Tôi định quay trở lại hỏi Mary Ellen Klouk lần nữa, nhưng rồi đổi ý mà trở về ký túc xá Washington Duke. Một vài tin nhắn đang chờ đợi tôi.
Tin nhắn đầu tiên là của một người bạn trong sở cảnh sát Washington. Ông ta đang xử lý những thông tin cần thiết để tôi lập hồ sơ có nghĩa về Casanova. Tôi mang theo máy tính xách tay và háo hức sớm được làm việc.
Một phóng viên tên là Mike Hart đã gọi cho tôi bốn lần. Tôi nhận ra tên anh ta, và tôi biết tờ báo của anh ta – National Star, một tờ lá cải của Florida. Biệt danh của anh chàng phóng viên này là Hart Không Tim. Tôi không trả lời tin nhắn của Không Tim. Tôi từng bị lên trang nhất của Star một lần, và một lần là quá đủ rồi.
Cuối cùng thám tử Nick Ruskin cũng trả lời một trong các cuộc gọi của tôi. Anh ta để lại một tin nhắn ngắn ngủi. Chúng tôi không có tin gì mới. Sẽ cho anh biết sau. Tôi thấy thật khó tin. Tôi không tin tưởng thám tử Ruskin cũng như người cộng sự trung thành Davey Sikes của anh ta.
Tôi ngủ chập chờn trên chiếc ghế bành ấm cúng trong căn phòng, nhưng lại gặp cơn ác mộng sống động khủng khiếp. Quái vật thoát ra khỏi bức tranh của Edvard Munch đuổi theo Naomi. Tôi không đủ sức để giúp cô bé, tất cả những gì tôi có thể làm là chứng kiến cảnh tượng rùng rợn trong bộ phim kinh dị. Một nhà tâm lý học lành nghề không khó diễn giải giấc mơ đó.
Tôi thức dậy và có cảm giác ai đó đang ở trong cùng căn phòng khách sạn với mình.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào báng khẩu súng lục ổ quay và giữ thật im. Tim tôi đập thình thịch. Người ta có thể vào phòng bằng cách nào?
Tôi từ từ đứng lên nhưng vẫn khom người đề phòng bị bắn. Trong bóng tối nhá nhem tôi căng mắt ra nhìn xung quanh.
Tấm rèm cửa sổ bằng vải hoa sặc sỡ chưa kéo hết xuống, ánh sáng từ bên ngoài vẫn đủ để tôi nhận dạng được. Bóng lá nhảy múa trên bức tường phòng khách sạn. Ngoài ra không còn cái gì có vẻ đang di chuyển.
Tôi giương khẩu súng lục Glock kiểm tra phòng tắm. Sau đó là tủ quần áo. Tôi bắt đầu cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, cứ cầm súng đi quanh phòng khách sạn thế này, nhưng tôi chắc chắn mình đã nghe thấy tiếng động!
Cuối cùng tôi phát hiện một mảnh giấy dưới cửa ra vào nhưng vẫn đợi vài giây sau mới bật đèn. Chỉ để cho chắc.
Một tấm ảnh đen trắng đập vào mắt tôi. Những liên tưởng và xâu chuỗi tức thì hiện ra trong tâm trí. Đó là tấm bưu thiếp thời thuộc địa Anh, có thể là đầu những năm 1900. Vào thời điểm đó, người phương Tây sưu tập các bưu thiếp này như một thứ giả nghệ thuật nhưng chủ yếu vì chúng mang nội dung khiêu dâm nhẹ. Chúng đã kích thích các nhà sưu tập nam những năm đầu thế kỷ.
Tôi cúi xuống để nhìn rõ tấm ảnh cũ hơn.
Tấm ảnh chụp một thị tỳ đang hút một điếu thuốc Thổ Nhĩ Kỳ trong tư thế nhào lộn đáng ngạc nhiên. Cô gái da đen, trẻ trung xinh đẹp; có lẽ giữa tuổi thiếu niên. Cô khỏa thân đến thắt lưng, bầu ngực tròn căng lộn ngược thỗn thện trong bức ảnh.
Tôi lấy bút chì lật ngược tấm ảnh.
Có một chú thích in gần chỗ dán tem: Thị tỳ với vẻ ngoài xinh đẹp và trí thông minh tuyệt vời được đào tạo cẩn thận để làm thê thiếp. Họ học cách nhảy sao cho đẹp mắt, chơi nhạc cụ thật hay, và để viết những vần thơ trữ tình sắc sảo. Họ có giá trị nhất trong hậu cung, là kho báu lớn nhất của hoàng đế.
Chú thích được đánh dấu bằng mực cùng với một cái tên được in sẵn. Giovanni Giacomo Casanova de Seignalt.
Hắn biết tôi đang ở Durham này. Hắn biết tôi là ai.
Casanova đã để lại một tấm danh thiếp.