Casanova vẫn còn bực mình và kích động mạnh về việc để mất bác sĩ Kate McTiernan. Hắn cảm thấy bất an và thức trắng hàng giờ liền. Hắn nằm lăn lộn trên giường. Việc này không có lợi. Việc này rất nguy hiểm. Hắn đã phạm sai lầm đầu tiên.
Rồi ai đó thì thầm trong bóng tối.
“Anh có ổn không? Không sao chứ?”
Ban đầu giọng nói của người phụ nữ làm hắn giật mình. Hắn vừa là Casanova. Bây giờ hắn chuyển ngay sang nhân cách một nhân cách khác: người chồng tốt.
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đôi vai trần của vợ. “Anh ổn mà. Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là đêm nay hơi khó ngủ tí thôi.”
“Em nhận ra chứ. Sao mà không thấy cho được? Anh lại muốn chứ gì.” Tiếng cười xen lẫn giọng nói ngái ngủ. Cô là người tốt, và cô yêu hắn.
“Xin lỗi em,” Casanova thì thầm, hôn lên vai vợ. Hắn vừa vuốt tóc cô vừa nghĩ về Kate McTiernan. Kate có mái tóc nâu dài hơn nhiều.
Hắn tiếp tục vuốt tóc vợ, nhưng lại chìm trong những suy nghĩ dằn vặt. Hắn thực sự không có ai nói chuyện, phải không? Không còn nữa. Chắc chắn không phải quanh Bắc Carolina, ngay cả trong vành đai Tam giác Nghiên cứu hoành tráng này.
Cuối cùng, hắn ra khỏi giường mà lê bước xuống cầu thang. Hắn lẻn vào căn phòng nhỏ của mình, rồi khẽ đóng cửa, khóa lại.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là ba giờ sáng. Ở Los Angeles chắc khoảng mười hai giờ. Hắn gọi một cuộc điện thoại.
Thực ra thì Casanova có người để nói chuyện. Một người duy nhất trên thế giới.
“Tôi đây,” hắn nói khi nghe giọng quen thuộc trên điện thoại. “Tối nay tôi cảm thấy hơi điên điên. Tất nhiên là tôi nghĩ tới anh.”
“Vậy anh có ý bảo cuộc sống của tôi bừa bãi và điên điên dở dở sao?” Kẻ Lịch Thiệp cười thầm hỏi.
“Còn phải nói.” Casanova đã cảm thấy khá hơn. Hắn có người để nói chuyện và chia sẻ bí mật. “Hôm qua tôi vừa có thêm một người. Để tôi kể anh nghe về Anna Miller. Cô nàng ngon lắm, bạn tôi ạ.”