Mộ Dã đi rồi, trong nháy mắt kim trướng trở nên trống rỗng.
Lưu Sương ngồi trên đất trong kim trướng, lòng vẫn kinh hoàng. Tới tận lúc này nàng vẫn không thể tin, Mộ Dã dễ dàng buông tha nàng như vậy. Chưa thể bình ổn sự kinh hoàng, Lưu Sương đưa tay vuốt ve mái tóc đã bù rối, phát hiện trong lòng bàn tay lạnh như băng đầy mồ hôi.
Hai người thị nữ cẩn cẩn dực dực đi đến, cực kỳ cung kính hầu hạ Lưu Sương rửa mặt lần nữa, sau đó là châm trà và dâng cơm.
Mới vừa rồi Lưu Sương còn nghe thấy Mộ Dã lớn tiếng dặn dò: “Hầu hạ nàng thật tốt!” Nàng không hiểu, vì sao Mộ Dã đột nhiên đối với nàng có lễ như thế? Quân tâm nan trắc (trái tim hoàng đế khó dò), nàng cũng không thể đoán được ý nghĩ của hắn.
Nếu hắn đồng ý lưu nàng một mạng, nàng sẽ sống thật tốt. Bụng nàng quả thật đang đói, Lưu Sương liền không khách khí ăn no một bữa. Nếu lát nữa muốn chết, cũng không phải làm ma đói.
Đang dùng cơm thì Mộ Tịch Tịch tới thăm nàng.
Thật sự là đã làm Mộ Tịch Tịch khó xử, chọc giận hoàng huynh cường thế bá đạo của Tịch Tịch. Tịch Tịch bị điểm huyệt từ đêm qua, sau đó bị ép vào trướng bằng vũ lực, còn bị Mộ Dã phái người trông coi . Cho đến lúc này, hắn mới đồng ý thả Tịch Tịch ra ngoài.
Mộ Tịch Tịch nhớ đến Lưu Sương, không biết nàng bị hoàng huynh hành hạ thành bộ dạng gì rồi, vừa được thả liền chạy vội đến đây tìm Lưu Sương.
Nhưng nữ tử trước mắt này chính là Lưu Sương sao?
Nàng mặc một bộ trang phục dân tộc rách nát, rách nát không phải vì bộ trang phục đã cũ, mà là vì bị người khác dùng tay xé rách. Nhưng nàng vẫn không để ý, điềm nhiên ngồi đó dùng cơm.
Dường như là nàng không quen cách dùng tay ăn thịt dê, ngón tay mảnh khảnh cầm miếng thịt dê, gặm như đang tức giận , tước một cách rất nhụt chí .
“Ngươi. . . Không có việc gì chứ? Hoàng huynh của ta không có làm gì ngươi chứ?” Mộ Tịch Tịch đứng cạnh Lưu Sương , cẩn thận hỏi thăm.
Khóe mắt không nhịn được nhìn về phía cổ áo nát bươm của Lưu Sương, Lưu Sương chưa bị hoàng huynh …. sao? Mộ Tịch Tịch cực kỳ lo lắng đoán.
Lưu Sương đương nhiên biết Mộ Tịch Tịch đang lo lắng cái gì, ngẩng đầu cười nói: “Công chúa, ta không có việc gì! Không cần lo lắng cho ta!” Nói xong, lại bắt đầu vùi đầu ăn một cách khó nhọc.
“Không có việc gì? Vậy. . . Ngươi đã cự tuyệt hoàng huynh như thế nào?” Mộ Tịch Tịch truy hỏi một cách kỹ càng hơn, vừa nhìn quần áo Lưu Sương, đã biết là kiệt tác của hoàng huynh, Tịch Tịch chưa từng nghe nói có nữ nhân nào có thể toàn thân trở ra dưới thế công của hoành huynh!
Lưu Sương cười thản nhiên, vừa ăn vừa nói: “Cái này. . . Ta lấy cái chết ra uy hiếp.”
Lưu Sương có lòng tốt không đem chuyện đá Mộ Dã một cước nói ra, xem như để lại mặt mũi cho hắn.
“Lấy cái chết uy hiếp sao?” Mộ Tịch Tịch có chút không tin, hoàng huynh là người lấy cái chết uy hiếp ra là xong sao? Nhưng nhin thần sắc Lưu Sương , có hỏi thêm cũng chẳng thu được gì. Thấy Lưu Sương ăn, mới nhớ ra mình cũng chưa ăn gì. Vì vậy, ngồi xuống cùng Lưu Sương ăn cơm.
Hai nữ tử, trải qua một đêm trốn tránh, lúc này, dĩ nhiên không còn khúc mắc như trước kia, cực kỳ hòa hợp cùng nhau ăn cơm.
“Công chúa, ngươi có thể cho ta mượn một bộ quần áo không?” Lưu Sương ăn xong, xoa xoa tay, hỏi.
Nàng bị Mộ Dã bắt tới đây, cái gì cũng không mang theo. Bộ quân phục của Lăng Quốc không thể mặc nữa, bộ quần áo này cũng nát vụn rồi, chỉ có thể mượn từ Mộ Tịch Tịch.
Mộ Tịch Tịch liên tục gật đầu, trở về trướng của mình lấy cho Lưu Sương vài món quần áo, một cái giả váy đơn giản, phối hợp với quần cùng bộ và giày da hươi, cũng đẹp đẽ đáng yêu.
“Công chúa, ta muốn học cưỡi ngựa? Có thể chứ?” Mới vừa rồi Lưu Sương đã nghĩ rõ ràng thông suốt, nếu phải ở trong lều này buồn bực, chi bằng học cưỡi ngựa, lần cưỡi ngựa kinh hiểm đêm đó vẫn làm nàng nghĩ lại thấy sợ.
Nếu có thể học cưỡi ngựa, sau này cơ hội bỏ chạy cũng lớn hơn một chút.
“Được rồi, ta dạy cho ngươi. Chúng ta đi thôi!” Mộ Tịch Tịch mang theo Lưu Sương đi ra ngoài trướng.
Hai thị nữ thấy công chúa muốn dẫn Lưu Sương đi ra ngoài, không dám cản trở, không thể làm gì khác hơn là yên lặng theo ở phía sau, không rời nửa bước.
Đến tàu ngựa, Lưu Sương liếc mắt liền trông thấy con ngựa nhỏ mầu hạt dẻ nàng đã cưỡi đêm đó. Đêm đó, Lưu Sương vừa nhìn đã biết con ngựa nhỏ này là một lương câu (ngựa tốt). Lúc này ban ngày, nhìn nó càng đẹp hơn.
Lưu Sương vui sướng đi tới, dắt con ngựa nhỏ, Mộ Tịch Tịch nói: “Con ngựa này là ngựa mới, chưa được thuần phục, để ta chọn cho ngươi một con khác!”
Vừa nói, liền chọn một con khác cho Lưu Sương . Đến khi dắt con ngựa đến chỗ Lưu Sương, đã thấy Lưu Sương và con ngựa kia thân thiết cùng một chỗ, cực kỳ thân mật. Con ngựa nhỏ đó còn vươn đầu lưỡi, liếm lên lòng bàn tay Lưu Sương. Lưu Sương lộ rõ sự vui vẻ, dưới ánh mặt trời, ôn noãn mà xinh đẹp.
Mộ Tịch Tịch chưa biết chuyện Lưu Sương chạy trốn đêm đó, lúc này, chứng kiến con ngựa nhỏ thân mật với Lưu Sương, cực kỳ kinh ngạc: “Xem ra, con ngựa này nhận ngươi làm chủ nhân rồi, ta không cần chọn cho ngươi nữa, ngươi cưỡi nó luôn đi. Con ngựa này là ngựa tốt đó, đừng nhìn thấy người nó nhỏ, khi nó phi nước đại chắc chắn sẽ rất nhanh.”
Mộ Tịch Tịch vừa nói, vừa giúp Lưu Sương lên ngựa .
Lưu Sương lên ngựa, nắm chắc dây cương, chậm rãi thúc ngựa đi lên. Đêm qua nàng vừa lên ngựa, đã ngã rạp người xuống, lúc đấy căn bản là nàng không biết cưỡi ngựa, chỉ dựa vào nghị lực xiết chặt lấy dây cương mới không bị hất khỏi lưng ngựa.
Lúc này, đường đường chính chính ngồi trên lưng ngựa, ngược lại có chút sợ hãi, không dám cưỡi.
Mộ Tịch Tịch đến bên nàng nói: “Ngươi đừng sợ, cứ can đảm lên, nếu con ngựa này đã nhận ngươi làm chủ nhân, nó sẽ không làm ngươi bị thương. Ngươi chỉ cần hoàn toàn giao thân xác cho nó, động theo cử động của nó, đi theo bước đi của nó. Buông lỏng một chút, từ từ sẽ được!”
Lưu Sương cưỡi con ngựa nhỏ, chậm rãi đi vòng tròn trên cỏ. Con ngựa nhỏ thật sự là rất hiểu ý người, có lẽ nó biết Lưu Sương sợ hãi, lúc đầu đi rất chậm, sau đó chờ Lưu Sương thích ứng rồi, mới dần đẩy nhanh tốc độ.
Lưu Sương ngồi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy thân thể tùy theo con ngựa, chậm rãi phập phồng . Trong lòng bốc lên một cảm giác kỳ quái.
Cưỡi ngựa, thì ra cảm giác lại tốt đẹp đến vậy.
Chỉ cảm thấy bên tai gió lạnh thổi vù vù, sợi tóc bay lên, cả người nàng có cảm giác như đang bay.
Đưa mắt nhìn lại, trời đất rộng lớn, bỗng nhiên trái tim cảm thấy thư thái không ít, đồng thời có một hy vọng mãnh liệt bốc lên trong lòng.
Mộ Dã không giết nàng, như vậy, có phải là đại biểu cho việc thật ra con người hắn không ác liệt như nàng vẫn nghĩ.
Có lẽ, hòa đàm là chuyện có hy vọng, ngưng chiến cũng là chuyện có hy vọng, nàng có được tự do cũng là chuyện có hy vọng.
Lưu Sương vừa nghĩ vừa giục ngựa đi theo vòng tròn.
“Ai nha, phu nhân, kia không phải con ngựa ngài nhìn trúng sao? Tại sao lại bị người khác cưỡi rồi?” Đột nhiên phía trước truyền đến thanh âm của nữ tử.
Lưu Sương đưa mắt nhìn lại, thấy trong bụi cỏ có hai nữ tử mặc quần áo sáng màu chậm rãi bước đến.
Nữ tử đi trước, mặc váy xanh, sa y đỏ ánh bạc, khoác áo da cáo không tay, tóc đen búi đơn giản. Mặt ngọc trắng nõn, mi thanh mục tú, tay cầm một cái roi ngựa đẹp đẽ, đúng là Đại Mi Vũ.
Cô ta lượn lờ đi đến, vạt áo phất phơ theo gió, đi sau là một thị nữ mặc quần áo màu lục mặt mũi thanh tú.
Lúc này Lưu Sương đã hồi phục dung mạo bẩm sinh, nàng không muốn chạm mặt với Đại Mi Vũ, vì vậy xoay đầu ngựa muốn rời đi.
Nhưng lục y thị nữ của Đại Mi Vũ rất cao, chỉ hai ba bước chân đã chặn đầu ngựa của nàng. Có lẽ cô ta nhìn ra Lưu Sương cưỡi ngựa chưa được thành thạo, lại tự phụ cô nương nhà cô ta là cơ thiếp được Khả hãn sủng ái, thế nên trực tiếp đi tới, túm dây cương của Lưu Sương , ghìm cương ngựa lại, lớn tiếng nói: “Ngươi là nữ tử nơi nào, tại sao lại cưỡi con ngựa phu nhân chúng ta nhìn trúng! Không nghe thấy lời ta nõi khi nãy sao? Còn không mau xuống ngựa!”
Thật sự thì lúc này Lưu Sương đã cưỡi rất thành thạo, Mộ Tịch Tịch cũng không đi sát bên nàng. Ngồi trong bụi cỏ cách đó không xa, không biết suy nghĩ cái gì. Thị nữ kia không nhìn thấy công chúa, mới có thể lớn gan mà quát to như vậy.
“Tấc Thảo, đừng lớn tiếng như vậy, chậm rãi nói đi!” Đại Mi Vũ chậm rãi đi tới, oán trách nhìn thị nữ, lên tiếng.
Lưu Sương không ngờ cô ta nói chuyện với hạ nhân hòa khí như vậy, trách không được Tấc Thảo này trung thành với cô ta vậy.
“Cô nương, rất xin lỗi, đây là con ngựa Khả hãn cho Vũ Mị, Vũ Mị vẫn chưa từng cưỡi nó, hôm nay có hứng thú, muốn dắt ngựa đi dạo. Không bằng cô nương trở về tàu ngựa chọn một con khác có được không?” Đại Mi Vũ đứng sau lưng Lưu Sương dịu dàng nói chuyện. Trong lòng thật ra đang vô cùng nghi hoặc, trong doanh trại có thêm nữ tử này từ khi nào?
Hai thị nữ đi theo Lưu Sương thấy lục y thị nữ nói chuyện hung ác, đang muốn mở miệng bẻ lại, nhìn thấy Đại Mi Vũ nói chuyện cũng coi như có lý, liền lạnh lùng nói: “Vũ Mị phu nhân, chúng ta cũng không biết đây là ngựa của ngài. Nhưng cô nương nhà ta đã cưỡi rồi, không bằng phu nhân đi chọn một con khác có phải tốt hơn không?”
Đại Mi Vũ nghe vậy ngẩn ngơ, tưởng mình nghe lầm. Trước kia chưa từng có thị nữ nào có dũng khí làm trái ý tứ của cô ta, hôm nay, hai thị nữ này lại vì nữ tử này muốn con ngựa này mà làm mếch lòng cô ta sao?
Cô ta thật muốn nhìn một cái, nữ tử này rốt cuộc là ai?
Liền mỉm cười đi tới trước đầu ngựa của Lưu Sương.
Lưu Sương biết không thể tránh được, nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng phải giáp mặt Đại Mi Vũ, liền thản nhiên nhảy xuống, mỉm cười nói: “Nếu con ngựa này vốn dĩ là của Vũ Mị phu nhân, vậy trả lại ngươi!”
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, nụ cười của Lưu Sương dịu dàng rực rỡ, như hoa xuân đua nở, như sơn tuyền róc rách. Đại Mi Vũ chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng “Vù vù”, cô ta hoàn toàn ngây dại.
Nụ cười quen thuộc này, gương mặt xinh đẹp quen thuộc này, làm cô ta trong phút chốc giật mình.
Nàng , nữ tử gầy tong teo non yếu đó, dĩ nhiên là Bạch Lưu Sương.
Nữ tử mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất, nữ tử mà cô ta hận nhất, nữ tử khiến cô ta đêm nào cũng phải ghen ghét nổi giận trong mộng, dĩ nhiên xuất hiện trước mắt cô ta ngay lúc này.
Vốn là oan gia ngõ hẹp, hay là ông trời giúp cô ta, để nàng xuất hiện trước mặt cô ta.
Nàng đã tới như thế nào? Vì sao trước kia chưa từng thấy nàng?
Đại Mi Vũ nhanh chóng quay đầu, nhìn chung quanh bốn phía, chứng kiến Mộ Tịch Tịch cách đó không xa đang chậm rãi đi tới, trong nháy mắt liền hiểu ra tất cả.
Xem ra, nàng chính là Lăng Quốc dược đồ.
Đêm qua, cô ta chỉ biết nàng là một nữ tử, không ngờ dĩ nhiên lại là …………….. Bạch Lưu Sương.
Lưu Sương bình tĩnh nhìn Đại Mi Vũ, nhìn gương mặt tuyệt mỹ không ngừng biến đổi qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Từ giật mình kinh ngạc đến không tin, cuối cùng hóa thành lãnh đạm ý cười ôn hoàn.
Trong lòng Lưu Sương thầm than, Đại Mi Vũ quả nhiên là cao thủ diễn trò, còn giả vờ không nhận ra nàng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Đại Mi Vũ cười yếu ớt nói: “Không cần, không cần, nếu cô nương đã thích con ngựa này, vậy cô nương cứ cưỡi đi.” Dứt lời, túm thị nữ bên cạnh chậm rãi rời đi.
Thị nữ Tấc Thảo giật mình lo lắng, cô ta không biết nữ tử đột nhiên xuất hiện này là ai, không thể nói rất đẹp, nhưng nụ cười không chút trần tục, bình tĩnh như gió, làm lòng cô ta cũng trào lên một cảm giác kì dị.
Hơn nữa, cô ta mơ hồ cảm thấy, Vũ Mị phu nhân, và nữ tử đó có mâu thuẫn sâu sắc.
Mặc dù lúc này, Vũ Mị phu nhân đã xoay người không nhìn nữ tử đó nữa.
Nhưng có đôi khi, phụ nữ nhìn phụ nữ, căn bản là không chỉ dùng hai tròng mắt để nhìn, có lúc mỗi một lỗ chân lông trên người đều có thể hóa thành mắt, không ngừng phát ra những ánh mắt sắc bén đánh giá đối phương.
Mộ Tịch Tịch đi tới, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra, tại sao ta nghe thấy có người lớn tiếng? Là ngươi sao?”
Thị nữ Tấc Thảo thấy công chúa cũng ở đây, nhất thời sợ đến mặt chuyển trắng bệch. Công chúa này, trừ Khả hãn có khả năng chế trụ, còn thì công chúa chẳng sợ ai bao giờ.
Hôm nay, nhìn dáng vẻ công chúa, rõ ràng là cùng phe với nữ tử kia, chân mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất, nói: “Chuyện này, công chúa, Tấc Thảo không dám. Tấc Thảo mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa thứ tội.”
“Công chúa, ta xem, hay là ngươi đừng trách tội thị nữ này. Nếu con ngựa này vốn là của Vũ Mị phu nhân, vậy thì trả lại cho Vũ Mị phu nhân đi!” Mặc dù Lưu Sương cực kỳ thích con ngựa này, nhưng nàng không có thói quen chiếm đọat đồ vật của người khác. Lập tức, nàng khẽ vỗ lên đầu con ngựa, không muốn mà nói.
“Nhưng con ngựa này rõ ràng là do ngươi thuần phục mà!” Mộ Tịch Tịch có chút không cam lòng nói.
“Nếu cô nương cố ý trả lại, Vũ Mị không thể làm khác.”
Đại Mi Vũ dứt lời, liền đưa mắt, bảo Tấc Thảo dẫn ngựa
đi.
Trong lòng Đại Mi Vũ, lúc này đang rất giận, dựa vào cái gì Bạch Lưu Sương luôn đọat đi đồ của cô ta, đoạt Bách Lý Hàn không nói, hôm nay, cô ta vất vả lắm mới nhìn trúng một con ngựa, nàng cũng muốn đoạt.
Tấc Thảo dắt ngựa, Đại Mi Vũ thả người lên ngựa, cưỡi lên.
Kỳ thật, cô ta tới Thiên Mạc Quốc mới học cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa chưa tính là cao.
Con ngựa nhỏ đã nhận Lưu Sương làm chủ nhân, lúc này đột nhiên đổi người cưỡi, làm nó không thích ứng.
Huống chi, Đại Mi Vũ còn cầm roi ngựa, vốn dĩ, ngựa tốt không cần dùng roi. Lúc này nhìn cái roi ngựa đưa qua đưa lại, con ngựa đối với Đại Mi Vũ vốn không có hảo cảm, hí dài một tiếng, liền hất Đại Mi Vũ xuống đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đại Mi Vũ ngã sấp xuống mặt cỏ, “Ai nha” một tiếng , lăn lông lốc.
Lưu Sương nhìn Đại Mi Vũ giãy dụa trên cỏ, không nói gì, nếu là ngày xưa, nàng nhất định sẽ chạy tới xoa bóp cho cô ta. Nhưng nàng cứu cô ta mấy lần, cô ta sẽ nhân tiện cắn lại nàng bấy nhiêu lần.
Thế nên, nàng không di chuyển, chỉ bi mẫn nhìn cô ta.
Hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, con ngươi tóe lửa.
Mộ Dã xa xa cưỡi ngựa chạy tới, híp đôi ưng mâu nhìn, thấy giữa hai người có từng cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Không biết vì sao, trong lòng hắn, đột nhiên vui vẻ, ánh mắt của hai nữ tử rõ ràng là của tình địch nhìn nhau, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ, là vì hắn?