Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sai Phi Dụ Tình

Chương 35: Xích Phượng

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân
Chọn tập

Ngày thứ hai, Thính Phong Uyển không được yên tĩnh vắng vẻ như mọi khi, nha hoàn thị vệ ra vào liên tục.

Từ sáng sớm, đã có người hầu phụ trách trồng cây trồng hoa xách nước tưới cây hộ Lưu Sương. Vừa mới rời giường, lập tức có thiếp thân thị nữ của Bách Lý Hàn là Khinh Y và Tiêm Y cùng mấy thị nữ khác mang đồ ăn sáng vào, còn cung kính lễ phép hỏi Lưu Sương bữa trưa bữa tối muốn ăn gì, để nhà bếp còn chuẩn bị cho sớm. Đồ ăn sáng vừa ăn xong, Bách Lý Hàn lại cho người mang đến rất nhiều vải vóc, tơ tằm Yên La, phượng dục trù, tất cả đều là hàng thượng đẳng, nói là để Lưu Sương may thêm quần áo.

Kẻ ngu cũng nhìn ra thái độ của Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương đột nhiên tử tế lên. Lưu Sương đương nhiên cũng phát hiện ra, trong lòng ngược lại không có nổi nửa điểm mừng rỡ, nàng sẽ không ngu đến mức tưởng rằng Bách Lý Hàn đột nhiên yêu nàng, dựa vào cái gì chứ? Đến tột cùng là nguyên nhân gì, chẳng lẽ hắn đã biết nàng chính là ân nhân của hắn. Hẳn là không có khả năng đó, bởi vì chuyện này chỉ có một mình nàng biết, mà nàng, chưa bao giờ nói ra.

Lưu Sương lười nhác chẳng thích thú gì mấy thứ đó, nhưng vẫn muốn dò xét dụng ý của hắn. Nghĩ một lát, Lưu Sương nói với Hồng Ngẫu: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến Lưu Phương Y Quán.”

Sau khi Hồng Ngẫu chuẩn bị xong túi thuốc, Lưu Sương liền cùng Hồng Ngẫu đi ra sân. Thị vệ đứng ở cửa vừa thấy, không dám cản, vội vàng chạy đi bẩm báo. Khi Lưu Sương đi tới cửa lớn, xe ngựa vương phủ đã đứng ở cửa chờ, Tiêm Y mỉm cười nói: “Vương phi, mời lên xe.” Vừa nói vừa đến bên dìu đỡ. Phục vụ rất chu đáo, hai người ngồi lên xe ngựa, đi về phía “Lưu Phương Y Quán”.

Mấy ngày không gặp, dược xoa thấy Lưu Sương, vẻ mặt có chút lãnh đạm. Lưu Sương rất kinh ngạc, xưa nay dược xoa là người trung hậu cương trực mà hòa ái, chưa từng có thái độ như vậy với ai .

“Dược xoa, gần đây trong y quán xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Sương thản nhiên hỏi.

Dược xoa cung kính đáp: “Bẩm Vương phi, không xảy ra chuyện gì!” Dứt lời không nói thêm cái gì nữa.

Gọi nàng Vương phi, không gọi nàng là tiểu thư như trước nữa. Hóa ra dược xoa lạnh nhạt vì nàng làm Vương phi, nhưng mà hắn đâu biết nỗi khổ tâm của nàng.

“Sư huynh nhà ta đã trở về chưa?” Nhớ tới sư huynh lần trước vội vã ly biệt, Lưu Sương cảm thấy rất nhớ nhung.

“Chưa từng!” Dược xoa trầm giọng nói, mấp máy môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì. Xem ra dược xoa giận nàng không ít, gương mặt hắn vốn xấu xí và âm trầm, khiến người khác không thể thăm dò được điều gì.

Lưu Sương ấm ức thở dài, nàng biết tính tình dược xoa , nếu còn hỏi hắn thì thà nói chuyện với đầu gối còn hơn. Hôm nay trong y quán không ít người bệnh, Lưu Sương liền bận lu bù. Bận suốt một ngày, cho đến khi mặt trời ngả về tây, Lưu Sương vẫn ở lại trong y quán, nàng không muốn trở về, nàng muốn ở lại đây càng lâu càng tốt.

Nhưng có tiếng đập cửa, Lưu Sương ngẩng đầu, trông thấy xa phu.

“Vương phi, không còn sớm nữa, nên trở về phủ rồi!” Hắn trầm giọng nói.

Quả nhiên là trốn không xong , Lưu Sương thở dài, nhìn thấy trời bắt đầu tối, liền cùng Hồng Ngẫu lên xe ngựa. Xuyên qua rèm cửa xe ngựa, Lưu Sương phát hiện mới chỉ có mấy ngày, hoa cỏ đã héo tàn, cảnh tượng thê lương tiêu điều.

Trái tim Lưu Sương càng tiêu điều hơn thế .

Hoàng hôn càng ngày càng nặng, đang là lúc ăn tối, trên đường rất ít người qua lại, chỉ có xe ngựa của bọn họ, chậm rãi lăn bánh. Đột nhiên, có một đóa hoa khô bị gió thổi bay lên, tiếp theo là đóa thứ hai, đóa thứ ba ………….. rồi vô số đóa, bị gió cuốn lên, trong nháy mắt như một sinh vật sống, theo gió bay tới xe ngựa.

Như một long quyển phong, muốn thổi bay nắp xe.

Dù nhìn qua thì thấy đẹp mắt, nhưng Lưu Sương vẫn cảm thấy nguy hiểm. Bởi vì, cơn gió này rất quái dị.

Tuấn mã hí vang, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, xa phu đột nhiên nhảy lên, hai tay áo mở ra, thổi ra gió, bắt được những cánh hoa. Nhưng vẫn có một hai đóa hoa xuyên qua, bay vào bên trong xe ngựa, bị Hồng Ngẫu bắt được.

Vừa chạm vào tay, liền hóa thành bột phấn.

Chỉ là bông hoa đã héo, lại có thể phát ra uy lực lớn như vậy, Lưu Sương không nhịn được cắn vào lưỡi một cái.

“Tiểu thư, đừng nhúc nhích, có người tập kích chúng ta!” Hồng Ngẫu nhẹ giọng nói.

Nói còn chưa xong, đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, trên con đường tĩnh lặng, thật giống như tiếng cười của ma quỉ.

Sương chiều đã xuống, một nữ tử đứng ở đầu đường.

Vóc người thon cao yểu điệu, váy áo màu đỏ ánh bạc, chân đi giày đỏ, nàng đứng đó cười, giống như một đóa hà tiễn nhô lên từ mặt nước. Con đường tranh tối tranh sáng, vì có sự xuất hiện của nàng trở nên sáng sủa.

Lông mi nàng rất dài, thủy mâu ướt át, nhiếp nhân tâm phách. Nhưng mà, nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện, trong đáy mắt của nàng lóe ra hàn ý.

Cho dù nàng đang mỉm cười, toàn thân vẫn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

Lần trước, khi Bách Lý Băng giả vờ ám sát Lưu Sương, mặc dù hắn làm ra rất nhiều động tác dọa người, nói ra những câu kinh khủng, nhưng, Lưu Sương không cảm thấy lạnh sống lưng như thế này.

Trong phút chốc, Lưu Sương hiểu ra, nữ tử này, là một sát thủ chân chính.

“Hóa ra là Xích Phượng của Thu Thủy Cung giá lâm, không tiếp đón từ xa được.” Lưu Sương nghe thấy xa phu thản nhiên nói.

Thanh âm rất quen tai, đúng là thanh âm của Trương Tá, hắn là thiếp thân thị vệ của Bách Lý Hàn, trở thành xa phu từ lúc nào vậy? Không cần nghĩ cũng biết, là do Bách Lý Hàn phái tới giám thị nàng, bất quá, coi như là hữu dụng.

“Di!” Xích Phượng bị nhận ra, nhẹ nhàng di một tiếng, nói: “Ngươi không phải mã xa phu?”

Trương Tá khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Không biết Xích Phượng tới đây, có gì muốn làm sao.”

Xích Phượng cười khanh khách nói: “Bổn cô nương đương nhiên là tới lấy mạng kẻ khác. Để lại người trên xe rồi ngươi tự rời đi! Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, chắc cũng biết ta chưa bao giờ thất thủ!”

“Không mất thủ sao? Vậy thử một lần đi!” Trương Tá dứt lời, xoảng một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang hiện lên, hắn nhảy tới, cùng một chỗ với Xích Phượng.

Lưu Sương ngồi ở trong xe ngựa chỉ nghe thấy bên ngoài đinh đinh đang đang, một trận quyết đấu.

Hồng Ngẫu nơm nớp lo sợ nói: “Tiểu thư, Trương Tá không bị thua chứ, người nọ nói nàng chưa từng thất thủ, tiểu thư, ngươi đắc tội với người lợi hại như thế từ lúc nào vậy!”

Sắc mặt Lưu Sương tái nhợt mà nói: “Ta nghĩ ta chưa từng đắc tội với nàng, nàng có thể là sát thủ, được ngươi ta thuê tới giết người !”

“Hả? !” Hồng Ngẫu sợ đến nỗi mặt không còn chút máu.

Thu Thủy Cung, là tổ chức sát thủ tối cao nhất trên giang hồ sao?

Đây là một danh tự vang vọng giang hồ, nghe nói, chỉ cần ngươi đưa ra một cái giá hợp lý, có muốn bọn họ đi ám sát hoàng đế cũng không thành vấn đề, tuyệt đối không thất bại. Nghe nói Thu Thủy Cung có tứ đại sát thủ lợi hại nhất, Xích Phượng, Mặc Long, Tử Diên, Kim Hổ.

Nữ tử trước mắt , đúng là Xích Phượng.

Thu Thủy Cung dĩ nhiên phái ra Xích Phượng tới giết các nàng, thật không biết là vinh hạnh hay bất hạnh đây. Hồng Ngẫu nàng dù sao chỉ là một tiểu nha hoàn, đi theo Đoạn Khinh Ngân học mấy chiêu mèo cào, vô luận như thế nào cũng đấu không lại Xích Phượng .

“Tiểu thư, chúng ta trốn đi!” Hồng Ngẫu run giọng nói.

Lưu Sương biết, tùy tiện trốn ra, không phải giải pháp sáng suốt, bởi vì, không biết Xích Phượng có viện binh hay không, biết đâu đang trốn trong bóng tối để ôm cây đợi thỏ.

“Không cần sợ, chờ một chút đã, Trương Tá là thiếp thân thị vệ của Bách Lý Hàn, không phải người bình thường, ta tin tưởng hắn có thể đánh bại Xích Phượng !” Lưu Sương trấn tĩnh vỗ vai Hồng Ngẫu, an ủi nói, kỳ thật trái tim Lưu Sương cũng rất lo sợ.

Chỉ đánh một chiêu, Trương Tá liền biết mình không phải đối thủ của Xích Phượng, dù cho hắn đủ khả năng đánh tay đôi với nàng, cũng vẫn còn hai nữ tử trói gà không chặt đang ngồi trong xe, hắn không có khả năng bảo vệ an toàn cho các nàng .

Không ngờ, Thu Thủy Cung sẽ tìm tới Vương phi, thật sự là kỳ quái.

Trương Tá liên tục tấn công, làm cho Xích Phượng lui lại mấy bước. Thừa dịp đổi chiêu, tay trái đưa vào trong áo, lấy ra một hỏa tiễn, bắn lên trời.

Một đạo ánh sáng như sao chổi bắn thẳng lên bầu trời đen, đúng lúc kết thúc thì nổ oàng một tiếng bắn ra khắp nơi. Pháo hoa bắn ra màu xanh lam đậm, đẹp như một đóa ngân hoa. Bay lả tả, trông rất đẹp mắt.

Con mắt Xích Phượng lóe lên một tia tàn nhẫn , nàng đột nhiên ra chiêu, chiêu thức cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào trước ngực Trương Tá.

Nàng không ngờ xa phu này lại lợi hại vậy, nhất thời khinh thường, bị hắn lợi dụng một thời khắc mà bắn ra tín hiệu cầu cứu, trong lòng cực kỳ ảo não. Trước khi cứu binh tới đây, phải lấy được tính mạng của nàng kia, nếu thất thủ, không tránh được sự trừng phạt của Cung chủ.

Trong lòng Xích Phượng quýnh lên, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa cay độc, sau khi bức lui Trương Tá, nàng đột nhiên phi thân lên xe ngựa, kiếm trong tay chọc thẳng vào xe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đôi mắt Trương Tá phát lạnh, đột nhiên lao đến, dùng thân chắn kiếm. Kiếm cắm vào bên sường hắn, lại bị Xích Phượng không lưu tình chút nào mà rút ra, một lần nữa đâm hướng vào trong xe ngựa.

Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ phía sau xe ngựa, đột nhiên lòe ra một bóng đen, đưa tay ra, chặn kiếm của Xích Phượng, chỉ nghe được “Đinh đương” một tiếng, Xích Phượng bị chấn động nhảy xuống khỏi xe ngựa, bóng đen cũng theo quán tính lui lại phía sau mấy bước.

Chọn tập
Bình luận
× sticky