Casanova lại ra tay.
Một sinh viên khác, một phụ nữ đẹp rực rỡ lên là Anna Miller, đã bị bắt cóc từ căn hộ vườn mà cô ở cùng bạn trai cũng là luật sư gần Đại học bang Bắc Carolina tại Raleigh. Người bạn trai bị giết chết trên giường, một hướng tấn công mới của Casanova. Hắn không để lại ghi chú cũng như manh mối nào tại hiện trường vụ án. Sau một sai lầm, hắn cho thấy mình đã hoàn hảo trở lại.
Tôi dành hàng giờ nói chuyện với Kate McTiernan tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Chúng tôi hợp nhau; và tôi cảm thấy cả hai đang dần trở thành bạn bè. Cô muốn giúp đỡ tôi thực hiện hồ sơ tâm lý về Casanova. Cô đã nói với tôi tất cả những gì cô biết về Casanova và những phụ nữ bị giam giữ.
Theo như cô biết thì có sáu phụ nữ bị giữ làm con tin, bao gồm cả cô. Nhưng cũng có thể nhiều hơn sáu.
Theo Kate thì Casanova là người có đầu óc tổ chức tốt. Hắn có khả năng lên kế hoạch hàng tuần trước đó, và cũng nghiên cứu con mồi của mình tỉ mỉ đến mức đáng ngạc nhiên.
Có vẻ hắn đã tự tay “xây dựng” ngôi nhà kinh hoàng. Hắn lắp đặt hệ thống ống nước, một hệ thống âm thanh đặc biệt, điều hòa nhiệt độ, để những phụ nữ bị giam cầm cảm thấy thoải mái. Dù sao thì Kate chỉ nhìn thấy ngôi nhà trong tình trạng bị đánh thuốc mê và cô không thể mô tả rõ ràng được.
Casanova có thể là một gã lập dị thích kiểm soát, hắn cực kỳ ghen tuông và vô cùng thích sở hữu. Hắn có nhu cầu sinh lý cao và có khả năng cương cứng nhiều lần trong một đêm. Hắn bị ám ảnh bởi tình dục và ham muốn tình dục ở nam giới.
Hắn có thể ân cần theo cách của riêng mình. Hắn cũng có thể “lãng mạn,” theo cách nói của hắn. Hắn thích ôm ấp, hôn hít và nói chuyện với phụ nữ trong nhiều giờ. Hắn nói rằng hắn yêu họ.
Vào giữa tuần, FBI và cảnh sát Durham cuối cùng đã thống nhất một nơi an toàn trong bệnh viện để Kate McTiernan gặp gỡ báo chí lần đầu tiên. Cuộc họp báo được tổ chức tại một hành lang ra vào rộng rãi ở tầng của cô.
Hành lang toàn một màu trắng chật cứng người đến tận những bảng hiệu đỏ rực chỉ lối ra, đâu đâu cũng thấy phóng viên tay lăm lăm sổ ghi chú, và dân truyền hình vác trên vai những máy quay loại nhỏ. Cảnh sát được trang bị vũ khí tự động cũng có mặt. Chỉ để đề phòng. Thám tử Nick Ruskin và Davey Sikes đứng gần Kate trong suốt quá trình ghi hình.
Kate McTiernan sắp trở thành một nhân vật tầm cỡ quốc gia. Giờ đây, công chúng mới được tận mắt gặp người phụ nữ trốn thoát khỏi ngôi nhà kinh hoàng. Tôi chắc chắn Casanova cũng đang xem. Tôi hy vọng hắn không ở ngay trong bệnh viện này với chúng tôi.
Một y tá nam thân hình vạm vỡ đẩy xe đưa Kate vào hành lang ồn ào đông đúc. Bệnh viện muốn cô ngồi xe lăn. Cô mặc quần thể thao UNC rộng thùng thình cùng áo phông cotton trắng đơn giản. Mái tóc nâu dài dày bóng. Những vết thâm tím và sưng tấy khắp mặt đã đỡ đi khá nhiều. “Tôi trông gần giống mình trước đây,” cô nói với tôi. “Nhưng tôi không cảm thấy mình giống trước đây nữa, Alex ạ. Trong lòng tôi ấy.”
Khi y tá đẩy chiếc xe lăn cồng kềnh gần đến bục micro, Kate khiến mọi người sửng sốt. Cô từ từ đứng dậy bước nốt đoạn còn lại.
“Xin chào mọi người, tôi là Kate McTiernan. Rõ ràng là thế rồi,” cô nói với đám phóng viên túm tụm đang chen lấn để tiếp cận gần hơn với nhân chứng quan trọng. “Tôi chỉ nói ngắn gọn rồi xin phép ra khỏi đây.” Giọng cô mạnh mẽ đầy sức sống. Cô hoàn toàn kiểm soát được bản thân, hoặc đó là cảm giác của tất cả những người đang chú ý xem và lắng nghe.
Nụ cười và cả tiếng cười to vang lên trong đám đông trước cách giao tiếp nhẹ nhàng và sự hài hước tinh tế của cô. Một hoặc hai người trong đám phóng viên cố gắng đặt câu hỏi, nhưng càng lúc càng ồn nên thật khó để nghe thấy họ hỏi gì. Máy quay lấp lóa, lia đi lia lại khắp hành lang bệnh viện chật cứng.
Kate ngừng nói, và không gian tương đối yên tĩnh trở lại. Lúc đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuộc họp báo này là quá sức cô. Một bác sĩ gần đó bước về phía trước, nhưng cô ra hiệu cho anh ta đi.
“Tôi khỏe. Tôi thực sự không sao, cảm ơn. Nếu tôi chóng mặt hoặc có vấn đề gì, tôi sẽ ngồi xuống ghế ngay giống như một bệnh nhân thông thường. Tôi hứa đó. Tôi không giả vờ can đảm đâu.”
Cô rõ ràng đã kiểm soát được thời điểm này. Cô già dặn hơn hầu hết các sinh viên y khoa hoặc các bác sĩ tập sự khác, và thực tế cô trông giống như bác sĩ vậy.
Cô chăm chú nhìn quanh căn phòng – cô đang tò mò. Có lẽ hơi ngạc nhiên. Cuối cùng, cô xin lỗi về sự im lặng tạm thời. “Tôi chỉ đang cố gắng nhớ lại… Tôi muốn kể cho mọi người nghe những gì tôi nhớ về chuyện đã xảy ra – tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe những gì tôi nhớ, nhưng chỉ có thế thôi. Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của báo chí, tôi muốn mọi người tôn trọng điều đó. Như thế có phải là một thỏa thuận công bằng không?”
Trước ống kính máy quay, cô điềm đạm và gây ấn tượng sâu sắc. Trong hoàn cảnh hiện tại, Kate McTiernan thoải mái đến đáng ngạc nhiên, như thể đây là nghề của cô. Tôi cảm thấy cô rất tự chủ và tự tin khi cần. Vào những thời điểm khác, cô cũng dễ bị tổn thương và sợ hãi như hầu hết chúng ta.
“Đầu tiên, tôi muốn nói vài lời với tất cả các gia đình và bạn bè có người bị mất tích. Xin đừng từ bỏ hy vọng. Kẻ tự xưng là Casanova chỉ tấn công khi người khác không tuân theo các mệnh lệnh rõ ràng của hắn. Tôi đã phá vỡ quy tắc nên bị trừng phạt thậm tệ. Nhưng tôi đã tìm cách thoát ra. Có những phụ nữ khác tại nơi tôi bị giam giữ. Tôi kết nối với họ theo cách mà mọi người không tưởng tượng được. Tận trong thâm tâm tôi tin rằng họ vẫn còn sống và an toàn.”
Các phóng viên càng lúc càng tiến gần hơn tới chỗ Kate McTiernan. Ngay cả trong tình trạng thương tích, cô vẫn hết sức lôi cuốn, sức mạnh của cô vẫn tỏa sáng. Máy quay thích cô. Tôi biết rằng công chúng cũng vậy.
Những phút tiếp theo, cô cố hết sức xoa dịu lo lắng của những gia đình có phụ nữ mất tích. Cô nhấn mạnh một lần nữa rằng cô bị đánh đập chỉ vì đã phá vỡ các quy tắc của Casanova. Tôi nghĩ có lẽ cô đang gửi tin nhắn cho hắn. Lỗi của tôi, chứ không phải của những phụ nữ khác.
Trong khi nhìn Kate nói, tôi tự đặt cho mình một số câu hỏi: Có phải hắn chỉ bắt cóc những phụ nữ đặc biệt? Không chỉ đẹp, mà đặc biệt về mọi mặt? Điều đó có nghĩa gì? Casanova thực sự có mưu đồ gì? Hắn đang chơi trò gì?
Tôi ngờ rằng tên sát nhân bị ám ảnh bởi vẻ đẹp bên ngoài nhưng cũng không chịu được khi phải ở bên những phụ nữ không thông minh như hắn. Tôi có cảm giác hắn cũng khao khát sự thân thuộc.
Cuối cùng, Kate ngừng nói. Những giọt lệ lấp lánh trong mắt giống như những giọt thủy tinh trong vắt. “Tôi đã nói hết,” cô nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn mọi người đã đưa tin nhắn này đến với các gia đình có phụ nữ mất tích. Tôi hy vọng nó có thể giúp được phần nào. Xin đừng đặt câu hỏi cho tôi. Tôi vẫn chưa nhớ hết chuyện xảy ra với mình. Tôi đã nói những gì có thể rồi.”
Ban đầu, một sự im lặng khác thường bao trùm. Không một câu hỏi nào được đặt ra. Cô đã nói rõ thế rồi. Sau đó đám phóng viên cùng các y bác sĩ bắt đầu vỗ tay. Họ biết, cũng giống như Casanova biết, rằng Kate McTiernan là một phụ nữ phi thường.
Lòng tôi dấy lên một nỗi lo. Liệu Casanova có đang ở đây vỗ tay không?