Quầy rượu tại nhà khách Duke Washington có đặt một chiếc piano đứng xinh xắn cũ kỹ. Một hôm tôi ở đó chơi các bản nhạc của Big Joe Turner và Blind Lemon Jefferson từ bốn đến năm giờ sáng. Tôi chơi những bản nhạc thể hiện tâm trạng buồn, bứt rứt, chán nản, cáu bẳn, nóng nảy. Nhân viên bảo trì nhà khách chắc hẳn là rất ấn tượng.
Tôi cố gắng lắp ghép mọi thông tin mình biết lại với nhau. Tôi cứ quanh đi quẩn lại với ba, bốn điểm lớn, những điểm mấu chốt là nền tảng của cuộc điều tra.
Tội ác hoàn hảo, ở đây và ở California. Những hiểu biết của kẻ giết người về hiện trường vụ án và pháp chứng.
Mối liên kết giữa những con quái vật. Sự gắn kết giữa hai gã đàn ông chưa từng được gắn bó với ai.
Ngôi nhà bốc hơi trong rừng. Ngôi nhà thực sự đã bốc hơi! Sao có thể?
Hậu cung nhốt những người phụ nữ đặc biệt của Casanova – nhưng hơn cả là, “những phế phẩm”.
Tiến sĩ Wick Sachs là giáo sư đại học suy đồi về đạo đức và hành vi. Nhưng liệu hắn có thể là kẻ giết người máu lạnh, vô lương tâm không? Liệu hắn có phải là loại cầm thú đang giam giữ hơn chục phụ nữ trẻ đâu đó gần Durham và đồi Chapel? Hắn có phải là hầu tước de Sade thời hiện đại?
Tôi không nghĩ vậy. Tôi tin, gần như chắc chắn, rằng cảnh sát Durham đã bắt giữ sai người, và rằng tên Casanova thật đang ở ngoài kia cười vào mũi tất cả chúng tôi. Có lẽ thậm chí còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều. Có lẽ hắn đang đi săn một phụ nữ khác.
Sáng hôm đó, tôi đến thăm Kate như thường lệ tại trung tâm y tế Duke. Cô vẫn hôn mê sâu, bị coi như đã chết. Sở cảnh sát Durham không còn phân công người canh gác bên ngoài phòng bệnh nữa.
Tôi ngồi bên cạnh canh giấc cho cô, cố không nghĩ đến việc trước kia cô như thế nào. Tôi cầm tay cô cả tiếng đồng hồ, lặng lẽ trò chuyện cùng cô. Bàn tay mềm rũ, hầu như không còn chút sinh khí. Tôi nhớ Kate nhiều lắm. Cô không thể đáp lại, và điều ấy khiến trái tim tôi trống rỗng, đau đớn.
Cuối cùng, tôi cũng phải về. Tôi vùi đầu vào công việc.
Sampson và tôi rời bệnh viện, lái xe đến nhà Louis Freed ở đồi Chapel. Tôi đã nhờ tiến sĩ Freed chuẩn bị một bản đồ đặc biệt khu vực song Wykagil cho chúng tôi.
Vị giáo sư sử học bảy mươi bảy tuổi đã thực hiện rất tốt đề nghị cùa tôi. Tôi hy vọng tấm bản đồ sẽ giúp tôi và Sampson tìn thấy “ngôi nhà bốc hơi”. Ý tưởng đó xuất hiện trong đầu tôi sau khi đọc vài bài báo viết về vụ sát hại cặp đôi vàng. Hơn mười hai năm trước, thi thể của Roe Tierney được tìm thấy gần “một nông trại bỏ hoang, nơi các nô lệ bỏ trốn từng ẩn náu trong những căn hầm ngầm lớn. Những căn hầm này giống như những ngôi nhà nhỏ dưới lòng đất, một số có đến cả tá phòng hoặc gian riêng biệt.”
Những căn nhà dưới lòng đất?
Ngôi nhà bốc hơi?
Có một ngôi nhà ở đâu đó. Ngôi nhà không hề bốc hơi.