quái đản, chẳng những không sợ, mà còn cảm thấy đùa vui, mười mấy cánh tay vịn mép thuyền lắc lư liên tục, lắc đến độ Ôn Ninh gần như đứng không vững.

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, lập tức nói: “Này! Làm gì đó, không được ăn hiếp hắn.”

Ôn Ninh vội nói: “Công tử, ta không xuống được.”

Đang xin giúp đỡ, lại có hai thiếu niên lấy tay đập vào mặt nước, vỗ nước bắn tung toé vào hắn. Ôn Ninh cười khổ bó tay hết cách. Nếu đám thiếu niên này mà biết “người” bị bọn họ vây quanh đùa bỡn kia, có thể dễ dàng dùng tay không xé bọn họ thành từng miếng thịt vụn, ngay cả xương cũng bóp cho nát bấy, e là đã sớm mất hồn mất vía mà trốn về nhà từ lâu rồi, nào còn dám giỡn cợt thế kia.

Ngụy Vô Tiện cầm mấy đài sen còn sót lại vứt qua, rồi nói: “Bắt lấy!” Mấy thiếu niên kia lập tức giải tán, giành giật đài sen rồi đi. Lúc này Ôn Ninh mới chật vật nhảy lên bờ, phủi phủi vạt áo.

Ba người bước vào thành, Ôn Ninh không thích nơi nhiều người, chốc lát sau đã biến mất. Cô gái nọ vẫn luôn đi theo từ bến tàu đến đây, thì ra nàng có mở một nhà trọ trong thành này, vừa rồi gây gổ với mấy người đánh cá là vì họ ức hiếp người làm của nàng. Nàng vô cùng niềm nở đề cử mình, muốn Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đến nhà trọ của mình nghỉ chân, dây dưa cả đường đi: “Thật đó! Tuy phòng không lớn, nhưng tuyệt đối sạch sẽ. Rượu và thức ăn cũng ngon, đều là món gia đình, bao ăn đến hài lòng.”

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nghe, cười mà không nói. Cái loại tích cực chèo kéo khách khắp nơi như thế này đều là nhà trọ nhỏ, bản thân hắn nơi nào cũng ở được, có tiền thì ở phòng sang, không tiền thì ngủ dưới gốc cây. Nhưng bây giờ Lam Vong Cơ lại đang ở bên, hắn hoàn toàn không tài nào tưởng tượng ra nổi cái cảnh Lam Vong Cơ nằm dưới tàng cây, hoặc là chen chúc trong gian phòng nhỏ bừa bộn dơ bẩn, chỉ muốn tìm một nhà trọ tinh tươm. Đúng lúc này, khi đi ngang qua một nhà trọ ba tầng lầu, Ngụy Vô Tiện dừng bước chân, nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, này…”

Chưa hết lời, hắn nhìn sang đại sảnh một nhà trọ, rồi kết thúc câu nói.

Nàng kia liếc mắt nhìn, giật mình nói: “Ây dà, không phải hai vị công tử đây định ở nhà này đó chứ?”

Tuy nhà trọ này từ bảng hiệu đến mặt tiền đều rất là khí phái, sơn vàng điểm ngọc, bàn ghế được lau đến sáng bóng, nhưng trong đại sảnh lại chỉ có một khách, là một ông già mang áo vải đang uống nước trà ăn đậu phộng. Tiểu nhị thì uể oải, lừ đừ, ngáp liên tục. Lầu hai lại còn thẳng thừng gắn một ổ khoá to.

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Sao thế, nhà này làm ăn tệ lắm à?”

Không hẳn. Nhìn sửa chữa trang hoàng, chủ nhân của nhà trọ này hẳn là không thiếu tiền, cũng không thiếu người làm. Toạ Nam hướng Bắc, thoáng gió sáng sủa. Khu vực lại đẹp cực. Nhưng đại sảnh trống vắng lại nói bọn hắn hay: Làm ăn rõ tệ, vô cùng tệ.

Nàng kia nói: “Đi thôi đi thôi, hai vị công tử mau đi nhanh. Ở đâu cũng được, nhưng chớ ở nhà này!”

Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đều là tay săn đêm lão luyện xuất thân từ thế gia, vừa nghe lời này liền biết có nguyên do, liếc mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện cố ý hỏi: “Sao vậy? Nhà trọ này đẹp lắm mà. Rượu với thức ăn nơi này không ngon à?”

Nàng kia xua xua tay: “Đương nhiên không phải vì lý do này rồi!” Nàng ta thần thần bí bí nói: “Ta không phải người ưa huyên thuyên, một câu thôi, căn nhà mặt tiền này, đã đổi ba chủ rồi. Một nhà là cửa hàng bán đồ trang sức, một nhà bán quần áo, nhà còn lại mở nhà trọ – chính là nhà bây giờ đây. Nhưng nhà nào cũng chẳng làm dài lâu. Đây sao lại do nguyên cớ phòng ở, thức ăn cho được? Ta nói như vậy, ngài hiểu chưa?”

“À -” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Không rõ cho lắm.”

Nàng kia nói: “Ngài xem giờ đang đứng trên đường cái, chỉ một lát làm sao mà ta nói cho rõ được? Nếu không thì hai vị công tử…?”

Ngụy Vô Tiện đã hiểu, nhìn sang bên cạnh. Lam Vong Cơ nói thẳng với nàng kia: “Làm phiền dẫn đường, đến nhà trọ của ngài.”

Nàng kia hớn hở dẫn bọn họ trở về nhà trọ mà mình mở. Vừa nhìn vào, cảm thấy thật bất ngờ. Nhà trọ không lớn, nhưng cũng không nhỏ, quả thật là được chỉnh lý đến sạch sạch sẽ sẽ, gọn gàng ngăn nắp, lầu một gần như ngồi đầy khách, đủ thấy quản sự là một người giỏi giang nhường nào, cũng không thể nói là cô chủ kia gạt người. Đại đa số người làm việc trong đây là nữ, nhỏ nhất là mấy bé gái mười mấy tuổi, lớn hơn là mấy đại thẩm đầu bếp dáng người phốp pháp. Trông thấy hai nam tử trẻ tuổi một đen một trắng đi vào, mắt đều sáng quắc cả lên, thiếu nữ quét rác lại còn nhìn Lam Vong Cơ đến ngơ người.

Cô chủ bảo mấy nàng đi làm cơm tiếp đãi, rồi đích thân dẫn Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ lên lầu xem phòng, vừa đi vừa hỏi: “Hai vị công tử muốn thuê mấy gian vậy?”

Vừa nghe thế, tim Ngụy Vô Tiện bỗng kéo lên cao, mặt mày bình tĩnh liếc mắt nhìn sang Lam Vong Cơ.

Nếu như giờ là một tháng trước, chuyện này vốn không cần hỏi. Lúc ấy vừa trở về, vì muốn làm Lam Vong Cơ phát ghét nên hắn mặc kệ thuê bao nhiêu phòng, cuối cùng đều sẽ cù nhây leo lên giường Lam Vong Cơ. Sau đó Lam Vong Cơ nhìn thấu điều này, rồi từ lúc ấy đều chỉ thuê có mỗi một gian.

Chẳng những thế, chuyện mất mặt gì hắn cũng dám làm, tiện tay đếm thử: Ồn ào muốn chen chung một chăn, ngủ cùng một gối với Lam Vong Cơ, vặn hỏi Lam Vong Cơ tại sao lại ngủ mà mang áo, ép buộc muốn cởi áo tháo dây lưng giúp y, ngủ thẳng đến nửa đêm canh ba lại bỗng dưng nhét tay chân lạnh lẽo vào trong chăn của Lam Vong Cơ, hơn nữa còn vô tội mà ẩn ẩn gợi tình nhìn chăm chú vào hai mắt y.

Lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện vì cái sự vô sỉ của mình mà cảm thấy khiếp sợ.

Liếc nhìn mấy lần, Lam Vong Cơ vẫn cứ rũ mắt không lên tiếng, cũng không thấy rõ vẻ mặt. Thấy y chậm chạp không đáp, Ngụy Vô Tiện bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ: “Hồi trước Lam Trạm toàn thuê mỗi một gian, sao hôm nay không nói gì? Nếu như lần này y đổi sang thuê hai gian, thì quả thật là đã nói lên rằng y để ý. Mà nếu như là y vẫn thuê một gian, vậy cũng chẳng thể nói rõ rằng y không ngại, hay là chỉ vì để mình không ngại nên y mới tự khiến bản thân trông như không ngại…”

Để ý tới để ý đi, cô chủ quả quyết tự trả lời, tiếng nói vang vang mạnh mẽ: “Một phòng đúng không? Một phòng là đủ! Phòng của ta ở đây hai người ở cũng vẫn thoải mái. Giường to không lo chen người.”

Đợi chốc lát, Lam Vong Cơ vẫn không nói câu phản đối, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy lòng bàn chân hết lung lay. Cô chủ đẩy mở một cánh cửa, dẫn bọn họ vào trong, rót hai chén trà. Ngụy Vô Tiện nói cám ơn rồi hỏi: “Ngài nói tiếp đi, cái nhà trọ lớn ban nãy kia, rốt cuộc là chuyện gì?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky