Bước chân Kính Thiên Minh khựng lại, tuy có chút bất ngờ nhưng không hề mang theo tia hoảng sợ nào, trái lại còn mang theo chết chóc. Anh không nói gì mà lại tiếp tục đi vào phía quầy bar, chọn trong tủ một chai rượu vang rồi tiến về phía bàn ăn, nhàn nhã ngồi xuống.
“Oh…Chateau Marguax 1787. Không ngờ em rể tôi lại chịu chơi vậy đó! 500.000 USD nói uống là lấy ra uống liền!” Tần Cảnh Dật tán thưởng nói.
Kính Thiên Minh động tác thành thục rót rượu xuống ly, cười lớn nói, “Anh của Huyên Nhi cũng là anh của em. Uầy, lấy rượu quý ra mời anh cũng là lẽ thường đi!”
Nói xong anh đưa ly rượu về phía Tần Cảnh Dật. Tần Cảnh Dật nhận lấy ly rượu. Hơi rượu nồng đượm lan toả trong sống mũi, kích thích vị giác của hai người đàn ông, họ mắt đối mắt nhìn nhau quan sát thật kĩ đối phương, tựa như con báo đêm ẩn nấp từ từ quan sát con mồi.
“Cạn ly.”
“Cạn ly.”
Hai người đồng thanh nói, cùng khi đó là thanh âm “Keng…” thanh thuý khi hai ly rượu thuỷ tinh va chạm nhau.
“Tôi nên nói sau với Huyên Nhi đây nhỉ? Rằng người chồng của nó không hề ngốc mà còn là trùm mafia hàng đầu thế giới. Vừa giàu, vừa có thế lực hơn ông anh nó đấy!” Tần Cảnh Dật dù rượu ngon đưa tới miệng cũng vẫn không quên nói chuyện “chính sự”
Kính Thiên Minh không hề nao núng, anh lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh theo từng động tác của anh trông tà mị vô cùng, anh chậm rãi nhả từng chữ, “Anh vợ đừng khiêm tốn thế! Chuỗi khách sạn năm sao, các khu resort nổi tiếng trên thế giới không phải là tài sản ngầm của anh hay sao? Thượng tướng đại nhân không hổ là thượng tướng đại nhân. Muốn gió được gió, muốn bão được bão. Con bé Thiên Ân hôm trước còn khen anh vợ có thân thể tuyệt đẹp cơ….”