Bạch Thiên Ân? Tên này biết mèo con? Tần Cảnh Dật trong lòng sáng tỏ, bảo sao tên này không ngần ngại khi anh nói thân phận y, thì ra đã có sự chuẩn bị…Thiên lão đại Thiên gia quả nhiên không phải hư danh! Người này vì sao giả ngốc, vì sao tiếp cận em gái anh, quả thật là dấu hỏi lớn trong lòng Tần Cảnh Dật.
“Chi bằng chúng ta hợp tác làm một mẻ lớn đi!”
Kính Thiên Minh đang chờ Tần Cảnh Dật nói câu nói, tán thưởng đáp, “Không thành vấn đề! Giăng một lưới bắt gọn một mẻ!”
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, trong không khí dường như vang lên tiếng rầm rì của ánh chớp lượn lờ, như tiếng sấm rền nơi trên cao, âm vang của đất trời…
…….
11h đêm.
Biên giới phía bắc.
Ở góc phía Tây của khu rừng, một đám người đang ngồi xung quanh ánh lửa. Cái lạnh của đêm thu núi rừng miền Tây thật chẳng dễ chịu. Nhất là khi họ vừa mới từ Đế Đô phía Nam ấm áp bay tới đây. Sự thay đổi đột ngột của khí hậu, nếu là những người bình thường đã ngã bệnh không dậy nổi, nhưng năm người ngồi ở đây thì không thế. Họ đều là tinh anh trong tinh anh, những con át chủ bài đắc lực của chính phủ, tôi mình trong lửa nóng, ngâm thân trong giá rét.
“Chúng ta ngồi thêm một lúc nữa.” Vũ Minh Hạo là chỉ huy nhiệm vụ lần này, anh nghiêm nghị ra lệnh.
“Nhiệm vụ không được chậm trễ, chúng ta hành động luôn đi!” Diệp Hàm Huyên khuôn mặt vì rét mà đỏ ửng, không vui nói.
Vũ Minh Hạo còn định nói gì, lại chợt nhận ra Huyên Nhi đã từ lâu không còn là cô gái mới vào nghề cần anh che chở nữa! Anh gật đầu. Mọi người tự giác đeo balo quân dụng, một người dùng nước dập tắt đống lửa. Ngay lập tức không khí đã lạnh lại càng thêm lạnh.
“Theo kế hoạch A mà làm. Nhiệm vụ lần này bằng mọi giá không được thất bại. Đã rõ chưa?”
“Rõ!” Tiếng hô liên thanh dõng dạc vang to. Họ đều phải hoàn thành và nhất định phải hoàn thành- vì những sinh mệnh vô tội, vì tổ quốc!
Năm người bí mật men theo con đường mòn biên giới, trực tiếp xâm nhập vào căn cứ địch, cài bom hẹn giờ, nếu thương lượng được thì không cần nổ mìn, nếu nhóm thành phần khủng bố kia không đầu hàng, nổ mìn! Đây là nhóm tội phạm đứng hàng đầu bảng truy nã quốc tế, chúng đến đây chắc chắn có mục đích và sự chuẩn bị kĩ càng từ trước. Thế nên mới cần Vũ Minh Hạo và Diệp Hàm Huyên cùng ba người ưu tú khác phối hợp tác chiến.
“167 vĩ độ Đông. Chúng ta chia thành hai đội. Ba người một đôi đi theo cửa Nam, tôi và Diệp Hàm Huyên theo cửa bắc, theo kế hoạch mà làm!”
“Rõ!”
Đi được một đoạn, Vũ Minh Hạo quay sang nhìn Diệp Hàm Huyên nói, “Huyên Nhi, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, lúc đặt bom, em ở ngoài đợi anh, nếu quá năm phút không thấy anh ra thì em đi về trước báo cáo nhiệm vụ…”
Vũ Minh Hạo còn định nói thêm gì đó thì Diệp Hàm Huyên ngắt lời anh, “Vũ cục trưởng, công tư phân minh một chút. Nhiệm vụ này liên quan tới tính mạng rất nhiều người! Tôi cũng có trách nhiệm của mình. Bắt đầu từ cái đêm năm năm trước hai chúng ta đã không còn là bạn bè! Anh chỉ là cấp trên, còn tôi là cấp dưới!”
“Được.” Vũ Minh Hạo nụ cười chua xót đáp.
Sương đêm rải rác rơi- tựa như mưa phùn đầu xuân, rét thấu xương. Những đôi mắt màu đen sáng rực trong đêm tối, phía trước đang chờ họ, tử thần đang chờ họ….
Rừng sâu như con quái vật đang há miệng chờ sẵn, có thể nhai nuốt họ bất cứ lúc nào…