Mũi dao bạc xé gió mà đi, tốc độ quá nhanh, Vũ Minh Hạo lại nhân cơ hội cô không phòng bị mà ra tay, không lẽ cô sẽ bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc này…
“Phập.”
Diệp Hàm Huyên đã nghĩ mình không còn trên đời này nữa, không ngờ con dao lại sượt nhẹ qua vai cô…
Một lọn tóc dài rơi nhẹ xuống đất..
Bả vai cô vẫn truyền đến cảm giác tê dại, lạnh lẽo khi mũi dao sắc lướt qua, khiến Diệp Hàm Huyên không kìm được sự run rẩy của cơ thể. Trong giờ khắc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vừa rồi, Diệp Hàm Huyên mới nhận ra cô yêu cuộc sống này đến nhường nào!
Cô không muốn chết…
Cô muốn được trở về Đế Đô tìm ai kia…
“Em quá sơ suất, con rắn độc đang nguỵ trang phía sau lưng, nó có thể cắn lén em bất cứ lúc nào!”
Vũ Minh Hạo trầm giọng nói, thanh âm của anh rất lạnh, lạnh đến thấu xương, Diệp Hàm Huyên có thể cảm nhận rõ sát ý nồng đậm trong mắt anh! Tại sao anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy hận thù như thế…
Diệp Hàm Huyên cười khổ, quay lưng lại thì thấy một con rắn đang chuẩn bị phun nọc độc về phía cô, đầu rắn đã bị ghim trên núi đá bằng thanh dao sắc.
“Cảm ơn an..h…”
Lời cảm tạ còn chưa kịp nói xong, Diệp Hàm Huyên nháy mắt đã thấy đầu óc tối sầm, cả cơ thể không trọng lực cứ thế ngã xuống nền cỏ. Giấc ngủ ập đến, Diệp Hàm Huyên cố gắng mở to mắt, giữ cho bản thân không hôn mê! Nhưng mí mắt quá nặng- tựa như đá tảng ngàn cân đè lên cô…
Diệp Hàm Huyên đã ngủ một giấc thật dài…
Khi mở mắt ra cô đã trở lại khu vườn Tần Gia, cô từ góc khuất nhìn thấy mẹ cô đang xoa đầu Tần Gia Dung, khuôn mặt hồng hào của bà ánh lên tia sáng hạnh phúc. Chỉ là Tần Gia Dung hất tay bà ra, ánh mắt ngoan độc nhìn bà, cô ta lấy ra một con dao từ phía sau lưng đâm thẳng vào tim bà…
“Không…! Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tránh xa con khốn đó ra…Mẹ ơi….”
Diệp Hàm Huyên lấy hết sức lực chạy về phía Tần Gia Dung, chỉ là cô như vô hình, cố gắng thế nào cũng không động được vào người họ.
“Đừng!!!! Tần Gia Dung, mày thả mẹ tao ra…”
Diệp Hàm Huyên gào khàn cả cổ họng- nhưng giọng nói của cô dường như bị chặn lại dưới cô, không tài nào phát ra thành tiếng! Ngực cô rất đau, rất rát…
Cô một lần lại một lần nữa, gào lên trong tuyệt vọng khi mẹ cô ngã xuống dưới lưỡi dao vô tình của Tần Gia Dung, “Bà đáng chết lắm! Đáng chết! Haha…”
Cùng với tiếng gào khóc đến tê tái của Diệp Hàm Huyên là tiếng cười man rợn của Tần Gia Dung! Diệp Hàm Huyên muốn xông lên giết Tần Gia Dung báo thù cho mẹ cô- chỉ là không động được vào cô ta mà xuyên qua không khí!
Tiếp đến Tần Cảnh Dật xoa đầu, ôn nhi nhìn Tần Gia Dung, rồi bế cô ta dậy, đi thẳng! Diệp Hàm Huyên đứng dậy, chạy theo thật nhanh…
Nhưng dù cố đến thế nào- cô cũng không đuổi theo được! Bóng dáng Tần Cảnh Dật cứ thế xa dần…
Vườn hoa Tần Gia dần hoá thành những mảnh vỡ rồi tan biến, biệt thự Kính Gia dần hiện lên.
Tần Gia Dung khuôn mặt kiêu ngạo tay trong tay với Kính Thiên Minh, hai người họ cười rất hạnh phúc. Cô còn trông thấy chính tay tên ngốc đó làm bữa sáng cho Tần Gia Dung- như đã từng làm cho cô.
“Kính Thiên Minh! Tên ngốc kia! Tôi ở đây! Là ai đã nói luôn nghe lời tôi! Tránh xa Tần Gia Dung ra!!!”
“Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Kính Thiên MINH!”
“KHÔNG!!! KÍNH THIÊN MINH….”
Vô lực! Tất cả đều vô lực! Cô dường như không tồn tại trong thế giới này! Dù cô cố gắng thế nào chăng nữa cũng không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô…
“Không! Không…” Diệp Hàm Huyên giật mình tỉnh giấc. Cô vừa mơ thấy ác mộng- một cơn ác mộng đáng sợ. Mồ hồi trên trán cô đầm đìa, hơn nữa còn ướt đẫm một khoảng lưng…
“Đây là đâu?”
Cô vừa tự hỏi lại vừa cố nhìn rõ- kết quả lại là một mảng đêm u tối, bởi lẽ mắt cô đã bị bịt kín mít. Cô chỉ nghe thấy giọng nói xa lạ của người đàn ông, người này là dùng tiếng anh!
“You tell the news to that person!”
(Mày đi báo tin với người đó đi!)
“Okay.”
(Vâng)
Tiếp sau đó Diệp Hàm Huyên nghe thấy bước chân xa dần, vang vọng từng bước trong không khí. Cô lắc lắc đầu, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, còn chút đê mê- hẳn là công dụng còn lại của thuốc mê.
Diệp Hàm Huyên khi đó có thể khẳng định Vũ Minh Hạo có ý định một dao xuyên tim cô- nhưng không hiểu vì sao giây phút cuối cùng thay đổi ý định. Cô lại cười tự giễu, trước giờ cứ tự mình đa tình ngỡ rằng anh ta yêu cô, xem ra cô đã sai triệt để!
Sau việc này Diệp Hàm Huyên có thể khẳng định Vũ Minh Hạo chính là nội gián- là nội gián cài vào chính phủ của Ly Mộ, cô bây giờ hẳn là đang nằm trong tay lũ tội phạm khủng bố!
Diệp Hàm Huyên ngàn lần tính đi tính lại cũng không ngờ rằng- Vũ Minh Hạo, kẻ mà cô chưa từng đề phòng lại là kẻ đâm sau lưng cô! Khi đó anh ta nói về con rắn độc, hẳn là tự ám chỉ chính mình? Vậy ngày tháng ngày xưa, khi hai người đồng cam cộng khổ sát cánh chiến đấu, hẳn cũng là diễn kịch đi? Ha! Thật là một màn kịch hay!
Tiếng bước chân từ xa truyền đến…
Càng lúc càng tiến lại gần phía cô, cuối cùng cô cảm nhận được có người đứng ngay trước mặt mình- im lặng hồi lâu…
“Hạ màn được chưa? Vũ cục trưởng? À hay phải gọi là Vũ mafia?” Diệp Hàm Huyên cười gằn nói, không che được sự khinh bỉ qua từng chữ của cô.
“Cô có biết đặc điểm của mafia là gì không? Là đê tiện! Hay để tôi cho cô thấy sự đê tiện nhỉ?”
Chiếc cằm tinh xảo của cô chợt bị một bàn tay rét lạnh nắm chặt, quần áo trên cơ thể cô chợt bị một bàn tay khác xé rách…
“Vũ Minh Hạo! Anh là thằng đê tiện! Cút cho tôi..” Diệp Hàm Huyên cảm giác được sự nguy hiểm ập đến, cơ thể cô dãy liên tục, cố hết sức xoay người đạp thẳng về phía Vũ Minh Hạo.
“Anh dám động vào tôi xem! Tôi giết anh!!!”
“Đang hận tôi sao? Cô muốn hận thì cứ việc hận, tôi muốn làm thì cứ việc làm!”