Kim Lân đài.
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ sóng vai, chậm rãi bước đi trong biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng.
Lam Hi Thần thuận tay lướt nhẹ qua một đoá Kim Tinh Tuyết Lãng trắng muốt mơn mởn, động tác nhẹ nhàng đầy thương yêu đến cả một giọt sương cũng chẳng hề phất rơi.
Hắn nói: “Mấy ngày nay sau khi Hoa yến kết thúc, đệ đi dạo khắp thành Lan Lăng, thế nhưng đã trông thấy gì rồi?”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Hi Thần: “Tại sao vẫn cứ ưu phiền lo lắng.”
Tuy nói là ưu phiền lo lắng, nhưng người ngoài nhìn vào, biểu cảm của Lam Vong Cơ đại khái chẳng có điểm gì khác biệt.
Lam Vong Cơ lắc đầu, thấp giọng nói: “Huynh trưởng, đệ, muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ.”
Lam Hi Thần không duỗi tay phất hoa nữa. Hắn kinh ngạc: “… Dẫn người về Vân Thâm Bất Tri Xứ?”
Lam Vong Cơ chau mày, tâm sự nặng nề: “Ưm.”
Dừng chốc lát, y nói thêm: “Mang về… Giấu đi.”
Lam Hi Thần lập tức trợn tròn hai mắt.
Đệ đệ này của hắn, từ sau khi mẹ mất, tính tình dần dà càng ngày càng trầm lắng hơn, ngoại trừ đi ra ngoài săn đêm, thì cả ngày đều tự nhốt mình trong phòng đọc sách, tĩnh tọa, viết chữ, đánh đàn, tu luyện. Không thích trò chuyện với ai, cũng chỉ thỉnh thoảng mới nói với hắn vài câu. Thế nhưng, lời như vậy, bật thốt lên từ trong miệng y, lại là lần đầu tiên.
Lam Hi Thần: “Giấu đi?” Tại sao lại muốn giấu? Chẳng lẽ là người đó mang tội gì?
Lam Vong Cơ nhíu mày, dường như cũng không ý thức được mình mới vừa nói cái gì, suy tư hồi lâu, rồi nói với Lam Hi Thần: “Hắn không muốn.”
Lam Hi Thần: “Ừm…”
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Vong Cơ thế này là đang xin mình giúp đỡ?”
Đúng lúc ấy, tiếng nói của Kim Quang Dao truyền đến: “Vị công tử này, ngươi đi nhầm à.”
Giọng của một thanh niên khác nói: “Thất lễ. Ta là…”
Vừa nghe giọng nói này, Lam Hi Thần lẫn Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy cạnh bức phù điêu phía trước mặt, một nam tử trẻ tuổi mang áo trắng đứng đối diện Kim Quang Dao. Nam tử này thấy hai người bọn họ, mặt mày thoáng trắng bệch, miệng báo tên cũng mở không ra. Kim Quang Dao lại tiếp lời: “Ta biết. Tô Mẫn Thiện, Mạt Lăng Tô thị – Tô Thiệp Tô công tử, đúng không.”
Tô Thiệp hơi ngẩn ra: “Ngươi còn nhớ ta?”
Từ khi chuyện Đồ Lục Huyền Vũ trôi qua, Tô Thiệp ở Cô Tô Lam thị đã không còn ngóc đầu lên nổi. Bị người ta chứng kiến một màn như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất xấu hổ. Không chỉ cảm thấy người khác nhìn hắn một cách tế nhị, mà chính hắn nhìn bản thân mình cũng cảm thấy tế nhị. Không lâu sau thì xin rời khỏi gia tộc, thành công dễ dàng như trở bàn tay.
Vì để cứu vãn mặt mũi mất đi, hắn khá anh dũng trong trận Xạ Nhật, sau khi kết thúc cũng có thu hoạch, tự lập môn hộ, nương tựa dưới cờ Lan Lăng Kim thị. Gia tộc phụ thuộc như vậy nhiều vô số kể, vốn tưởng rằng không ai nhận ra hắn, nào ngờ Kim Quang Dao chỉ vội vã gặp hắn một lần lại nhớ kỹ tên, tự lẫn gia tộc của hắn. Vẻ mặt Tô Thiệp không khỏi chậm hẳn lại.
*kiểu slowmotion như cô dâu 8 tuổi nhỉ:)))
Kim Quang Dao cười nói: “Đương nhiên là nhớ. Mời. Đi bên này.”
Tô Thiệp lại liếc nhìn huynh đệ Lam thị bên kia, rồi cúi đầu vội vã vào sảnh. Lam Hi Thần với Lam Vong Cơ đều không phải loại người soi mói sau lưng, dù Tô Thiệp có khá nhiều chỗ để soi mói, bọn họ cũng không lắm lời.
Nếu như màn Hoa yến mấy ngày trước là tiệc lớn Lan Lăng Kim thị mở ra nhằm vào tất cả các gia tộc, thế thì lần này, chính là tiệc riêng chỉ mời gia tộc thân thiết, thành viên nội bộ và gia tộc phụ thuộc.
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ lần lượt ngồi vào vị trí, không tiện bàn luận tiếp đề tài mới vừa rồi giữa bữa tiệc, Lam Vong Cơ lại trở về thái độ bình thường – lạnh lẽo như băng. Qua sự sắp xếp của Kim Quang Dao, trên chiếc án nhỏ trước mắt hai người đều không bày chén rượu, chỉ có chung trà và vài đĩa đồ ăn nhỏ thanh thanh đạm đạm*. Cô Tô Lam thị không thích uống rượu đã có tiếng gần xa, bởi vậy cũng không có ai tiến lên mời rượu, một vùng thanh tịnh.
*gốc là thanh thanh sảng sảng, mà đó giờ chưa nghe nói tới thức ăn có dính từ sảng…
Ai ngờ, thanh tịnh không được bao lâu, có gã nam tử mang áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng chợt đi tới, một tay cầm chén rượu, to tiếng nói: “Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, ta mời nhị vị các ngươi một chén!”
Kẻ này da dẻ hơi ngăm đen, cao lớn tuấn lãng. Giọng nói hết sức to rõ, ban nãy vẫn luôn mời rượu khắp nơi trong sảnh tiệc, ông ông vang dội.
Chính là con của em ruột Kim Quang Thiện, anh họ của Kim Tử Hiên, Kim Tử Huân.
Kim Quang Dao biết hai huynh đệ Lam thị đều không ưa uống rượu, vội vàng bước sang, cười nói: “Tử Huân, Trạch Vu Quân với Hàm Quang Quân đều là người bước ra từ Vân Thâm Bất Tri Xứ, đệ bảo họ uống rượu còn không bằng…”
Kim Tử Huân vô cùng không ưa Kim Quang Dao mới nhận tổ quy tông dạo gần đây, lòng cảm thấy kẻ này thấp hèn, nên không coi hắn ra gì, dứt khoát ngắt lời: “Kim gia Lam gia chúng ta gần gũi như một nhà, đều là người mình cả. Nếu hai vị Lam huynh đệ không uống, đó chính là khinh thường ta!”
Mấy tên gia chủ của gia tộc phụ thuộc ở cạnh bên rối rít vỗ tay khen: “Hay! Nói thật hay!”
“Thật có phong thái hào sảng!”
“Danh sĩ vốn phải như thế!”
Kim Quang Dao giữ nguyên nụ cười, im lặng thở dài, xoa xoa huyệt Thái Dương, thầm nghĩ: “Cái gì mà người mình, cái gì mà một nhà, cái gì mà phong thái hào sảng, danh sĩ gì… Bắt ép người ta uống rượu, này chẳng phải là không có gia giáo hay sao?”
Lam Hi Thần đứng dậy từ chối khéo, Lam Vong Cơ vẫn ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm chén rượu Kim Tử Huân kiên quyết đẩy trước mắt mình, hơi mở miệng, dường như đang định nói gì đps, bỗng nhiên, có một bàn tay nhận lấy chén rượu nọ.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy toàn thân áo đen, bên hông là một ống sáo, tua rua đỏ thắm của cây sáo buông lơi. Đứng chắp tay, phong thần tuấn lãng. Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu, phô cho Kim Tử Huân xem chén rượu rỗng tuếch, mỉm cười nói: “Ta uống thế y, ngươi hài lòng chưa?”
Lam Hi Thần: “Nguỵ công tử?”
Có người nhỏ giọng kêu lên: “Đến đây lúc nào?”
Ngụy Vô Tiện đặt chén rượu xuống, một tay chỉnh chỉnh cổ áo, đáp: “Mới vừa nãy.”
Đám người trong sảnh tiệc lạnh cả lòng. Vậy mà không một ai phát hiện ra hắn thần không biết quỷ không hay vào trong sảnh lúc nào.
Ngụy Vô Tiện không chào hỏi gì, nói thẳng: “Xin hỏi công tử Kim Tử Huân có ở đây không?”
Kim Tử Huân lạnh lùng thốt: “Ta chính là Kim Tử Huân. Ngươi tìm ta làm gì?”
Ngụy Vô Tiện: “Kim công tử, xin mượn một bước nói chuyện.”
Kim Tử Huân: “Có lời gì muốn nói, đợi nhà bọn ta mở tiệc xong hẵng tới.”
Thật ra thì gã vốn không định nói chuyện với Ngụy Vô Tiện. Gã nhớ tới chuyện không vui mấy ngày trước – Ngụy Vô Tiện ầm ĩ ở Lan Lăng Kim thị, một mình rời khỏi Hoa yến trên đài Kim Lân, vậy nên cố ý đánh trả Ngụy Vô Tiện một đòn.
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn ra, hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
Kim Tử Huân: “Ba canh giờ đi.”
Ngụy Vô Tiện: “E là không thể chờ lâu vậy được.”
Kim Tử Huân ngạo nghễ nói: “Không thể chờ cũng phải chờ.”
Gã cứ muốn gây với Ngụy Vô Tiện, ngoài nguyên nhân phía trên ra, thì còn một sự không phục khó hiểu nữa.
Hồi đầu khi trận Xạ Nhật nổ ra, Kim Tử Huân vốn nhờ bị thương mà ỷ lại hậu phương, không tận mắt trông thấy dáng vẻ lúc Ngụy Vô Tiện ở tiền tuyến, phần nhiều là nghe người ta kể lại, trong lòng gã không cho là đúng, chỉ cảm thấy tin đồn đều là nói ngoa, vì vậy chẳng biết kiêng dè, giọng điệu cứng rắn.
Trong lòng gã khó chịu hơn nữa là, ban nãy Ngụy Vô Tiện vậy mà lại hỏi Kim Tử Huân là ai ngay trước mặt gã: “Ta nhận ra ngươi, thế mà ngươi lại dám không nhận ra ta!”
Kim Tử Huân không biết sự lợi hại của Ngụy Vô Tiện, nhưng Kim Quang Dao lại rõ, vội nói: “Không biết Ngụy công tử ngươi tìm Tử Huân có việc gì quan trọng, rất gấp gáp hay sao?”
Ngụy Vô Tiện: “Lửa sém lông mày, không thể chậm trễ.”
Kim Tử Huân lại càng muốn nhây, thầm nghĩ: “Gấp? Ta lại cứ muốn nhây chết ngươi đấy, xem ngươi còn dám ra oai trước mặt ta không?”
Gã lại chuyển sang Lam Hi Thần: “Lam tông chủ, tới tới tới, chén này ngươi vẫn chưa uống!”
Thấy gã cố tình dây dưa, giữa chân mày Ngụy Vô Tiện chợt hiện một vệt đen, híp mắt, khóe miệng cong lên, nói: “Được, vậy thì ta nói thẳng ngay tại đây vậy. Xin hỏi Kim công tử, ngươi có biết người tên Ôn Ninh hay không?”
Nghe cái tên này, Kim Tử Huân nói: “Ôn Ninh? Đúng là có một con chó Ôn như thế.”
Ngụy Vô Tiện: “Vậy thì tốt. Xin Kim công tử giao hắn và sáu gã thuộc hạ của hắn ra đây.”
“Giao ra đây?”
Ngụy Vô Tiện: “Đúng. Khoảng thời gian lúc ngươi săn đêm ở khu vực Cam Tuyền, con mồi chạy trốn tới nơi tụ tập của tàn quân Kỳ Sơn Ôn thị, ngươi bảo mấy tên tu sĩ Ôn gia tuần tra ở đấy vác Triệu Âm kỳ làm mồi nhử cho ngươi. Sau khi bị cự tuyệt, ngươi đã hành hung những tu sĩ này một trận, cưỡng ép cắm cờ. Sau đó mấy người này lại chẳng rõ tung tích. Ngoài hỏi ngươi ra, Ngụy mỗ thật sự không biết nên hỏi ai nữa.”
Sau trận Xạ Nhật, Kỳ Sơn Ôn thị bị diệt, địa bàn chúng bành trướng khắp nơi trước đó cũng bị những gia tộc khác phân chia. Một vùng Cam Tuyền được phân vào dưới cờ Lan Lăng Kim thị. Về phần tàn quân Ôn gia, tất cả đều bị xua đuổi đến một góc nhỏ trong Kỳ sơn, chẳng bằng một phần ngàn địa bàn chiếm đoạt trước kia, chỗ ở xoàng xĩnh, kéo dài hơi tàn.
Kim Tử Huân chỉ cảm thấy không thể nói lý: “Ngụy Vô Tiện, ngươi có ý gì? Tìm ta đòi người, không phải ngươi muốn ra mặt cho Ôn cẩu đâu nhỉ?”
Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ: “Ngươi quản ta xuất đầu hay chặt đầu làm gì? – Giao ra đây là được rồi!”
*xuất đầu = ra mặt, để ra mặt chỗ này thì có vẻ khớp nên biên cho vần với chặt…
Một câu cuối cùng, nụ cười trên mặt hắn phút chốc không thấy đâu nữa, giọng điệu cũng thình lình chuyển sang âm u lạnh lẽo, rõ ràng đã mất kiên nhẫn. Rất nhiều người trong sảnh tiệc không dằn nổi mà rùng mình ớn lạnh, Kim Tử Huân cũng tê dại cả đầu.
Ấy thế mà, gã từ đầu tới cuối vẫn không biết nông sâu, chốc lát sau cơn giận đã cuồn cuộn dâng trào. Đúng lúc này, Kim Quang Thiện ngồi trên ghế đầu nói: “Ngụy công tử, ta nói một câu công bằng. Ngươi xông vào lúc Lan Lăng Kim thị ta mở tiệc riêng, thật sự không ổn.”
Mấy ngày trước trên Hoa yến ở Kim Lân đài, Ngụy Vô Tiện với Kim Tử Hiên xảy ra tranh cãi, tan rã trong không vui, tự ý bỏ đi, nếu nói Kim Quang Thiện không để tâm, đó là không thể nào. Đấy cũng là tại sao ban nãy ông ta vẫn cười ha ha nhìn Kim Tử Huân vô lễ đủ kiểu dưới sảnh tiệc.
Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Kim tông chủ, ta vốn cũng không có ý quấy nhiễu tiệc riêng quý tộc, thế nhưng, mấy người mà vị Kim công tử này mang đi đến nay vẫn không rõ sống chết nơi nào, trễ một bước có khi chẳng kịp cứu vãn. Một người trong đó có ơn cứu mạng ta, ta tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.”
Kim Quang Thiện nói: “Thế nhưng, kể tới, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện chưa tính toán rõ ràng, không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải giải quyết ngay bây giờ.”
Ngụy Vô Tiện nhếch mày: “Tính toán rõ ràng cái gì?”
Kim Quang Thiện: “Ngụy công tử, chắc ngươi không quên đâu nhỉ, trong trận Xạ Nhật, ngươi đã từng sử dụng một thứ.”
Ngụy Vô Tiện vén vạt áo, đường hoàng ngồi xuống vị trí bên cạnh Lam Vong Cơ.
Hắn nói: “Ô, ngươi nói Âm Hổ phù ấy à. Sao?”
Kim Quang Thiện: “Căn cứ vào tin nghe được, Âm Hổ phù này là thiết tinh ngươi nấu chảy từ một thanh thiết kiếm có được dưới đáy hang Đồ Lục Huyền Vũ.”
Ngụy Vô Tiện: “Xin nói điểm chính.”
Kim Quang Thiện: “Ta cho rằng, pháp bảo như vậy khó mà khống chế, không nên để một mình ngươi bảo quản, ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện chợt cười.
Cười vài tiếng, hắn nói: “Kim tông chủ, cho ta hỏi một câu. Ngươi cảm thấy, không có Ôn thị, thì Lan Lăng Kim thị thay thế nó là chuyện đương nhiên ư?”
Toàn sảnh thoáng cái im ắng không một tiếng động.*
*gốc là 雅雀无声/ nhã tước vô thanh. Nhã là chữ cổ của Nha[鸦]/ quạ, cả cụm hình dung sự yên lặng cực kỳ. (Quạ và chim tước không phát ra tiếng)
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Thứ gì cũng phải giao cho ngươi, ai cũng đều phải nghe lời ngươi? Nhìn tác phong làm việc này của Lan Lăng Kim thị, ta suýt nữa còn tưởng rằng Ôn vương vẫn còn đang thịnh thế đấy.”
Nhoáng cái, nét thẹn quá hoá giận thoảng qua gương mặt chữ Quốc của Kim Quang Thiện.
*Quốc:国
Sau trận Xạ Nhật, sự tranh cãi của các nhà về việc Ngụy Vô Tiện tu Quỷ đạo càng lúc càng lớn, ý định ban đầu của ông ta là muốn uy hiếp nhắc nhở Ngụy Vô Tiện, ngươi vẫn còn án trong người, không trong cũng chẳng sạch, người ngoài ai cũng nhìn chòng chọc vào ngươi, đừng quá kiêu ngạo, chớ nghĩ tới việc cưỡi lên đầu nhà bọn ta, ai ngờ Ngụy Vô Tiện này lại nói năng chẳng biết lấp lửng gì, dù ông ta đã sớm có ý định âm thầm thế chỗ Ôn thị, nhưng đó giờ không ai dám nói rõ ràng sáng rỡ như thế này, lại còn giễu cợt nữa chứ.
Một gã khách khanh đứng bên phải ông ta quát lên: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi nói cái gì thế hả!”
Ngụy Vô Tiện cao giọng: “Ta nói sai à? Bức người sống làm mồi nhử, hơi không thuận theo thì liền chèn ép bằng mọi cách. Hành động này việc làm này, lời nói này giọng điệu này, có gì khác Ôn thị trước đó?”
Một gã khách khanh khác đứng dậy: “Đương nhiên có khác. Ngụy công tử, hành động và việc làm tồi tệ của Ôn thị trước đây, chúng ta ăn miếng trả miếng, để bọn chúng nếm trải kết cục thảm hại do chính chúng gieo nên, có gì mà không được?”
Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy, nói: “Ăn miếng trả miếng, cũng có thể trả lên người Ôn Nhược Hàn nhất mạch – dòng chính của Kỳ Sơn Ôn thị và vô số nhân mạng gia thần tài tướng dưới tay gã, bắt giam những phần nhánh Ôn thị tàn phế không hề tham chiến kia làm gì?”
Tên khách khanh ban đầu cười khẩy: “Năm đó Ôn thị tàn sát giết người của chúng ta, cũng đâu có bận tâm tới dòng chính hay dòng phụ, có tội hay không tội! Ôn cẩu làm nhiều việc ác, rơi vào kết quả như thế cũng đáng tội bọn chúng!”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “À. Ôn cẩu làm nhiều việc ác, nên tất cả ai họ Ôn cũng đều có thể giết? Không sai, có không ít kẻ phản tộc từ bên Kỳ sơn sang đây đầu hàng hiện giờ đúng là đang như cá gặp nước đấy. Chẳng phải có vài vị đang ngồi đây, chính là gia chủ gia tộc phụ thuộc Ôn thị ban đầu hay sao?”
Mấy tên gia chủ kia thấy bị hắn nhận ra, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: “Nếu chỉ cần là họ Ôn thì đều có thể mặc người tùy ý trút giận, bất luận có tội hay không, như vậy phải chăng bây giờ ta giết sạch bọn chúng cũng được?”
Lời còn chưa dứt, hắn đặt một tay đè lên Trần Tình bên hông.
Động tác này đánh thức người trong cả sảnh tiệc, dường như nhoáng cái đã trở lại chiến trường tối tăm không mặt trời, núi xác biển máu chất chồng kia!
Tất cả đột nhiên đứng dậy. Lam Vong Cơ trầm giọng: “Ngụy Anh!”
Khắp mọi nơi đều có người kinh hãi kêu lên: “Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng xằng bậy!”
Kim Quang Dao hòa nhã nói: “Ngụy công tử, ngươi tuyệt đối đừng làm ẩu. Buông Trần Tình xuống. Mọi chuyện hoà thuận bàn bạc.”
Kim Quang Thiện cũng đứng dậy, kinh hãi tức giận e ngại và oán hận lẫn lộn: “Giang… Giang tông chủ không ở nơi này, ngươi liền không kiêng nể gì như thế!”
Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng hắn có ở đây, thì ta sẽ kiêng nể hay sao? Nếu ta muốn giết người, ai có thể ngăn, kẻ nào dám cảm?!”
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: “Ngụy Anh, để Trần Tình xuống.”
Ngụy Vô Tiện nhìn y, trong đôi mắt nhạt như ngọc lưu ly kia, hắn trông thấy ảnh ngược gần như là dữ tợn của mình.
Hắn chợt quay đầu, quát lên: “Kim Tử Huân!”
Kim Quang Thiện cuống quít: “Tử Huân!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Bớt nói nhảm đi, chắc hẳn chư vị cũng biết, bản nhân kiên nhẫn có hạn. Người ở đâu? Phí phạm thời gian với ngươi lâu như vậy rồi, ta chỉ cho ngươi ba tiếng đếm. Ba! Hai!”
Nhìn vẻ mặt của Kim Quang Thiện, Kim Tử Huân cắn răng nói: “… Ở Cùng Kỳ đạo! Đang ở Cùng Kỳ đạo!”
Ngụy Vô Tiện cười khẩy: “Ngươi nói sớm không được hay sao.”
Dứt lời, lập tức quay lưng bỏ đi.
Chỉ để lại người trong sảnh, tám chín phần mười* đã kinh hãi túa một thân mồ hôi lạnh. Kim Quang Thiện ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu sau, chợt giận dữ, đá ngã chiếc án nhỏ trước người, chén vàng đĩa bạc đầy án lăn lông lốc xuống bậc thềm.
*Tác giả ghi [十*/ thập chi*] không rõ nghĩa, tui tự bổ não chắc là 十之八九 (8, 9 phần mười) nên auto biên luôn =))))
Ông ta phất áo bỏ đi. Kim Tử Huân sâu sắc cảm thấy ban nãy mình sợ hãi mở miệng, bẽ mặt, cũng rời khỏi theo.
Cục diện rối rắm còn lại, đương nhiên là do một mình Kim Quang Dao bận rộn lo liệu, sứt đầu mẻ trán.
Lam Vong Cơ cúi đầu, Tị Trần cầm trong tay từ từ thu vào.
Kim Quang Dao giậm chân nói: “Ài, này, này, Nguỵ công tử này, thiệt là quá xúc động rồi. Sao hắn lại có thể mắng chửi như vậy ngay trước mặt nhiều nhà thế chứ?”
Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt: “Chẳng phải hắn mắng đúng hay sao.”
Kim Quang Dao khẽ giật mình khó nhận ra, lập tức cười nói: “Ha ha. Đúng. Là đúng. Nhưng cũng bởi vì đúng, nên mới không thể mắng ngay mặt đó.”
Lam Hi Thần thì như đang suy nghĩ: “Vị Ngụy công tử này, quả thật tính tình đã thay đổi nhiều.”
Nghe vậy, đầu mày Lam Vong Cơ cau chặt, trong đôi con ngươi nhạt màu kia lộ ra một vẻ đau xót.