Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 78: Dạ bôn (tam)

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu
Chọn tập

Đám người kia vốn tưởng mình nhất định sẽ chết thảm trong tay Di Lăng lão tổ, sau đó trở thành cái xác biết đi bị hắn thao túng, cả lũ sợ hãi đủ kiểu, ai ngờ, Ngụy Vô Tiện chẳng hề có hứng dây dưa với bọn họ, sau khi nhìn cáo thị xong, hắn vứt đám người kia xuống đất, rồi cứ thế chắp tay bỏ đi.

Hắn không thu hồi mấy con âm linh kia, cả đám ái ái kêu đau vẫn tiếp tục kêu đau, rên rỉ ngọ ngoạy vẫn tiếp tục rên rỉ, tất cả đều không bò dậy nổi.

Không biết qua bao lâu, chợt có một ánh kiếm màu lam xẹt qua, cả đám bỗng cảm thấy lưng mình nhẹ hẫng. Có kẻ kinh sợ kêu lên: “Ta cử động được rồi!”

Mấy kẻ gắng gượng bò dậy đầu tiên, chỉ thấy ánh kiếm màu lam ấy bay trở về, chui vào vỏ kiếm của một người.

Người nọ là một nam tử tuấn tú nho nhã cực kỳ trẻ tuổi, áo trắng trán buộc dây, mặt mũi lạnh lùng nghiêm trang, giữa hai chân mày dường như mang theo một vẻ lo âu đè nén, bước tới cực nhanh, lại không lộ vẻ nôn nóng chút nào, ngay cả tay áo cũng chẳng hề phất phới.

Tên tu sĩ té gãy hai chân kia nhịn đau nói: “Hàm… Hàm Quang Quân!”

Lam Vong Cơ đi tới cạnh gã, ngồi xổm xuống ấn lên chân gã, dò rõ thương thế, cũng không nghiêm trọng lắm, đứng dậy rồi nhưng vẫn không nói gì, tên tu sĩ kia lại nói tiếp: “Hàm Quang Quân, ngài tới muộn rồi, Ngụy Vô Tiện mới vừa đi khỏi!”

Không ít người biết, mấy ngày nay Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị đang truy hỏi tung tích của Ngụy Vô Tiện khắp nơi, quá nửa là muốn bắt hắn tính sổ, đòi lại tổn thất mấy chục mạng người chết vô ích kia của Cô Tô Lam thị, vội nói: “Đúng đó, hắn mới vừa đi chưa tới nửa canh giờ!”

Lam Vong Cơ: “Hắn làm gì. Đi tới đâu.”

Cả lũ vội vã tố khổ: “Hắn không phân tốt xấu, đánh giết bọn ta một trận, suýt nữa thì giết hết bọn ta ngay tại đây rồi!”

Ngón tay giấu trong ống áo mở rộng trắng như tuyết của Lam Vong Cơ hơi co giật, dường như muốn nắm thành đấm, nhưng rồi lại mau chóng buông ra.

Tên tu sĩ kia lại vội nói: “Có điều hắn tung tin, giờ hắn muốn đến thành Bất Dạ Thiên, tới đại hội Thệ sư tìm tứ đại gia tộc tính sổ!”

Sau khi Kỳ sơn Ôn thị bị diệt, chủ điện của thành Bất Dạ Thiên đã trở thành một khu phế tích hoa lệ mà trống rỗng.

Phía trước điện Viêm Dương Liệt Diễm toạ lạc tại nơi cao nhất ở thành Bất Dạ Thiên, có một quảng trường vô cùng rộng lớn. Ngày xưa, ngay trước quảng trường có ba cột cờ dựng đứng cao ngất trời, nhưng nay, hai cây trong đó đều đã gãy mất, còn sót lại một cây, nhưng treo trên nó – lại chính là lá cờ mang gia văn Ôn thị bị xé rách tả tơi, còn bôi đầy những máu.

Tối nay, chi chi chít chít trên quảng trường là những đội hình xếp vuông vức* của các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ, cờ gấm hoạ gia văn của mỗi gia tộc đều phần phật tung bay trong gió đêm. Trước cột cờ là một dàn tế được bố trí tạm thời.

*gốc là [phương trận], được xếp theo hình vuông, có loại ngoài vuông trong rỗng ruột nữa: V cơ mà vì biên ra dài quá nên sau này để [phương trận] nha ~

Các gia chủ gia tộc đứng trước đội hình của mình, Kim Quang Dao lần lượt đưa rượu cho từng người bọn họ. Sau khi tất cả nhận lấy chén rượu, các vị gia chủ giơ lên cao cao, rồi lại rưới xuống mặt đất.

Rượu vãi thấm đất, Kim Quang Thiện nghiêm nghị nói: “Không hỏi tộc gì, cũng chẳng phân họ chi. Chén rượu này, tế các liệt sĩ thế gia đã chết đi.”

Nhiếp Minh Quyết: “Linh hồn sống mãi.”

Lam Hi Thần: “Mong an nghỉ.”

Giang Trừng thì lại mặt mày u ám, đổ rượu xong rồi cũng chẳng nói lời nào.

Kế tiếp, Kim Quang Dao lại bước ra khỏi phương trận của Lan Lăng Kim thị, hai tay trình lên một hộp sắt màu đen hình vuông. Kim Quang Thiện một tay cầm lấy chiếc hộp sắt kia, giơ lên thật cao, quát: “Tro cốt hoả thiêu của dư nghiệt Ôn thị ở nơi đây!”

Dứt lời, ông ta vận chuyển linh lực, tay không chấn nát hộp sắt. Hộp sắt màu đen vỡ ra mấy mảnh, vô số tro bụi màu trắng lả tả tung bay trong gió đêm lạnh lẽo.

Nghiền xương thành tro!

Một loạt tiếng reo hò ủng hộ bộc phát ra từ trong đám người. Kim Quang Thiện giơ hai tay lên, ra hiệu tất cả im lặng, nghe ông ta nói. Đợi đến khi tiếng trầm trồ khen ngợi dần dần lắng xuống, ông ta lại cao giọng: “Tối nay, bị nghiền xương thành tro, chính là hai kẻ cầm đầu dư nghiệt Ôn đảng. Mà ngày mai! Sẽ là tất cả Ôn cẩu còn sót lại, và cả – Di Lăng lão tổ, Ngụy Anh!”

Chợt, có một tiếng cười nhẹ ngắt ngang lời nói dõng dạc của ông ta.

Tiếng cười nhẹ này vang lên quá không đúng lúc, đột ngột lại chói tai, cả đám lập tức xột xoạt nhìn về hướng phát ra tiếng.

Điện Viêm Dương Liệt Diễm là một toà đại điện hùng vĩ, tổng cộng có mười hai nóc nhà, trên mỗi nóc nhà đều bố trí tám con thần thú. Mà lúc này, mọi người phát hiện, một nóc nhà trên đó, lại có tới tận chín con, tiếng cười khẽ mới vừa rồi kia, phát ra từ chính nơi ấy!

Tay ai nấy cũng đều đè lên trên chuôi kiếm, con ngươi Giang Trừng co lại, mu bàn tay nổi gân xanh. Kim Quang Thiện vừa hận vừa cảnh giác: “Ngụy Anh! Ngươi dám cả gan xuất hiện nơi đây!”

Người nọ mở miệng nói, quả nhiên là giọng của Ngụy Vô Tiện, nghe rất quái gở: “Sao ta lại không dám xuất hiện ở đây? Mấy người các ngươi thêm vào này, cỡ ba nghìn nhỉ? Đừng quên năm đó trong trận Xạ Nhật, đừng nói ba nghìn, năm nghìn người ta cũng từng gánh hết một mình. Hơn nữa ta xuất hiện ở nơi này, chẳng phải hợp ý các ngươi hay sao? Đỡ làm phiền các ngươi ngày mai còn phải đặc biệt tìm tới cửa nghiền xương ta thành tro.”

Thanh Hà Nhiếp thị cũng có một số môn sinh mất mạng trong tay Ôn Ninh lúc phát điên, Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: “Thằng nhãi phách lối.”

Ngụy Vô Tiện: “Chẳng phải ta vẫn luôn phách lối như thế hay sao? Kim tông chủ, tự vả vào mặt mình vui lắm à? Là ai nói chỉ cần tỷ đệ Ôn thị đến Kim Lân Đài thỉnh tội các ngươi sẽ bỏ qua? Là ai mới vừa luôn miệng nói ngày mai sẽ nghiền xương ta và những dư nghiệt Ôn đảng khác thành tro?”

Kim Quang Thiện nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy*! Ngươi chặn giết ở Cùng Kỳ đạo, giết hại hơn trăm con cháu Lan Lăng Kim thị ta, đây là một chuyện. Ngươi thả Ôn Ninh hành hung ở Kim Lân Đài, đây cũng là một chuyện…”

*Gốc là [nhất mã quy nhất mã/一码归一码]: Ngựa là ngựa, ý đại khái – chuyện này là chuyện này, chuyện kia là chuyện kia, không thể nhập lại thành một được.

Ngụy Vô Tiện: “Vậy thì xin hỏi Kim tông chủ, là kẻ nào chặn đường đánh giết ở Cùng Kỳ đạo? Kẻ chặn là ai? Kẻ giết là ai? Ai là kẻ chủ mưu? Ai là người mắc bẫy? Cuối cùng, kẻ đến gây sự với ta trước, lại là ai?!”

Đám môn sinh náu mình trong phương trận người đông nghìn nghịt, cảm giác an toàn tăng gấp bội, lá gan nhao nhao to lên, cách khoảng không mà hét: “Dù Kim Tử Huân lập kế chặn giết ngươi trước, ngươi cũng không nên ra tay độc ác thế kia, giết hại nhiều mạng người như vậy!”

“Ồ.” Ngụy Vô Tiện phân tích thay gã: “Gã muốn giết ta, bởi gã không cần lo lắng khi hạ thẳng tay, nếu ta chết thì coi như ta xui xẻo. Còn ta muốn tự vệ thì nhất định phải kiêng dè không thể tổn thương cái này không thể làm hại cái kia, không thể để gã ta rớt một sợi tóc? Tóm lại, chính là – các ngươi có thể vây đánh ta, nhưng ta lại không được đánh trả, đúng không?”

“Đánh trả? Hơn ba mươi người kia và hơn một trăm người trên Kim Lân Đài – bọn họ vô tội, ngươi đánh trả tại sao phải liên luỵ tới bọn họ!”

Ngụy Vô Tiện đáp: “Vậy hơn năm mươi tu sĩ Ôn gia trên Loạn Táng Cương cũng vô tội kia mà, tại sao các ngươi lại liên luỵ đến bọn họ?”

Một tên khác phì phì nói: “Rốt cuộc thì Ôn cẩu đã cho ngươi đại ân đại đức gì? Bênh vực cái lũ hỗn tạp kia như thế.”

“Ta thấy căn bản là chẳng có chuyện đại ân đại đức gì ở đây hết. Chẳng qua là hắn tự cho là đúng*, làm anh hùng đối nghịch với toàn thế giới, tự cho đó là một việc làm vì chính nghĩa, cảm thấy mình thật vĩ đại, bất chấp sự lên án của cả thiên hạ bao la!”

*Gốc là [tự dĩ vi thị] Hình dung sự chủ quan, không khiêm tốn.

Nghe câu này, Ngụy Vô Tiện vậy mà lại lặng im.

Đám người bên dưới coi sự im lặng của hắn thành lùi bước, nói tiếp: “Suy cho cùng, còn không phải tại ngươi hạ thứ ác chú hèn hạ nham hiểm kia lên người Kim Tử Huân!”

Ngụy Vô Tiện: “Xin hỏi rốt cuộc thì ngươi có chứng cứ gì chứng minh ác chú là do ta hạ?”

Kẻ chất vấn nọ á khẩu không trả lời được, nghẹn rồi lại nghẹn, nói: “Vậy ngươi thì có chứng cứ gì, chứng minh không phải do ngươi hạ?”

Ngụy Vô Tiện cười: “Vậy ta xin hỏi lần nữa, tại sao không phải là ngươi? Chẳng phải ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh không phải ngươi hạ ác chú hay sao?”

Kẻ kia vừa giận vừa sợ: “Ta? Sao ta lại giống ngươi được? Đừng có lẫn lộn đúng sai, dây dưa lằng nhằng*! Ngươi có hiềm nghi lớn nhất, ngươi tưởng bọn ta không biết hay sao, hơn một năm trước ngươi từng kết oán với Kim Tử Huân!”

*Gốc là [hỗn hào thị phi, hồ giảo man triền/混淆是非胡搅蛮缠]: Khiến giới hạn vấn đề không rõ ràng, cố ý nói đúng thành sai, nói sai thành đúng, lỗ mãng không nói lý lẽ, cù nhây không chịu thôi.

Ngụy Vô Tiện lành lạnh nói: “Cuối cùng thì kẻ dây dưa lằng nhằng là ai? Hơn một năm trước? Đúng vậy, nếu ta muốn giết gã, hơn một năm trước ta đã giết rồi, chẳng cần phải để lại đến giờ. Bằng không thì với cái loại người như gã, không cần một năm, ba ngày thôi là ta đã quên béng mất rồi.”

Một gã gia chủ giật mình kinh hãi: “… Ngụy Vô Tiện ơi Ngụy Vô Tiện, hôm nay coi như ta có thêm kiến thức, thật sự là ta chưa từng thấy kẻ ác nào vô lý như ngươi vậy… Giết chết người ta xong, lại còn nói mấy lời sỉ nhục, ác độc đó. Chẳng lẽ đến cả chút xíu áy náy, đồng cảm ngươi cũng không có?”

Tiếng mắng chửi vang cả một vùng, Ngụy Vô Tiện lại lặng yên chịu đựng.

Chỉ có căm phẫn, mới có thể đè nén tâm tình trong lòng gã xuống.

Một gã tu sĩ đứng hàng đầu ở một góc phương trận vô cùng đau đớn nói: “Ngụy Anh, ngươi làm ta quá thất vọng. Thiệt ta lúc đầu từng ngưỡng mộ khâm phục ngươi, còn nói ngươi dầu gì cũng là nhân vật khai tông lập phái của cả một thế hệ. Hôm nay nghĩ tới, thật muốn buồn nôn. Bắt đầu từ bây giờ, ta với ngươi không thể cùng tồn tại!”

“Hahahaha…”

Ngụy Vô Tiện cười đến gần như không thở nổi, khóe mắt hắn long lanh nước: “Ngươi ngưỡng mộ ta? Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta, vậy tại sao lúc ngươi ngưỡng mộ ta ta lại chưa từng trông thấy ngươi? Mà khi ta bị người ta hô hào đòi đánh, ngươi lại nhảy ra hò hét cổ động? Sự ngưỡng mộ này của ngươi, có hơi rẻ mạt quá rồi. Ngươi nói ngươi từ nay về sau không thể cùng tồn tại với ta, rất hay, ngươi không thể cùng tồn tại hay không đội chung trời, có ảnh hưởng gì tới ta? Sự ngưỡng mộ và ghê tởm đấy của ngươi, cũng chỉ tầm thường thế mà thôi, sao lại không biết thẹn mà lấy ra kêu gào?”

Lời còn chưa dứt, cổ họng hắn chợt nghẹn, một cơn đau âm ỉ đột nhiên xuất hiện truyền từ ngực tới.

Cúi đầu nhìn, một mũi tên đang ngay ngắn cắm trên ngực hắn, đầu mũi tên vùi vào giữa hai xương sườn.

Hắn nhìn sang hướng mũi tên bắn tới. Kẻ bắn ra mũi tên này, là một tu sĩ trẻ mi thanh mục tú, đứng trong phương trận của một gia tộc nhỏ, hãy còn đang giữ nguyên tư thế, dây cung cũng vẫn còn rung rung.

Ngụy Vô Tiện nhìn ra được, mũi tên này, vốn bắn thẳng vào nơi trí mạng – tim của hắn. Chỉ có điều người bắn tên tài nghệ không tinh, tên bay đến giữa không trung thì yếu dần, thế nên mới lệch xuống vị trí dưới trái tim, chui vào giữa xương sườn.

Ánh mắt của người bên cạnh kẻ bắn tên cũng kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi nhìn tên đồng môn làm ra hành động lỗ mãng này. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, mặt lộ sát khí, trở tay rút mũi tên lông vũ ra, dùng sức ném trả.

Chỉ nghe có tiếng kêu thảm, tên tu sĩ trẻ tuổi lén bắn hắn kia, lại cứ thế mà bị mũi tên hắn dùng tay không ném cắm trúng ngực!

Một gã thiếu niên khác ở cạnh đó bổ nhào vào gã, gào khóc: “Ca! Ca!”

Phương trận của gia tộc đó nhoáng cái rối loạn, gia chủ run rẩy chỉ tay vào Ngụy Vô Tiện mà nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi thật là ác độc!”

Ngụy Vô Tiện tùy tiện đè tay phải lên miệng vết thương ở lồng ngực, tạm thời cầm máu, hờ hững nói: “Kêu la cái gì, vị trí gã bắn ta và nơi ta đâm gã đều như nhau, không chết được. Huống chi nếu đã dám bắn ta một tên, thì hắn cũng nên đoán được lỡ đâu bắn hụt thì sẽ có kết quả gì chứ. Nếu đã gọi ta là tà ma ngoại đạo, thì cũng đừng mong đợi gì bản nhân khoan hồng độ lượng không so đo với gã.”

Kim Quang Thiện hô: “Bày trận, bày trận! Hôm nay tuyệt không để hắn còn sống rời khỏi nơi này!”

Một lệnh hạ xuống, cục diện giằng co cuối cùng cũng bị đập tan, mấy tên môn sinh ngự kiếm cầm cung, xông về phía đại điện, bọc đánh.

Cuối cùng cũng ra tay trước!

Ngụy Vô Tiện cười khẩy: “Nói cứ như dự định ban đầu của các ngươi không phải vậy ấy!”

Dứt lời, hắn lấy Trần Tình bên hông xuống, đặt bên môi, theo tiếng réo sắc bén phát ra từ cây sáo, trên quảng trường thành Bất Dạ Thiên, có một cánh tay trắng ởn chui từ dưới đất lên!

Từng xác chết một đội vỡ mặt đất lát kín đá trắng, bò từ nơi sâu trong lòng đất ra ngoài. Có kẻ mới ngự kiếm rời khỏi mặt đất, lập tức bị bọn chúng kéo xuống dưới. Ngụy Vô Tiện đứng trên nóc điện Viêm Dương Liệt Diễm, sáo trúc ngang tàng thổi, hai mắt lập loè phát ra ánh sáng lạnh trong bóng đêm. Trông xuống bên dưới, các nhà với phục sức đủ mọi màu sắc không giống nhau hệt như nước đang sôi trào, sùng sục không ngơi, thi thoảng tản ra, chốc chốc tụ lại. Trừ phương trận bên Vân Mộng Giang thị không bị gì, tất cả những gia tộc khác đều đại loạn, các gia chủ đều vội vã bảo vệ môn sinh của mình, tạm thời không đi công kích Ngụy Vô Tiện.

Đúng vào lúc này, một tiếng đàn réo rắt làm nhiễu loạn tiếng sáo của Trần Tình.

Ngụy Vô Tiện đặt Trần Tình xuống, quay đầu nhìn. Chỉ thấy có người ngồi trên một nóc nhà khác, đàn đặt ngang trước mặt, bộ quần áo trắng như tuyết có hơi chói mắt trong đêm đen.

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: “Ồ, Lam Trạm.”

Dứt câu chào hỏi, hắn lại đặt sáo lên bên môi: “Đáng ra trước đây ngươi phải rõ rồi chứ, âm Thanh Tâm vô dụng đối với ta!”

Lam Vong Cơ lật lưng đàn, đổi sang rút Tị Trần ra, thẳng hướng Trần Tình mà xông tới đánh, muốn chém đứt cây sáo quỷ thôi thúc sinh ra ma âm này. Ngụy Vô Tiện nhích người, cười ha hả: “Tốt tốt tốt, ta cũng rõ, cuối cùng cũng sẽ có ngày chúng ta phải đao thật thương thật mà đánh với nhau một trận. Dù sao thì ngươi vẫn luôn ngứa mắt ta mà, tới đi!”

Thần trí hắn giờ này đang bị vây trong trạng thái nửa điên dại, tất cả cảm xúc tệ hại đều bị phóng đại lên vô tận, chỉ cảm thấy ai ai cũng hận hắn, hắn cũng hận tất cả, ai lên hắn cũng không sợ, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Nghe những lời ấy, động tác của Lam Vong Cơ hơi khựng lại: “Ngụy Anh!”

Tuy một tiếng này là quát ra, thế nhưng, đổi sang bất cứ ai tỉnh táo đến nghe, cũng đều sẽ nghe ra, tiếng ấy rõ ràng đang run rẩy.

Chợt, giữa một vùng tiếng chém giết, Ngụy Vô Tiện nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ. Tiếng nói ấy đang gọi: “A Tiện!”

Tiếng nói này như một chậu nước lạnh, giội tắt ngọn tà hoả điên cuồng trong tim hắn.

Rốt cuộc Giang Yếm Ly đến đại hội Thệ sư khi nào?

Ngụy Vô Tiện lập tức hồn phi phách tán, không để ý tới việc đánh nhau với Lam Vong Cơ, để Trần Tình xuống: “Sư tỷ?!”

Giang Trừng cũng nghe thấy giọng nói này, mặt thoáng cái trắng bệch: “Tỷ? Tỷ! Tỷ đang ở đâu? Tỷ đang ở đâu?”

Ngụy Vô Tiện nhảy xuống khỏi nóc điện Viêm Dương Liệt Diễm, cũng khản giọng hô to như Giang Trừng: “Sư tỷ? Sư tỷ? Tỷ đang ở đâu? Tỷ đang ở đâu? Đệ không trông thấy tỷ!”

Hắn bất chấp mấy đường kiếm áp đến hướng hắn, vừa đón đỡ vừa vội vàng chạy giữa đám người hỗn loạn, chợt trông thấy Giang Yếm Ly bị bao phủ đằng sau đám người, hắn vừa dốc sức đẩy người ra, vừa khó khăn bước về phía trước. Giữa bọn họ vẫn còn cách một khoảng, vô số người ngăn trở, Ngụy Vô Tiện tạm thời không thể xông tới, mà Giang Trừng cũng vậy. Càng gay go hơn nữa, là đúng vào lúc này, hai người đều bất chợt phát giác, phía sau Giang Yếm Ly, có một hung thi với khuôn mặt đã thối rữa phân nửa đang loạng choạng đứng lên.

Nhìn thấy một màn khiến lá gan vụn vỡ đó, Ngụy Vô Tiện lạnh giọng quát lên: “Cút ngay! Cút ngay cho ta! Đừng đụng vào tỷ ấy!”

Giang Trừng cũng rít lên: “Bảo nó cút đi!”

Hắn ném Tam Độc ra, ánh kiếm màu tím bay thẳng về phía hung thi kia, thế nhưng, nó lại bị ánh kiếm của những tu sĩ khác ở giữa đường quấy nhiễu, lệch hướng mục tiêu. Ngụy Vô Tiện lòng càng rối bời, khả năng khống chế lại càng kém, hung thi kia không đếm xỉa tới chỉ thị của hắn, trái lại giơ trường kiếm rỉ sắt trong tay lên, bổ vào Giang Yếm Ly!

Ngụy Vô Tiện điên rồi, vừa xông lên vừa gào thét: “Dừng lại, dừng lại, dừng lại cho ta!”

Bây giờ ai ai cũng đều đang bận rộn đối phó hung dây dưa ngay kề bên, căn bản không còn kẻ nào có tâm tư để ý tới người khác có nguy tại sớm tối hay không. Hung thi kia bổ một kiếm xuống, rạch nát phần lưng Giang Yếm Ly!

Giang Yếm Ly lập tức té ngã ra đất.

Hung thi kia đứng sau lưng nàng, tiếp tục giương trường kiếm lên. Đúng lúc này, một ánh kiếm gọt bay đầu của nó!

Lam Vong Cơ hạ xuống quảng trường, thuận tay đón Tị Trần được triệu hồi về, kiếm thứ hai chặt đứt hai tay bộ hung thi kia, trường kiếm rỉ sắt rơi xuống đất. Không cần kiếm thứ ba, nó đã chẳng thể uy hiếp được ai nữa.

Lúc bấy giờ Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng mới vọt tới, cũng không để ý tới việc nói cảm ơn Lam Vong Cơ. Giang Trừng vượt lên trước ôm lấy Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ thì cản Ngụy Vô Tiện lại, nắm lấy cổ áo hắn, xách tới trước mặt, lạnh lùng nói: “Ngụy Anh! Dừng ngay việc thúc giục bầy thi lại!”

Ngụy Vô Tiện lúc này căn bản không để ý tới chuyện khác, trong mắt cũng hoàn toàn không có gương mặt Lam Vong Cơ, nên lại càng không trông thấy tơ máu trong mắt Lam Vong Cơ, cũng không trông thấy hốc mắt đã đỏ lên của y, hắn chỉ muốn tới xem Giang Yếm Ly có bị làm sao không, đỏ mắt xô y ra, bổ nhào xuống đất.

Lam Vong Cơ bị hắn đẩy đến mức loạng choạng, đứng vững lại rồi thì nhìn hắn, vẫn chưa có động tác kế tiếp, chợt nghe có tiếng người thảm thiết kêu cứu ở nơi xa xa, thu mắt về, xoay người bay đi cứu viện.

Lưng Giang Yếm Ly đều bị máu tươi nhuốm đỏ, mắt nhắm lại, may mà vẫn còn thở. Giang Trừng run rẩy rút bàn tay bắt mạch nàng của mình trở lại, thở phào nhẹ nhõm, chợt quay sang phía Ngụy Vô Tiện rồi nện một cú vào mặt hắn, quát lên: “Sao lại thế này! Chẳng phải ngươi đã nói là có thể khống chế hay sao? Chẳng phải ngươi đã nói rằng sẽ không có vấn đề gì hay sao?!”

Ngụy Vô Tiện ngã ngồi dưới đất, ngỡ ngàng nói: “… Ta cũng không biết.”

Hắn tuyệt vọng nói: “… Ta không khống chế được, ta không khống chế được…”

Lúc này, Giang Yếm Ly động đậy, Giang Trừng ôm nàng thật chặt, nói năng lộn xộn: “Tỷ tỷ! Không sao hết! Không sao hết, tỷ thế nào rồi? Cũng may, chỉ là quẹt một kiếm, cũng may, đệ lập tức đưa tỷ xuống…”

Hắn nói xong liền muốn ôm Giang Yếm Ly dậy, Giang Yếm Ly chợt nói: “… A Tiện.”

Ngụy Vô Tiện rùng mình, vội đáp: “Sư tỷ, đệ… Đệ ở đây.”

Giang Yếm Ly chậm rãi mở đôi mắt với con ngươi đen nhánh ra, lòng Ngụy Vô Tiện khủng hoảng một trận.

Giang Yếm Ly cố gắng nói: “… A Tiện. Lúc trước… Sao đệ lại chạy nhanh như thế… Tỷ cũng chẳng kịp nhìn đệ lấy một lần, nói một câu với đệ…”

Nghe rồi nghe, tim Ngụy Vô Tiện thình thịch nảy điên cuồng.

Hắn vẫn không dám đối mặt với Giang Yếm Ly, nhất là vào giờ phút này, gương mặt ấy lại hệt như Kim Tử Hiên lúc đó, dính đầy bụi đất và máu tươi.

Lại càng không dám nghe nàng nói tiếp câu kế.

Giang Yếm Ly nói: “Tỷ… Tới đây là muốn nói với đệ…”

Nói cái gì?

Không sao cả? Tỷ không hận đệ? Không có việc gì xảy ra cả? Không trách đệ giết Kim Tử Hiên?

Không thể nào.

Thế nhưng hoàn toàn ngược lại với lời nàng nói, nàng không nói nên lời.

Bởi vì, nàng cũng không biết, trong tình cảnh này, còn có thể nói với Ngụy Vô Tiện điều gì.

Nhưng mà, trong lòng nàng cứ cảm thấy, nàng nhất định phải tới để thấy mặt người em trai này một lần.

Hít một hơi, Giang Yếm Ly nói: “A Tiện, đệ… Đệ dừng lại trước đi đã. Đừng, đừng…”

Ngụy Vô Tiện vội đáp: “Vâng, đệ sẽ dừng.”

Hắn cầm Trần Tình lên, đặt bên môi, cúi đầu bắt đầu thổi. Hắn hao cực lớn tinh lực mới ổn định lại tâm trạng, lần này, cuối cùng đám hung thi cũng không còn coi thường mệnh lệnh của hắn nữa, từng con từng con một, họng phát ra tiếng gu gu quái dị, như đang oán trách, chậm rãi mọp xuống.

Lam Vong Cơ hơi ngừng chân, từ xa xa nhìn về bên này, cuối cùng, quay đầu lại tiếp tục xuất kiếm, cứu viện đồng môn lẫn không đồng môn còn đang khổ đấu.

Đột nhiên, Giang Yếm Ly trợn mắt, hai tay không biết từ nơi đâu bùng lên một lực mạnh, đẩy Ngụy Vô Tiện đi!

Ngụy Vô Tiện bị nàng đẩy đến mức ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên lần bữa, chỉ thấy một thanh trường kiếm sáng loáng, xọc xuyên qua cổ họng của nàng.

Mà tên thiếu niên nắm kiếm kia, lại chính là tu sĩ trẻ tuổi đã nhào lên trên người kẻ bắn tên mà gào khóc ban nãy. Gã vẫn còn đang hức hức khóc, mắt đẫm lệ mờ mờ nói: “Nguỵ tặc! Một kiếm này ta thay ca ta trả lại cho ngươi!”

Ngụy Vô Tiện ngồi trên mặt đất bẩn thỉu, không dám tin nhìn Giang Yếm Ly đã gục đầu, cổ ồ ạt tuôn ra vô số máu tươi.

Mới vừa rồi hắn hãy còn đang chờ nàng nói, cứ như đó là lời tuyên án cuối cùng truyền đạt tới hắn vậy.

Giang Trừng cũng sững sờ, vẫn ôm cơ thể tỷ tỷ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Lam Vong Cơ đâm một kiếm ra, chợt quay đầu lại.

Lúc này tên thiếu niên kia mới phát giác mình lỡ tay giết lầm người, rút trường kiếm ra, khủng hoảng liên tục lùi về sau, vừa lui vừa nói: “… Không phải, không phải ta, không phải… Ta muốn giết Ngụy Vô Tiện, ta muốn báo thù cho ca ta… Là chính nàng tự nhào lên!”

Ngụy Vô Tiện bỗng vọt đến trước người gã, bóp lấy cổ gã, một tên gia chủ vung kiếm quát lên: “Tà ma, buông hắn ra!”

Lam Vong Cơ không để ý tới phong độ lễ nghi gì nữa, y đẩy từng kẻ từng kẻ chặn đường ra, nhắm hướng Ngụy Vô Tiện mà chạy tới. Thế nhưng, chạy vẫn chưa tới một nửa, Ngụy Vô Tiện đã ngay dưới mắt mọi người khắp nơi – tay không bóp gãy xương cổ gã thiếu niên kia.

Một gã tu sĩ ở gần đó phẫn nộ nói: “Ngươi! Ngươi – khi xưa hại chết vợ chồng Giang Phong Miên, hôm nay lại hại chết sư tỷ của ngươi, là do ngươi tự chuốc vạ vào thân, lại còn dám trút giận sang kẻ khác! Không biết quay đầu, trái lại còn tiếp tục giết hại người khác, tội không thể tha!”

Thế nhưng, dù lời mắng mỏ chửi rủa có nhiều hơn đi nữa, Ngụy Vô Tiện lúc này cũng không nghe thấy.

Hệt như linh hồn bị một người khác khống chế, hắn đưa hai tay, lấy ra hai thứ từ trong hai ống tay áo, rồi ngay trước mắt mọi người, cầm chúng hợp lại vào nhau.

Hai món đồ kia một nửa trên, một nửa dưới, hợp làm một thể, phát ra tiếng vang keng-roạt quái dị.

Ngụy Vô Tiện nắm nó trong tay, giơ lên thật cao.

Âm Hổ phù!

Chọn tập
Bình luận