Tôi nghĩ mình biết lối đi đến đường quốc lộ, và tôi đang đi về phía đó. Tôi dần dần lấy lại sức, chạy nhanh hơn. Alex – Kẻ Tìm Đường.
Tôi phát hiện ra chúng chạy trước tôi hai trăm mét. Rồi tôi nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc màu xám lấp lóa: đường cao tốc dài hẹp, cong cong. Tôi nhận ra vài tòa nhà ốp ván trắng và những đường dây điện thoại trông khá cũ. Đường cao tốc. Lối thoát của chúng.
Hai kẻ chạy về phía quán rượu xập xệ. Chúng vẫn đeo mặt nạ người chết. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng Casanova là kẻ chỉ huy. Nhà lãnh đạo thiên bẩm. Hắn yêu những chiếc mặt nạ. Chúng đại diện cho kẻ mà hắn tin rằng mình chính là hiện thân: thần bóng tối. Tùy ý muốn làm gì thì làm. Siêu việt hơn tất cả mọi người.
Một biển hiệu neon xanh đỏ trên mái quán rượu nhấp nháy dòng chữ Bụi Đường. Đó là một trong những nhà máy sản xuất rượu gin vùng nông thôn lúc nào cũng đông khách. Lũ quái vật đang hướng về lối đó.
Casanova và Kẻ Lịch Thiệp leo lên một chiếc xe bán tải màu xanh đời mới đậu trong bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe đông đúc của quán rượu là nơi thuận lợi để giấu xe. Tôi biết điều này vì tôi là thám tử. Tôi chạy hết tốc lực qua đường cao tốc về phía quán rượu.
Một người đàn ông tóc quăn dài màu đỏ dợm leo lên chiếc Plymouth Duster trong bãi đỗ xe. Anh ta mặc áo đồng phục Coca-Cola nhăn nhúm, nách kẹp chiếc túi màu nâu cồng kềnh. Nước non lỉnh kỉnh.
“Cánh sát đây.” Tôi giơ phù hiệu cách cái cằm lún phún râu của anh ta chừng ba mươi phân. “Tôi cần xe của anh!” Tôi giương súng, sẵn sàng gây sự nếu cần. Tôi nhất định phải có được chiếc xe.
“Chúa ơi. Đây là xe của bạn gái tôi,” anh ta cuống quýt cầu khẩn. Ánh mắt dừng lại ở khẩu Glock. Anh ta giao chìa khóa xe cho tôi.
Tôi chỉ về chỗ tôi vừa chui ra. “Gọi cho cảnh sát ngay đi. Những người phụ nữ bị mất tích đang ở đó, có lẽ cách đây hai cây số rưỡi. Nói với họ rằng ở đấy có một cảnh sát. Bảo họ đấy là chỗ trốn của Casanova.”
Tôi nhảy lên chiếc Duster đi với tốc độ sáu tư km/h trước khi ra khỏi bãi đậu xe. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy người đàn ông cơ bụng sáu múi vẫn nhìn chằm chằm theo tôi. Tôi muốn tự gọi cho Kyle Craig nhờ anh ta cử người đến giúp, nhưng không thể dừng lại, không thể để mất dấu Casanova và đồng bọn.
Chiếc xe bán tải màu xanh thẫm hướng về đồi Chapel… nơi Casanova đã tìm cách giết Kate, nơi lúc đầu hắn đã bắt cóc cô. Rốt cuộc, đó có phải là sân nhà của hắn không? Liệu hắn có phải là dân trường Đại học Bắc California? Một bác sĩ? Một người mà chúng tôi chưa từng nghe đến? Không những có thể, mà đó là một khả năng rất lớn.
Tôi cách chúng bốn xe trong ranh giới thành phố. Không cách nào biết chúng có nhận ra mình bị bám đuôi không. Có lẽ chúng biết. Đường phố đồi Chapel đang vào giờ cao điểm. Khắp phố Franklin chỉ thấy dòng xe cộ ngoằn ngoèo, chật hẹp nhích dọc theo khuôn viên trồng cây hai bên đường.
Tôi nhìn thấy rạp Varsity hiện đại phía trước, nơi Wick Sachs đã xem một bộ phim nước ngoài với người phụ nữ tên là Suzanne Wellsley. Đó là một vụ ngoại tình, không hơn không kém. Casanova và Will Rudolph đã cài bẫy tiến sĩ Wick Sachs. Sachs là một nghi phạm quá hoàn hảo trong vụ này. Kẻ viết dâm thư địa phương. Casanova biết tất cả về hắn. Làm thế nào mà hắn biết?
Tôi linh cảm mình sắp bắt được chúng. Tôi phải nghĩ như vậy. Chúng sẽ phải dừng đèn đỏ trên góc giao giữa phố Franklin và Columbia. Những cô cậu sinh viên mặc áo phông xoàng xĩnh với những lô gô Champion, Nike và Bass Ale đi nghênh ngang giữa dòng xe đang dừng lại. Bài hát “I Know I Got Skillz” của Shaquille O’Neal vang lên ầm ĩ từ chiếc đài của ai đó.
Sau khi đèn đỏ, tôi đợi vài giây rồi lên cò súng tạch tạch thật vang. Rồi tôi lao đến chỗ cả hai tên. Dù chúng mày có sẵn sàng hay không thì tao cũng đến đây.