Đôi mắt Tần Gia Dung vốn dịu dàng, giờ phút này trợn ngược lên, xong lăn ra ngất, để mặc người lôi đi.
Nhìn Tần Gia Dung bị người đưa đi, đáy mắt Diệp Hàm Huyên ánh lên tia sáng phức tạp. Cô không đồng cảm dù chỉ một chút đối với Tần Gia Dung.
Gieo nhân nào, gặt quả đấy, mọi việc cô ta tự làm tự chịu.
Chỉ vì lòng tham ích kỷ của mình, cô ta đã gây bao tội ác táng tận lương tâm, thậm chí với chính mẹ ruột của mình.
Diệp Hàm Huyên tin chắc Dật sẽ trừng trị cô ta thích đáng, Tần Gia Dung đã mất tất cả địa vị, tiền tài- những thứ mà cô ta trân trọng!
Cô sẽ hít một hơi thật sâu, việc này xem như kết thúc…
Cô đã trả thù được cho mẹ, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà. Dù mẹ luôn rất lạnh nhạt với cô- nhưng Diệp Hàm Huyên cảm nhận được, bà ấy là thật lòng thương cô!
Nhưng mà tại sao cô lại không thấy dễ chịu chút nào….
Mẹ vẫn hay là chết, còn Hạo cũng vì cô mà chết…
“Vợ, em mệt sao? Vết thương này có đau không?”
Ngay lúc Diệp Hàm Huyên mệt mỏi nhất, cô tưởng mình sẽ ngã một cách khó coi, thì cả cơ thể cô được tựa vào một lồng ngực vững chãi, không những thứ còn rất ấm áp…
Thì ra lâu nay cô luôn vô tâm không để ý, bất cứ lúc nào anh ấy vẫn luôn là mặt trời của cô, soi đường chỉ lối, sưởi ấm cho cô…
Anh ấy bên cô âm thầm lặng lẽ,
Anh ấy dùng cách thức vụng về để biểu đạt tình cảm của mình,
Người đàn ông này- cô yêu! Hơn nữa yêu tận xương tủy!
“Có anh ở đây, em không đau, không mệt!”
Kính Thiên Minh ngọt ngào cười, ấm áp như hoa đào mùa xuân, dịu dàng ghé sát tai cô thủ thỉ, “Vợ, chúng ta cùng về nhà nhé!”
Diệp Hàm Huyên có chút say mê nhìn người đàn ông trước mặt mình, vành tai có chút ửng đỏ vùi đầu vào trong ngực anh nói, “Đi thôi!” – về anh của chúng ta…
Khoé môi Kính Thiên khẽ nhếch, cười vô lại nhìn cô, “Trước tiên anh phải đưa em đến bệnh viện kiểm tra đã! Nhân tiện kiểm tra xem Huyên Nhi của anh bao giờ sẽ có bảo bảo….”
“Anh……”
Cô chưa kịp dứt lời thì Kính Thiên Minh đã mau chóng cởi áo vest bên ngoài của mình ra, thao tác nhanh gọn quấn lấy hông cô, rồi bồng cô lên theo kiểu công chúa.
“Anh đưa bà xã đi!”
“Nhưng mà, còn buổi đại hội ngày hôm nay….”
“Cha đã có quyết định của riêng mình, tôi ở đây cũng không có tác dụng gì!”
Không kịp để mọi người phản ứng, Kính Thiên Minh đã bế Diệp Hàm Huyên đi mất- chỉ để lại trong mắt quần chúng ở đây hai bóng dáng yêu nghiệt…
Tần lão gia, Tần phu nhân đứng từ xa bất lực không nói nên lời, họ có tư cách xưng cha gọi mẹ với con bé sao?
Nhưng đáy lòng người cha mẹ như họ lại thấy an tâm vô cùng, từng cử chỉ tỉ mỉ, săn sóc của cậu con rể kia đều quan tâm con gái họ vô cùng, còn để ý đến chi tiết khi bế lên thì váy sẽ lộ, dùng áo của mình vừa vặn che đi.
Sở Kinh Dực phức tạp nhìn theo, mãi đến khi Tần Cảnh Dật đập vào vai anh, anh mới giật mình tỉnh mộng.
“Đi bắt gián thôi! Cậu đóng kịch uổng công như thế, không lẽ muốn con gián lọt lưới?”
Tần Cảnh Dật thản nhiên nói, tựa như mọi việc đều đã nằm trong kế hoạch của anh.
“Tất nhiên rồi! Lão già Cyril này làm tôi mất bao đêm ăn không ngon ngủ không yên!”