Thái hậu đột nhiên té xỉu, toàn bộ người trong phòng đều sợ hãi. . Cung nữ cùng bọn thái giám xông tới như ong vỡ tổ, vẻ mặt lo lắng hô thái hậu.
Bách Lý Hàn cước bộ nhẹ nhàng, thoáng cái đã tới trước Thái hậu. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thái hậu, đem bà đặt ở trên ghế dài, dùng tay dò xét dò xét khí tức của thái hậu, hô hấp đúng là dồn dập dị thường. Sắc mặt Bách Lý Hàn trầm xuống, lông mày nhíu lại, hắn tỉnh táo phân phó: “Còn không mau đi mời ngự y!” Trong thanh âm lạnh như băng ẩn chứa sự uy nghiêm nói không nên lời, hù dọa mấy người tiểu thái giám run cả người, hai thái giám vội vã xoay người chạy ra ngoài.
“Hoàng nãi nãi, ngài bị làm sao vậy? Tại sao lại té xỉu?” Bách Lý Băng không biết từ góc nào chui ra, chạy như bay tới, thanh âm rõ ràng mang theo chút khóc lóc.
Thái giám, cung nữ cộng thêm hai Vương gia, đem thái hậu đang hôn mê nghe được thủy tiết không thông.
Mạn Sương từ ngoài nhìn vào, thấy mặt thái hậu tái nhợt lại tím ngắt, bộ ngực phập phồng không thôi, liếc qua cũng biết là không tốt.
“Các ngươi tản ra đi, để cho ta tới xem một chút!” Mạn Sương thản nhiên nói.
Khi Mạn Sương nói những lời này, thanh âm không lớn, nhưng lại có thể vượt qua tiếng huyên náo ầm ĩ, truyền đến tai mọi người. Thanh âm của nàng, hết sức trầm tĩnh, như một viên tĩnh tâm hoàn, trong nháy mắt đè ép trái tim nôn nóng của mọi người xuống.
Cung nữ cùng thái giám nghe được liền chậm rãi tản ra, chỉ còn Bách Lý Hàn mặt lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn bắn thẳng về phía Mạn Sương, môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ: “Ngươi?”
Chỉ là một chữ “Ngươi”, nhưng lại mang theo một tia túc sát(chắc có liên quan tới sát khí), một tia nghi hoặc, còn có một tia khinh thường.
“Đúng vậy, ta!” Mạn Sương thản nhiên nói, không rảnh để ý tới sự khinh thường của Bách Lý Hàn, đường hoàng đi vào.
“Ngươi cho rằng phượng thể của hoàng nãi nãi, bất cứ kẻ nào cũng có thể chạm vào sao?” Thanh âm Bách Lý Hàn ẩn hàm ý tứ cảnh cáo, khiến cho lòng người ta cũng phút chốc bị đóng băng bởi hàn ý của hắn. Khí tức lạnh như băng cùng gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, làm cả người hắn tản ra một loại khí chất đặc biệt, khiến kẻ khác không nhịn được muốn thần phục. Nhưng, Mạn Sương biết, giờ phút này, nàng tuyệt đối không thể nghe lệnh hắn. Sắc mặt Thái hậu tím tái, hô hấp dồn dập, rất có khả năng là chứng đau tim (nguyên văn là run tâm chi chứng), nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ tính mạng khó giữ.
“Vương gia, mời ngươi tránh ra, bệnh tình thái hậu rất nguy cấp, nếu trì hoãn thêm nữa, chỉ sợ không ai có thể gánh được hậu quả!” Mạn Sương lạnh lùng nói, trong thanh âm lộ ra ngữ khí quyết không buông tay.
Bách Lý Hàn nhíu đôi lông mày, trong con ngươi hiện lên một tia kinh dị, nữ tử này, cũng dám phản kháng hắn? Thật là làm hắn kinh ngạc, nhưng bây giờ không phải là lúc có thể cùng nàng cân não. Nàng dù sao cũng là nữ nhi của ngự y, y thuật chắc cũng biết ít nhiều , trong tình thế cấp bách này, cho nàng chẩn mạch chắc sẽ không có hại gì.
“Ngươi có thể cứu hoàng nãi nãi, như vậy thật tốt quá, nhanh lên một chút đến đây xem hoàng nãi nãi đi.” Bách Lý Băng nhảy dựng lên, nắm tay Mạn Sương, kéo nàng đi vào.
Mạn Sương cúi xuống, tinh tế xem xét thái hậu, mắt, tai, miệng, mũi, thở dài một hơi, sau đó êm ái mà chấp khởi cổ tay thái hậu, vì bà xem mạch.
Tất cả mọi người bình tĩnh, chăm chú nhìn Mạn Sương.
Thần sắc Mạn Sương cực kỳ chuyên chú ngưng trọng, hồn nhiên bất giác chiếm giữ tầm mắt của mọi người. Đôi mắt rõ ràng của nàng giống như một tảng băng trong suốt, đôi lông mày khi nhíu vào, khi lại giãn ra. Đôi lông mi đen dày, khi thì buông xuống, cho nàng vẻ tĩnh mật đắc ý, khi thì đưa lên, cho nàng sự đẹp đẽ đắc ý.
Giờ khắc này, Bách Lý Hàn bỗng nhiên phát hiện, nữ tử này mặc dù không xinh đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng trên người nàng lại tự có sự hấp dẫn riêng, là cái gì đây? Là phong thái thản nhiên xa cách, hay là thần sắc chuyên chú, hay là khí chất tĩnh mật cao khiết, hắn không rõ ràng lắm. Nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện, trên người nàng có hào quang khiến kẻ khác hoa mắt thất thần .
Nhân tiện ngay cả Bách Lý Băng đang đứng bên cạnh cũng si ngốc mà nhìn nàng, loại ánh mắt này, làm lòng Bách Lý Hàn trầm xuống.
Mạn Sương xem mạch xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mạch tượng của thái hậu rối loạn mà yếu ớt, có lúc gần như không có, quả nhiên là chứng đau tim.
“Thế nào? Hoàng nãi nãi mắc bệnh gì?” Bách Lý Hàn cau mày trầm giọng hỏi, hiển nhiên cực kỳ lo lắng.
Mạn Sương thản nhiên liếc hắn một cái, không thèm nói tiếng nào, khiến cho hắn vô cùng sốt ruột. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
“Tĩnh Vương, ngươi có thể giúp ta một tay không?” Mạn Sương nghiêng đầu nói với Bách Lý Băng.
Không thèm nhìn hắn? Sắc mặt Bách Lý Hàn trầm xuống, mặt hắn lúc này có vẻ vô cùng nguy hiểm.
“Hỗ trợ cái gì?” Bách Lý Băng hai mắt lập tức tỏa sáng, ôn nhu hỏi thăm.
“Dùng sức đánh vào ngực Thái hậu!” Mạn Sương nhẹ giọng dặn dò.
“Tốt! Tốt!” Bách Lý Băng theo lời đánh vào ngực Thái hậu. Bách Lý Hàn trố mắt đứng nhìn, hắn chưa bao giờ chứng kiến tiểu Ma vương mắt để trên đỉnh đầu (ý nói Bách Lý Băng ngạo mạn không coi kẻ khác vào đâu) ), lại có thể nghe lời người khác sai phái.
Mạn Sương đi tới vài án tiền, viết một đơn thuốc, nói với tiểu cung nữ: “Các ngươi nhanh đi lấy dược đi.”
Tiểu cung nữ tiếp nhận đơn thuốc, ngẩn ngơ, nói: “Vương phi, đây là dược hoàn (thuốc viên) sao? Trong cung chỉ có dược liệu.”
Mạn Sương lúc này mới nhớ ra, đây là bách dược hoàn do chính mình phối chế, dùng những thảo dược dễ kiếm chế thành, thích hợp với dân chúng bình dân. Tuy là tiện dùng, nhưng hiệu quả rất tốt. Trong cung tự nhiên không có, dược liệu trong cung đều là danh quý thảo dược.
“Vương gia, xin mời ngài phái người đến “Lưu danh dược phòng” trong thành đi lấy thuốc.” Mạn Sương đem phương thuốc đưa vào tay Bách Lý Hàn.
“Vương gia, thái hậu làm sao có thể tùy ý dùng thuốc có xuất xứ ngoài cung?” Thiếp thân đại cung nữ của Thái hậu nhẹ giọng nói.
Bách Lý Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, truyền tùy thân thị vệ của chính mình tiến vào, đem phương thuốc đưa cho hắn. Mặc kệ hữu dụng hay không, trước tiên cứ làm đi đã.
“Mới vừa rồi thái hậu đã ăn cái gì?” Mạn Sương nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao thế? Chẳng lẽ là trúng độc?” Bách Lý Hàn hỏi.
Mạn Sương tự tiếu phi tiếu nhìn Bách Lý Hàn nói: “Có trúng độc hay không, Vương gia hẳn là rất rõ ràng hả, ngài không phải cùng dùng cơm với thái hậu sao?”
Bách Lý Hàn lúc này mới cảm thấy mình lo lắng thừa, nếu là trong đồ ăn có độc, hắn làm sao có thể không có việc gì?
Một cung nữ sớm bắt đầu báo cáo: “Thái hậu mới vừa rồi ăn một khối vịt chưởng, khuê ngư —— còn có, ăn hai người tống tử —— (mình không biết tên món ăn, sorry) ” kể tên từng món từng món một, lông mày Mạn Sương càng lúc càng nhíu lại, thái hậu có triệu chứng đau tim, không nên ăn nhiều thịt, nhất là thịt béo, lại càng không thể ăn tống tử là loại đồ ăn khó tiêu hóa. Chuyện này, chẳng lẽ thái hậu không biết?
Dương ngự y – người phụ trách bệnh tình của thái hậu rốt cục cũng đến, thấy Bách Lý Hàn, kinh sợ thi lễ, thỉnh an. Chứng kiến Bách Lý Băng một chưởng đánh vào ngực thái hậu, kinh dị nói: “Tĩnh Vương gia, ngài đang làm cái gì vậy? Tại sao, Tại sao có thể đánh phượng thể thái hậu .”
Đang nói, thái hậu đột nhiên lo lắng phun ra trường khí, rồi chậm rãi tỉnh dậy.
“Hoàng nãi nãi, ngài tỉnh rồi?” Bách Lý Băng mừng rỡ vạn phần hô lên, “Hoàng nãi nãi, ngài mới vừa rồi hôn mê, hù chết Băng nhi rồi!” Bách Lý Băng nói liên tục, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Mạn Sương thầm cười trong lòng, quả nhiên là tiểu hài tử, lúc nào cũng sẵn nước mắt .
Thái hậu nhìn người trước mắt, chậm rãi hỏi: “Ai gia bị bệnh gì?”
Dương ngự y tiến tới, xem mạch, một lúc lâu bẩm báo nói: “Bẩm thái hậu, thái hậu phượng thể không việc gì, có thể là đã quá mệt nhọc, cho nên mới té xỉu. Tiểu quan cũng nên vì thái hậu viết vài phương thuốc.”
Mạn Sương nghe vậy, trong lòng kinh dị, ngự y này không phải là chứng đau tim của thái hậu cũng nhìn không ra chứ? Nhưng, hắn dù sao cũng là ngự y trong cung, Mạn Sương cũng khó mà nói hắn sai.
Dương ngự y viết phương thuốc xong đi ra, thái hậu mệt mỏi phất phất tay, nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài, Sương nhi lưu lại.”
Mọi người lui ra ngoài, thái hậu khẽ vỗ ngực hỏi: “Sương nhi, mới vừa rồi là ngươi đã cứu ta, ngươi nói xem, ai gia bị bệnh gì? Nói thật, đừng giấu diếm!”
Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, nếp nhăn trên trán phút chốc thêm rất nhiều, thoáng cái đã già nua đi nhiều, thái hậu ước chừng cũng cảm thấy thân thể của chính mình có chút khác thường rồi. Mạn Sương nhẹ giọng bẩm báo nói: “Thái hậu, thường ngày ngài có cảm thấy tức ngực không?” Thái hậu gật đầu.
Mặc dù đối mặt với mình chính là thái hậu – người có quyền lực lớn nhất thiên hạ, mặc dù chân tướng vốn là tàn khốc , nói lời nói thật, có khả năng cả tánh mạng cũng khó lòng giữ được. Nhưng nếu không nói, ngược lại sẽ khiến bệnh hại chết người. Trong mắt của nàng, thái hậu chỉ là một người mắc bệnh đau tim, nàng không muốn giống như vị ngự y vừa rồi, giấu diếm chân tướng. Cho nên, Mạn Sương bình tĩnh quỳ xuống, trầm giọng bẩm báo nói: “Như vậy thì không sai rồi, thái hậu ngài mắc —— mắc chứng đau tim, có lúc sẽ nguy đên tính mạng!”
Chờ đợi trong yên lặng, một lúc lâu, mới nghe được thái hậu dài thở dài một tiếng.
“Trong hoàng cung này, ngay cả ngự y cũng gạt ai gia. Sương nhi, ngươi đứng lên đi, ai gia sẽ không trách ngươi. Trên đời này ai có thể bất tử chứ!”
“Thái hậu —— “
Thái hậu cắt lời Mạn Sương, nói: “Sương nhi, sau này không nên gọi thái hậu, theo lão Tam gọi là hoàng nãi nãi đi.”
Mạn Sương ngây ngốc một chút, nàng biết thái hậu nhất định là đã coi nàng là cháu dâu rồi, nhưng mà —— nàng không phải, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói cho thái hậu chuyện đó, đành gật đầu, nói: “Hoàng nãi nãi, chứng đau tim cũng không phải là không có cách nào chữa trị, chỉ cần sau này ngài chú ý ăn uống, có vài thứ không thể ăn nhiều, càng nên khống chế tâm tình của chính mình, không nên quá mừng rỡ hay quá đau thương. Như vậy có thể hạn chế được chuyện bệnh tình phát tác. Sương nhi đã phối chế một loại dược hoàn, có thể dùng cho cấp cứu. Dược hoàn này trong cung không có , Tấn Vương đã cho người đi lấy rồi.”
Thái hậu gật đầu, nói: “Tốt.”
Mạn Sương mỉm cười nói: “Thái hậu, ngươi nhất định sẽ không có việc gì .” Dứt lời, liền cảm thấy chóng mặt hoa mắt, lúc này mới nhớ ra, nàng không dùng cơm trưa, đã sớm đói đến không chịu được rồi, vừa rồi còn chẩn mạch cho thái hậu, chút tinh lực cuối cùng cũng không còn. Bây giờ, thái hậu đã tỉnh, trong lòng hết lo, cả người liền mềm nhũn, ngất đi.