Chạy! Đi đi! Chỉ cần nhấc mông lên thôi! Thoát ra khỏi địa ngục này ngay bây giờ!
Kate McTiernan loạng choạng lách mình qua cánh cửa gỗ nặng nề mà hắn để mở phía sau.
Cô cũng không biết Casanova bị thương nặng ra sao. Giờ cô chỉ nghĩ đến việc chạy trốn. Chạy đi! Thoát khỏi hắn khi mày còn có thể.
Bộ não giờ đang chơi xỏ cô. Những hình ảnh hỗn loạn xuất hiện rồi biến mất mà không có sự liên quan hợp lý với nhau. Thuốc, bất kể đó là loại gì thì cũng đã phát huy tác dụng mạnh. Cô đã mất phương hướng.
Kate chạm vào mặt thì nhận ra má mình ướt đẫm. Cô đang khóc sao? Cô thậm chí không biết chắc nữa.
Cô hầu như không leo lên nổi cầu thang gỗ dốc đứng ngoài cửa. Liệu cầu thang này có dẫn đến tầng khác không? Cô vừa lên những bậc thang này sao? Cô không nhớ nổi. Cô không nhớ nổi bất cứ điều gì.
Giờ này, cô hoang mang bối rối đến tuyệt vọng. Có phải cô đã thực sự hạ gục Casanova, hay chỉ là ảo giác?
Liệu hắn có đang đuổi theo cô không? Liệu lúc này hắn có leo lên cầu thang phía sau cô? Máu sôi lên trong tai cô. Cô cảm thấy chóng mặt đến mức muốn ngã quỵ.
Naomi, Melissa Stanfield, Christa Akers. Họ bị giam giữ ở nơi nào?
Kate chật vật tìm lối thoát khỏi ngôi nhà này. Cô lảo đảo đi như người say rượu dọc hành lang dài. Kiểu cấu trúc kỳ lạ nơi cô đang ở là gì? Trông nó giống như một ngôi nhà vậy. Tường còn mới, vừa xây xong, nhưng đây là loại nhà gì thế?
“Naomi!” cô gọi, nhưng hầu như không thành tiếng. Cô không thể tập trung, không thể tập trung quá một vài giây. Ai là Naomi? Cô không nhớ chính xác.
Cô dừng lại kéo mạnh tay nắm cửa. Cửa không mở. Tại sao cửa lại khóa? Cô đang tìm kiếm cái quái quỷ gì thế? Cô làm gì ở đây? Loại thuốc này khiến cô không sao suy nghĩ rành mạch được.
Mình bị sốc và chấn thương mất thôi, cô nghĩ. Và giờ cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng, tê liệt. Mọi thứ dường như trôi tuột khỏi tầm kiểm soát của cô.
Hắn sắp đến giết mình. Hắn đến từ phía sau!
Trốn thoát! Cô ra lệnh cho chính mình. Tìm lối thoát. Tập trung vào điều đó! Trở về giúp đỡ người khác.
Cô chạy đến một dãy cầu thang gỗ khác trông cổ xưa, gần như là từ kỷ nguyên khác. Bụi đóng dày trên bậc thang. Đất, đá dăm và những mảnh thủy tinh vỡ. Cầu thang cũ mốc meo. Không giống như cầu thang gỗ mới bên trong.
Kate không giữ thăng bằng lâu hơn được nữa. Cô bất ngờ ngã chúi về phía trước, đập cằm vào bậc thang thứ hai. Cô tiếp tục quờ quạng, lồm cồm bò lên. Lê bước bằng đầu gối. Lên những bậc thang. Đích đến là gì? Một căn gác? Cô sẽ đến đâu? Liệu hắn có ở đó chờ cô với súng gây mê khiến cô tê liệt và cả ống tiêm hay không?
Đột nhiên, cô đã ở bên ngoài! Cô đã thực sự ra khỏi căn nhà! Cô đã thành công bằng cách nào đó.
Kate McTiernan cảm thấy chói mắt bởi ánh nắng ngập tràn, như thế giới chưa bao giờ đẹp đẽ đến vậy. Cô hít vào mùi nhựa cây thơm ngọt: sồi, ngô đồng, thông Carolina cao chót vót, tít trên ngọn cây mới thấy tán lá. Kate nhìn rừng cây và bầu trời, cao, cao mãi, và cô khóc. Khuôn mặt cô đẫm nước mắt.
Kate ngước nhìn chằm chằm cây thông cao vút. Nho dại leo từ ngọn cây này sang ngọn cây khác. Cô đã từng lớn lên trong khu rừng như thế này.
Trốn thoát; đột nhiên cô lại nghĩ về Casanova. Kate cố chạy vài bước. Cô ngã xuống. Cô liền chống tay quỳ gối, lảo đảo đứng dậy. Chạy! Thoát ra khỏi đây!
Kate xoay trọn một vòng. Cô tiếp tục xoay – một lần, hai lần, ba lần đến nỗi suýt ngã.
Không, không, không! Tiếng nói trong cô vang lên rất to, la hét với cô. Cô không thể tin vào mắt mình, không thể tin tưởng bất kỳ giác quan nào của mình.
Đây là điều điên rồ, kỳ quặc nhất cho tới giờ. Đó là cơn mơ đáng sợ nhất. Không có nhà! Lúc xoay vòng dưới cây thông cao chót vót, Kate nhìn vào đâu cũng không thấy nhà.
Ngôi nhà, bất cứ nơi nào mà cô bị giam giữ, đã hoàn toàn biến mất.