Vào khoảnh khắc rơi xuống vực, Lưu Sương thật sự cảm thấy mình sẽ chết. Dù sao, rơi xuống từ độ cao đấy, không tan xương thì cũng nát thịt. Nhưng chính khoảnh khắc đấy, nàng lại thấy rất bình tĩnh , rất nhiều chuyện, ùn ùn kéo đến, xẹt qua đầu óc nàng với tốc độ của sấm sét.
Nàng đột nhiên nhớ tới một bài từ:
Túy tụ phủ nguy lan, thiên đạm vân nhàn. Hà nhân thử lộ đắc sinh hoàn? Hồi thủ tịch dương hồng tẫn xử. (Ý nghĩa : tuyệt vọng)
Nhưng mà, nàng lại không chết!
Lúc ấy, nàng rơi càng lúc càng nhanh, mái tóc đen dài và bạch y không ngừng tung bay, gió gào thét bên tai, như băng đao chém vào mặt, lạnh thấu xương. Máu trong người dường như cũng ngừng chảy, trong lòng trống trải .
Đón phong thanh, nàng cật lực mở mắt, chứng kiến cảnh vật quanh mình xẹt qua nhanh như chớp, rất nhanh.
Nàng lờ mờ nhìn thấy trên vách đá có một sắc thái không giống xung quanh, giống da thú, nhưng mà, vì rơi quá nhanh, nên thế nàng chẳng kịp nhìn rõ xem là cái gì.
Nhưng mà, tốc độ rơi của nàng đột nhiên suy giảm, nàng cảm thấy hông mình như bị cái gì đó cuốn lấy. Làm toàn thân nàng lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.
Trái tim Lưu Sương có chút nghi hoặc, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ông trời không muốn nàng phải chết?
Lơ đãng quay đầu, nhìn thấy trên vách đá, có môt người mặc da đang bám trên vách đá như thạch sùng, hóa ra không phải ông trời tiếc nàng, mà là người này cứu nàng.
Nhìn thấy người trên vách đá, Lưu Sương thật vô cùng kinh hỉ.
Người nọ tay trái cầm một thanh kiếm, kiếm kia hiển nhiên là kiếm tuyệt thế nhân gian, hung hăng đâm thủng cả núi đá. Người nọ cắm kiếm vào vách núi đá.. Tay phải hắn cầm một sợi dây thừng, đầu còn lại của sợi dây thừng đó chính là cuốn vào hông nàng.
Là hắn đã cứu nàng.
Lưu Sương vừa thở phào một hơi, kiếm kia lại dường như không chịu nổi sức nặng của hai người, rơi ra. Lưu Sương rơi xuống vực một lần nữa, hơn nữa, còn lôi thêm cả người kia rơi cùng.
Bất quá có lần giảm tốc vừa rồi, lần này không bị rơi quá nhanh. Cộng thêm người nọ vẫn không ngừng đâm kiếm vào vách đá, ngẫu nhiên cắm được vào một khe đá, hai người rơi chậm lại. Cuối cùng vẫn lảo đảo rơi tiếp .
“Đại hiệp, không cần cứu ta, ngươi buông ta ra đi!” Lưu Sương la lớn, thanh kiếm đang cắm vào khe đá, hiển nhiên chỉ có thể chịu được sức nặng của một người . Nàng không thể làm liên lụy người khác chết theo nàng.
Người kia hoàn toàn lờ câu nói của Lưu Sương, cũng không buông tay, hiển nhiên là không cứu Lưu Sương thì không đầu hàng. Đến khi nhìn thấy một cây tùng mọc lệch, hắn quyết định thật nhanh, vươn tay phải, quăng sợi dây quấn vào cây tùng.
Hai người một trái một phải đáp trên thân cây, trong nháy mắt, Lưu Sương cùng người nọ mặt đối mặt, rốt cục cũng thấy mặt của hắn.
Mặt hắn vàng như nghệ, chung quanh vành mắt vẽ một vòng màu vàng, làm cho người ta không nhìn rõ mắt hắn dài ngắn to nhỏ thế nào, chỉ nhìn thấy con ngươi trắng đen rõ ràng. Trên gương mặt cũng dùng màu đen vẽ những hình thù kỳ quái, giống cột tổ của thổ dân. Chung quanh môi vẽ một vòng đỏ sậm, làm cho môi hắn rộng đến vô hạn, nhìn qua hơi dọa người.
Xem ra không phải đại hiệp gì cả , mà là. . . Một dã nhân?
Dã nhân? Trong núi này thật sự có dã nhân?
Nhưng mà, chưa kịp nghĩ tiếp, thân cây tùng đã gẫy răng rắc, hiển nhiên là không chịu được sức nặng của cả hai người. Bọn họ lại rơi xuống vực. Bất quá, lần này đã lờ mờ thấy đáy nhai, dường như chỉ cách thân tùng này có mấy chục trượng.
Vách núi chỗ này có một độ nghiêng nhất định, bọn họ không rơi theo phương thẳng đứng, mà là lăn theo vách đá. Mặc kệ là lăn, hay là rơi thẳng, chuyện chết là không cần nghi ngờ.
Nhưng mà Lưu Sương không chết, đương nhiên không phải nhờ thần nào phù hộ hay kỳ tích gì xảy ra, mà là, trong lúc lăn, dã nhân kia ôm chặt lấy nàng. Thân thể dã nhân cao lớn, che kín thân thể nhỏ xinh của nàng, đá núi lởm chởm và các bụi gai đều không thương tổn đến nàng.
Không thương tổn đến nàng, nhưng lại thương tổn đến dã nhân.
Bụi gai và đá núi lởm chởm đâm da của dã nhân nát nhừ, rất nhiều bụi gai và hòn đá còn găm hẳn vào thịt bên trong. Nhưng mà, hắn không chết. Nếu không phải hắn mặc bộ da thú rất dày, mà mặc áo vải như Lưu Sương, hắn chết là chuyện không có gì để nghi ngờ.
Hai người rốt cục cũng ngã nhào mặt đất, Lưu Sương mơ mơ màng màng bò lên, bốn phía vách núi liên miên , đến lúc này nàng mới biết được mình đã được cứu
Dã nhân đang mặt đất, Lưu Sương nhìn hắn, tầm mắt trong tích tắc mơ hồ dâng lên, một một dã nhân mà nàng chẳng hề quen biết, dĩ nhiên cứu nàng.
Lưu Sương cuống quít đi qua phía dã nhân, cẩn thận xem xét vết thương trên người dã nhân, sau lưng hắn đã bị bụi gai và đá núi đâm đến mức huyết nhục mơ hồ. Lưu Sương dìu dã nhân đứng lên, đi về phía trước. Dã nhân hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, với sự dìu đỡ của Lưu Sương , lảo đảo bước đi.
Đường núi càng lúc càng khó đi, đứng trên tảng đá lớn nhìn xung quanh, bốn phía đều là những ngọn núi cao trùng trùng điệp điệp, dường như chẳng có lối ra. Vừa cúi người, lại tình cờ phát hiện ra một cửa hang bị cây dại mọc che kín, rất khó phát hiện.
Lưu Sương dìu dã nhân, qua cửa hang chật hẹp, phát hiện bên trong càng lúc càng rộng, nơi này, đúng là một sơn động thiên nhiên . Bên trong động hơi lạnh âm hàn, Lưu Sương dìu dã nhân ngồi xuống, nhìn một chút tấm lưng huyết nhục mơ hồ của hắn.
Trong lòng đau xót, Lưu Sương nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng di chuyển, ta giúp ngươi trị thương, sẽ đau một chút, mong ngươi kiên nhẫn !”
Dã nhân ngửa đầu, kinh ngạc nhìn nàng, dường như không hiểu lời của nàng.
Quả thật, một dã nhân, làm sao có thể hiểu lời nàng nói chứ? Chắc bọn họ có ngôn ngữ riêng.
Lưu Sương lôi túi thuốc ra, may mà, nàng luôn mang túi thuốc theo người, lúc này, rốt cục cũng có tác dụng. Lưu Sương lấy thuốc trị thương, hoa chân múa tay , ý bảo trị thương cho hắn.
Cuối cùng, không biết dã nhân có hiểu lời nàng nói hay không, chỉ thấy hắn có chút gật đầu, Lưu Sương lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ bé tinh tế dài hai tấc (trời, sao hôm gạo nấu thành cơm với anh Hàn nàng không dùng cái này). Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé, nắm chủy thủ, gẩy gai và đá vụn găm trên cơ thể dã nhân ra.
Dã nhân run rẩy, nhưng ngay cả một câu rên rỉ cũng không có, Lưu Sương không ngờ hắn kiên cường như vậy, rất là kính nể.
Nàng cởi ngoại y, xé ra làm thành băng gạc, sau khi đắp thuốc trị thương thì băng bó cho dã nhân.
“Tốt lắm, đắp thuốc của ta, không quá ba ngày, miệng vết thương của ngươi sẽ khỏi hẳn . Bây giờ còn đau không?” Thu dọn xong xuôi, Lưu Sương dịu dàng hỏi hắn.
Dường như là bị ánh mắt dịu dàng của Lưu Sương hấp dẫn, con ngươi dã nhân thoáng giật mình , lập tức liền tỉnh ngộ gật đầu lia lịa, cảm kích nhìn Lưu Sương.
Lưu Sương vừa cười vừa nói:: “Không cần cám ơn ta, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng!”
Đúng vào lúc này, mơ hồ nghe thấy giọng nói đã khàn đi vì hét quá lâu của sư huynh.
Sương Nhi, Sương Nhi! …
Từng tiếng xé gió, từng tiếng từng tiếng, thanh âm bi thương thống thiết, khiến Lưu Sương nghe mà tan nát con tim.
Sư huynh cũng nhảy xuống vực tìm nàng, trái tim Lưu Sương đau xót, không nhịn được muốn đi ra khỏi động. Nhưng mà, nàng vẫn kiềm chế. Nếu nàng đi ra ngoài, sẽ chỉ liên lụy sư huynh nhiều hơn. Tình thế Lăng Quốc hôm nay đã nát bét lắm rồi, sư huynh còn nhiều trách nhiệm to lớn phải gánh vác. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lưu Sương cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm không đi ra ngoài.
Nàng không muốn liên lụy sư huynh thêm nữa, không muốn Thu Thủy Tuyệt bắt cóc nàng thêm nữa, cũng không muốn. . . Bách Lý Hàn lại tìm được nàng thêm một lần nữa.
Từ nay về sau, ân ân oán oán trong hồng trần đối với nàng không chút liên quan.
Nàng chỉ muốn hành y tế thế, từ nay về sau, trên thế gian này không còn tồn tại Bạch Lưu Sương nữa. Bạch Lưu Sương đã rơi xuống vực, tan xương nát thịt rồi.
Biến mất như vậy, chắc có thể coi là biến mất hoàn toàn!
Tiếng gọi ầm ĩ của sư huynh dần dần đi xa, cuối cùng, tan ra cùng tiếng gió vù vù, và chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Lưu Sương quỳ trên mặt đất, hai hàng lệ cứ tuôn không ngừng, nàng không phát giác, ánh mắt dã nhân đang nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt đó có chua xót, có đau đớn, lại có tiếc thương… Ánh mắt đó rối rắm bởi trăm ngàn cảm xúc phức tạp , căn bản không phải là ánh mắt của dã nhân.
Đến khi náng nhìn dã nhân, mọi cảm xúc trong mắt hắn đã bị giấu kín. Chỉ còn sự thuần khiết như nước hồ thu.
Lưu Sương lau khô nước mắt, cong môi cười nói: “Trời sắp tối rồi, ngươi đói bụng không? Ta đi tìm vài thứ để ăn!”
Đứng dậy, vừa định đi ra, dã nhân lại đột nhiên đứng lên, lảo đảo ngăn cản nàng, một mực lắc đầu. Rất hiển nhiên, hắn không cho nàng đi ra ngoài, dã nhân này rất quan tâm nàng.
Từ trước tới nay, Lưu Sương vẫn được nghe đồn dã nhân đều man dã , hung ác , không giống người bọn họ . Nghe nói, dã nhân còn ăn thịt người. Hôm nay xem ra, lời đồn không đáng tin chút nào.
Ai có thể nghĩ đến, một dã nhân lại cứu nàng, còn rất quan tâm nàng.
“Được, ta không ra ngoài.” Lưu Sương dịu dàng nói. Vỗ vỗ đầu hắn an ủi, chợt cảm thấy tóc hắn rất sạch sẽ. Tóc dã nhân sạch sẽ bóng loáng, Lưu Sương không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ trong núi cũng có thể tắm rửa gội đầu?
Dường như là dã nhân đã nhận ra Lưu Sương giật mình, quay sang Lưu Sương hoa chân múa tay một phen.
Lưu Sương không hiểu hắn muốn nói gì , chỉ cười cười.
Dã nhân lôi kéo Lưu Sương, đặt nàng ngồi lên một tảng đá, còn hắn thì đi ra ngoài.
Lưu Sương lo lắng đứng dậy, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Dã nhân không trả lời lời, lảo đảo đi ra ngoài, dã nhân không hổ là dã nhân, dù có bị thương, khí lực cũng rất lớn, Lưu Sương làm thế nào cũng không ngăn được.
Chẳng lẽ hắn phải đi?
Trái tim Lưu Sương trào lên cảm giác thê lương, biết dã nhân chắc cũng có nhà có tộc , không ngăn hắn nữa. Trơ mắt nhìn dã nhân đi ra ngoài, chỉ còn một mình nàng ngồi trong hang động tối đen.
Sắc trời dần dần tối tăm, Lưu Sương nhìn hang động đen kịt, trái tim cảm thấy trống trải . Có một dã nhân làm bạn, thì không sao. Bây giờ chỉ còn lại một mình, trái tim cảm thấy e ngại.
Đêm trong chốn núi rừng, động vật gì cũng có, bên ngoài truyền đến tiếng một loài chim không biết tên, còn có tiếng chó sói tru dưới trăng, Lưu Sương càng nghe càng sợ hãi.
Càng không xong chính là, Lưu Sương đã cởi ngoại y để băng bó cho dã nhân rồi. Đêm trong núi rất lạnh, chỉ còn bộ nội sam, cơ thể lạnh đến run rẩy.
Lưu Sương đứng dậy, muốn tìm xem trong động có củi đốt không, nhưng bên trong động cái gì cũng không có.
Ngay lúc nàng kinh hãi run sợ đói khổ lạnh lẽo, cửa động mơ hồ hiện ra một bóng đen, Lưu Sương lờ mờ nhận ra là dã nhân.
Trái tim Lưu Sương vui vẻ, nguyên lai dã nhân không bỏ nàng mà đi, cao hứng nghênh đón, nói: “Ngươi đã trở về, ta còn tưởng rằng ……………..- ngươi đi thật rồi!”
Trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt dã nhân, hắn cũng không nói lời nào, lướt qua Lưu Sương, quảng đồ vật xuống đất, sau đó nghe thấy âm thanh Sát Sát, hóa ra hắn đang cầm đá lửa. Sau đó ánh sáng hiện lên, hóa ra thứ hắn vừa quẳng xuống đất là rất nhiều củi.
Ngọn lửa bùng lên, bên trong động ấm áp hẳn, Lưu Sương giơ tay, cao hứng sưởi ấm.
Ngọn lửa bập bùng, ánh lên gương mặt tươi cười của nàng, rạng rỡ như mặt trời chính ngọ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hoa khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp đẽ đáng yêu.
Dã nhân nhìn Lưu Sương, con ngươi cũng lóng lánh ánh lửa.
Hắn cầm hai con thỏ đã lột da, cắm vào lửa, nướng lên.
Chỉ chốc lát sau, bên trong động liền tràn ngập mùi thịt thỏ. Khiến bụng Lưu Sương sôi sùng sục.
Nguyên lai dã nhân đi tìm củi và thỏ hoang, thật không biết hắn đang mang thương tích như thế, tìm thỏ hoang như thế nào .
Trái tim Lưu Sương đau xót, có một thứ tình cảm ấm áp dâng lên.
Ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt rạng rỡ của dã nhân, lúc này nàng không thấy dã nhân đáng sợ chút nào nữa. Ngược lại cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu.
Cuối cùng thịt thỏ cũng chít, dã nhân xé một miếng thịt, đưa cho Lưu Sương, Lưu Sương tiếp nhận, cắn một cái, cảm thấy thịt thỏ mềm rất ngon miệng, là thứ thức ăn ngon nhất mà nàng từng ăn.
Lập tức, hai người cùng nhau sạch sẽ hai con thỏ.
Đêm nay, bọn họ ngủ lại sơn động, mặc dù có đống lửa, ban đêm vẫn rất lạnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lưu Sương cảm giác được một đôi tay hữu lực ôm lấy thân thể mình. Trái tim cả kinh, muốn giãy, đột nhiên buồn ngủ nồng không thể chống cự được, nàng rơi vào một giấc mộng đẹp.
Trong mộng nàng ôm một đại ấm lô (lò lửa sưởi ấm, nhớ Bối Bối gọi anh Cô Ngự Hàn không), không! Nói chính xác ra thì, một đại ấm lô ôm nàng.
Cứ như vậy, ngủ đến lúc hừng đông.
Ngày hôm sau, khi Lưu Sương tỉnh lại, thấy mưa bụi lất phất, phát hiện chỉ còn một mình ngủ trên mặt đất, dưới thân là một tấm da thú bị tàn phá.
Trên tấm da thú còn vết máu lờ mờ, là quần áo của dã nhân.
Dã nhân đâu rồi?
Lưu Sương đứng dậy, đi ra ngoài.
Sáng sớm trong núi, không khí cực kỳ tươi mát, Lưu Sương đạp cỏ xanh, cẩn cẩn dực dực đi tới. Chỉ trong chốc lát, trước mắt liền xuất hiện một dòng suối chảy xiết , dã nhân ngồi xổm bên bờ [đang chăn kiến hoặc còn gọi là xỉa kiến =))], không biết đang làm cái gì.
Lưu Sương lặng lẽ đi tới, mới phát hiện ra bên cạnh hắn là một đống da thú. Có da hổ, da hồ ly, da hươu, khoảng năm – sáu tấm.
Lưu Sương quả thực không tin vào hai mắt của mình. Dã nhân đi săn từ lúc nào vậy, lại có nhiều da thú như vậy! Lúc này, hắn ngồi bên bờ sông giặt đống da thú.