Bên môi Bách Lý Hàn tràn ra sự vui vẻ, dưới ánh trăng, giống như một đóa hoa.
Gió từ xa xăm lướt tới chỗ Bách Lý Hàn đang đứng lặng, nụ cười bên môi hoàn toàn chê lấp đáy lòng đang dậy sóng. Hắn nhướn mi, trịnh trọng nói: “Hàn mỗ mặc dù đã gây bị thương cho Khả Hãn nhưng vẫn tiếp tục mong chờ được cùng Khả Hãn đại chiến. Được đánh với Khả Hãn một trận, Hàn mỗ vô cùng vinh hạnh, dù là bại cũng không hối.”
Vết thương bên sườn phải dần khô huyết lại, hắn không dám di chuyển sẽ gây tổn thương hơn, nhưng là, hắn cảm thấy khí lực dần biến mất. Chỉ vào mũi kiếm đang run nhẹ trên người Mộ Dã, hắn run tay, bây giờ dù là có cơ hội hắn cũng không có đủ khí lực mà giết Mộ Dã.
Cánh tay chậm rãi buông xuống, hắn đem kiếm tra vào bao, đạm cười nói: “Khả Hãn, phu nhân Thanh nhi liền giao cho ngươi.” Dứt lời, tay trái ôm vết thương, tay phải ôm đồm lấy Lưu Sương, sốt ruột quay bước đi, hắn sợ Mộ Dã sẽ thay đổi ý.
Bàn tay to lạnh của hắn chạm tới đánh thức Lưu Sương đang trong màn mơ hồ, nàng giật mình chăm chú nhìn sườn phải của hắn, tuy là có khôi giáp che đi dòng máu tươi đang chảy nhưng vết thương kia rõ ràng là rất nghiêm trọng a!
Mà hắn, chỉ có khẽ nhíu mày một chút. Trong vòng tay mềm mại tựa hồ như nàng cảm nhận được một cái ôm xiết mạnh, mang đến một cơn đau.
“Ai để ngươi cứu ta? Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng ta sẽ đi theo ngươi?”
Lưu Sương hất tay Bách Lý Hàn ra, ức chế hô lên.
Nàng bình sinh luôn dịu dàng, rất ít phát giận, nàng không biết, giờ khắc này, giận từ đâu mà tràn đến. Chỉ là, thấy hắn gây ra tổn thương lớn như vậy, nàng nghĩ là muốn giận. Nàng cùng hắn không phải là không có chuyện gì sao? Hắn vì yêu ai mà phải chịu bị thương như thế chứ?
Bách Lý Hàn kinh dị quay đầu, tối nay lần đầu hắn nhìn mặt Lưu Sương trong khoảng cách gần như thế.
Ánh trăng mông lung, mát lạnh, tuyệt mĩ.
Khuôn mặt kia dưới ánh trăng cũng thật mĩ, nhưng mà không hề điềm tĩnh lạnh nhạt, chỉ thấy nồng đậm tức giận. Trong con người đen nháy trong vắt kia, nộ hỏa đang tràn lên.
Trong trí nhớ, nàng tựa hồ rất ít lần thất thố, mà tại sao giờ này lại thế?
Tâm Bách Lý Hàn đột nhiên dấy lên một niềm khó tả, ngay cả sự đau đớn của vết thương cũng như tan đi đâu mất. Hắn suy nghĩ ít nhiều rồi gắt gao đem ôm nàng vào ngực, vĩnh viễn không buông ra. Chỉ là, hắn không thể. Tim co bóp, vết thương tràn đến cơn đau.
Hắn đột nhiên cười lạnh như băng: “Cứu ngươi? Ngươi cũng tự đề cao mình quá rồi. Ta đã nói ngươi không xứng! TA chỉ là không thể trơ mắt nhìn, từng là vương phi của bổn vương ta, lại lưu tới tay người khác làm thị thiếp.” Dứt lời, đưa tay ôm chặt nàng trong ngực hắn hơn.
Lưu Sương nhìn mặt Bách Lý Hàn lạnh lùng khinh cuồng, trong lòng đột nhiên đau xót, hắn vì sao luôn nhìn nàng như vậy, vì sao phải nói những lời như thế với nàng. Tuy nhiên cũng không sao, nàng đã sớm không còn hi vọng xa vời vị trí của mình trong lòng hắn.
“Đi thong thả.” Mộ Dã đột nhiên lớn tiếng hô lên.
Lãnh mục Bách Lý Hàn nhíu lại, quay đầu cười nói: “Như thế nào, Khả Hãn muốn đổi ý?”
Mộ Dã đi tới trước Bách Lý Hàn, giọng lạnh như băng nói: “Nếu như ngươi muốn, tại không ngại đổi ý.” Dứt lời, không nhìn Bách Lý Hàn, ôn nhu nói với Lưu Sương: “Nàng hãy chờ, ta sớm muộn cũng sẽ đem nàng trở về.”
Nhưng lời cảu hắn không được Lưu Sương đáp lại, nàng cúi đầu, thân hình bé nhỏ trong lòng Bách Lý Hàn.
Gió thổi qua áo bào phần phật, lướt qua bộ quần áo trắng của nàng, giống như bướm trắng bay lượn, cực kỳ xinh đẹp.
Nàng không chút suy nghĩ, lấy tay xé một mảnh lớn từ váy, đưa đến bên hông Bách Lý Hàn quấn lại, tạm thời không để huyết tiếp tục chảy.
Nửa câu nói sau của Mộ Dã như bị đông cứng, vốn chói lọi như vì tinh tú bỗng phút chốc vụt tắt. (Kún thương anh Mộ Dã qá. T_T)
“Người là… Sương công chúa sao? Một giọng nói do dự như vừa nhớ ra điều gì cất lên.
Tâm Lưu Sương chấn động, kiểu xưng hô này, mười năm nay nàng không có được nghe. Không nghĩ tới, tối nay, ở tại nơi chiến trường này, lại có người gọi nàng là Sương công chúa. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Là ai?
Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu, này mới phát hiện người gọi nàng chính là thanh y nữ tử đứng bên Mộ Dã, đôi mắt long lanh lệ.
Tối nay, Lưu Sương chú tâm vào trận quyết đấu giữa Bách Lý Hàn cùng Mộ Dã, lúc này lại chuyển sự chú ý qua vết thương của Bách Lý Hàn, căn bản không có nhìn ra được nữ tử có vẻ quen thuộc này.
Lúc này, nhăn mày nhìn kĩ, này gương mặt trái xoan tái nhợt, …. Là… là thị nữ Thanh nhi mười năm trước kia bị Mộ Dã bắt đi.
Lưu Sương không còn có nghĩ Thanh nhi còn sống, nhìn Thanh nhi kia đang mỉm cười trước mắt mình, trong phút chốc, nàng cảm thấy bản thân mình như quay trở về 10 năm trước kia… Sau giờ ngọ, sau một bụi hoa đỏ, Thanh nhi hấp tấp lôi tay nàng chạy bạt mạng. Sống chết trước mắt, thị nữ này một mực che chở cho nàng, hệt như là một đứa con nhỏ.
“Thanh nhi! Thanh nhi!” Lưu Sương buồn vui lẫn lộn hô lên, đã muốn chạy qua. Nhưng cổ tay bị xiết chặt, Bách Lý Hàn nắm chặt tay nàng.
“Cùng ta trở về!” Bách Lý Hàn lạnh lùng bên tai nàng nói. Trong nháy mắt, đem tướng sĩ tới nơi này cứu nàng, giờ đã nên rời đi. Bách Lý Hàn cùng các tướng sĩ đã chuẩn bị rời đi.
“Bách Lý Hàn, ngươi tại sao lại muốn như vậy, nàng là thị nữ của ta đã thất lạc nhiều năm!” Hai tròng mắt Lưu Sương rưng rưng, phẫn hận nói.
“Ta biết, nhưng là, ta không nắm chắc có cứu được thị nữ ấy tại đây. Huống chi, đây là chiến trường, các người không thể hàn huyên tình cũ được. Nếu như ngươi muốn gặp lại thị nữ ấy, hãy cầu cho ta thắng trận này đi.” Bách Lý Hàn lãnh khốc nói.
Hắn sớm đã biết thân phận thật của mình từ miệng Đoạn Khinh Ngân nhưng là, không nghĩ Thanh nhi kia lại là thị nữ của Lưu Sương.
Nhưng là, Thanh nhi dùng để đối lấy Sương nhi, hắn đã dẫn về, làm đúng lời hứa. Huống chi, hắn không biết Mộ Dã biết thân phận Lưu Sương xong sẽ như thế nào. Dù sao chuyện năm xưa của Lăng quốc cũng có dính dáng tới hắn. Cho nên, hắn trước tiên chỉ có thể mang Lưu Sương trở về.
Tinh thần Mộ Dã từ kinh ngạc hồi phục lại dần, lại đã thấy Lưu Sương xa dần.
Đột nhiên hắn xoay người, không có vội tra đao vào bao mà là trên cổ Thanh nhi, sắc mặt tối sầm hỏi: “Ngươi tại sao gọi nàng là công chúa, ngươi không phải không chúa sao?”
Thanh nhi nhìn Mộ Dã, chăm chú vào con mắt tối đen của hắn, đầy hàn ý. Mắt nàng lệ lóng lánh, nàng ung dung nhàn nhạt nói: “Mộ Dã, ta cũng không phải công chúa. Kỳ thật, 10 năm trước, đã nghĩ nói cho ngươi, nhưng là, lại sợ sau khi nói ra, ngươi sẽ giết ta. Ta biết ngươi không giết ta là bởi vì thân phận công chúa này. Ta thật sự không sợ chết, nhưng lại… yêu ngươi, ta bắt đầu sợ, sợ phải rời ngươi đi, vĩnh viễn không được bên ngươi. Cho nên, ngươi giết ta đi, giờ ta đã nhìn thấy công chúa yên ổn còn sống, vậy là đủ rồi.”
Đao phong hàn quang, ánh qua lông mày nàng, chỉ cần Mộ Dã động tay một phen là sẽ cắt qua mặt của nàng. Nhưng là, nàng mỉm cười nhìn hắn, không chút e ngại.
Tay Mộ Dã chậm rãi buông xuống, hắn chưa từng nghe qua lời tâm tình chân thành vậy, ngay cả nhiều nữ nhân từng nói thích hắn, thương hắn, hắn đều là cười trừ. Hắn không phải không tin lời bọn họ nói, nhưng là, nữ tử trước mắt không hiểu sao lại làm hắn rúng động. Bởi vì sự chân thành trong mắt nàng sao, rõ ràng là như thế, mới khiến hắn không nỡ tâm giết nàng.
Nữ tử hắn một mực xem nhẹ, không ngờ lại kiên cường như thế.
Hắn chậm rãi để đao trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không giết ngươi. Giết ngươi, Sương nhi sẽ khổ sở.” dứt lời, quay đầu nói với Mộ Tịch Tịch: “Tịch Tịch, mang nàng trở về.”
Mộ Tịch Tịch mang theo Thanh nhi trở về Thiên Mạc quốc.
Gió đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, bóng đêm âm ư như đáy biển sâu, mặt trăng như đứng yên lại, lúc này nhìn trong mắt người, một mảnh lóng lánh đen ngời.
Mọi người cũng biết, chiến tranh tàn khốc sắp sửa bắt đầu. Cho dù Bách Lý Hàn cùng Mộ Dã có kính phục lẫn nhau thế nào, trận đại chiến này là không thể tránh khỏi.
Trước đại chiến một khắc, hào khí ngưng trọng, áp lực, khiến ai cũng cảm giác khó hô hấp.
Áp lực càng lúc càng lớn… đôi bên chiến kỳ vung lên, trống vang dội, hai bên vừa án binh yên lặng trong tích tắc đều đứng lên, hai bên ầm ầm giằng co.
Trong lúc nhất thời tiếng chém giết vang lên, binh khí va vào nhau lóe lên ánh sáng, cường nỏ mũi tên bay như mưa đầy trời.
Ngân giáp lóe sáng, Nguyệt quân đứng cạnh đoàn quân hắc giáp của Thiên Mạc Quốc, nổi bật như mây đen gặp mây trắng, hai màu sắc hoà trộn chung một chỗ, xoay tròn, lẫn lộn.
Lưu Sương ngơ ngác ngồi trong đội ngũ Nguyệt quốc phía sau, không có mũi tên bay tới, vẫn còn an toàn. Bên người còn có một tướng sĩ thủ hộ nàng.
Lưu Sương không hề muốn nhìn chiến sự, nhưng nào kiếm quang huyết ảnh không ngừng tràn tới trước mắt. Nàng cũng không muốn nghe nhưng những tiếng thét, tiếng than khóc không ngừng truyền qua tai,
Chiến tranh, quá tàn khốc, không có cách nào tránh khỏi.
Quan hệ giữa các quốc gia, kỳ thật cũng giống như giữa người với người. Vì những chuyện bất hoà, nổi lên tranh chấp, sau đó dùng đến vũ lực. Không giống ở chỗ, thương tổn giữa người với người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu là giao tranh giữa hai quốc gia, sẽ không chỉ khiến một vài người mất mạng
Lần này thấy, Lưu Sương trong lòng đau đớn, nếu như thiên hạ thái bình thật tốt a!
“Có đôi khi đánh vì không đánh, chiến là vì bất chiến!” Bên tai đột nhiên nhớ ra âm thanh trong suốt.
Lưu Sương quay đầu, Trương Tá Lý Hữu hộ vệ cạnh Bách Lý Hàn đang trên cáng. Vết thương của hắn đã được quân y băng bó rịt thuốc, không có nghiêm trọng nữa, lúc này, đến tìm nàng.
Người đang bảo vệ nàng nhìn Bách Lý Hàn, mục quang nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt Bách Lý Hàn, gương mặt đang tái nhợt của Bách Lý Hàn hơi đỏ lên. Hắn nghĩ không hiểu sao chủ tướng lại như thế.
Hai bên giằng co, cửa Hàn Thành đột nhiên mở rộng, mấy ngàn binh lính của Thiên Mạc quốc từ cửa thành lao ra, sớm đến bên quân của Nguyệt quốc. Bách Lý Hàn sớm đã đoán được, Mộ Dã sẽ không mang hết binh lực đi đáng Lăng quốc, hắn đã sớm chuẩn bị tốt.
Bách Lý Hàn vốn đem theo năm vạn binh, phía trước có ba vạn binh đang chém giết với bốn vạn binh của Mộ Dã, giữ hai vạn chuẩn bị thời cơ đáp trả binh trong thành.
Trong phút chốc, hai vạn binh cùng binh trong thành đánh chiến ào ào.
Hộ vệ Lưu Sương tay hơi ngưng kiếm, có chút lo lắng. Dù sao, bọn họ không đem binh theo nhiều.
Bách Lý Hàn ngẩng đầu nhìn sắc trời nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, hắn nhất định là tới. tính toán thời gian. Chắc cũng sắp đến.”
Lưu Sương biết lúc này Bách Lý Hàn đang đợi viện binh, có thể xuất binh trợ giúp, không nghi ngờ là sư huynh. Nguyên lai, bọn họ sớm đã liên thủ, không trách Bách Lý Hàn tự tin như thế.
Nhưng vào lúc này, phía tây tràn đến âm thanh sóng dậy, binh lính Lăng quốc như sóng biển dâng lên, gắt gao vây chặt.
Mộ Dã vốn như vốn như con sói đang săn đàn dê, Bách Lý Hàn bị thương, không ai chế ngự được hắn. tướng lĩnh Bách Lý Hàn, dù là võ nghệ cao cường cũng không lại với hắn, lúc này đây, vài người đang cố vây hắn.
Đột nhiên, một thân áo lam phiêu đãng, … là… Đoạn Khinh Ngân.
Hắn cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén, lóe ra ánh sáng, khó khăn chặn đao của Mộ Dã, một bên môi tuấn nhã ôn nhu: “Khả Hãn, chúng ta lại gặp mặt.”
Đao quang kiếm ảnh, mặt mũi Đoạn Khinh Ngân tuấn mĩ văn nhã, mái tóc búi một sợi băng lam, mê ly.
Một bên môi hắn dịu dàng bình tĩnh vui vẻ, nhưng là, kiếm dưới tay hắn, xác thực vô cùng sắc bén.
Mấy tướng sĩ vây Mộ Dã rốt cục có thể thở phào. Mới vừa rồi đã bị Mộ Dã dọa cho khổ sở.
Con ngươi Mộ Dã nhìn Đoạn Khinh Ngân, nhưng không chú ý mà lạnh lùng lên tiếng: “Đông Phương Lưu Quang, ngươi cấu kết cùng Bách Lý Hàn một chỗ.”
“Cái gì gọi là cấu kết? Khã Hãn sao nói khó nghe như thế, chúng ta chỉ là liên thủ mà thôi.” Đoạn Khinh Ngân một mặt nhàn nhạt nói, một mặt, kiếm trong tay không hề lười biếng, như nước biển dâng lên, liên tục đâm về phía Mộ Dã.