Những thủ vệ thủ hộ ngay cửa đại điện vừa nhìn đã biết không phải thứ lưu manh du thủ du thực, người mặc chiến giáp, mắt sáng như đuốc.
Đối diện với Vô Sắc, mấy tên này không ngăn cản, nhưng lại đưa đao ngăn cản Lưu Sương:
– Người này là ai? Sao chưa bao giờ thấy xuất hiện trong cung?
m thanh Vô Sắc lạnh lùng nói:
– Hắn là đồ nhi của ta, đi cùng với ta, tên là Tiểu Thuận Tử.
Thị vệ nghe xong liền hạ đao xuống.
Lưu Sương sờ sờ đầu vai, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được hàn khí của thanh đao kề trên cổ.
Bên trong Long Uyên Điện im ắng, cung nữ thái giám đứng hầu ở trong điện không phát ra một tiếng động, rõ ràng là có rất nhiều người, nhưng không khí lại trầm lặng như không có một ai tại đây.
Đột nhiên đằng sau chiếc bàn to có thanh âm sột soạt, một bóng người từ từ đứng lên từ phía sau bàn, chính là hoàng thượng toàn thân mặc long bào màu vàng sáng.
Lưu Sương hoảng sợ, nàng không ngờ hoàng thượng lại ngồi lọt thỏm trong ghế như thế. Lúc này hắn nghe thấy Vô Sắc đến mới ngồi thằng người dậy, một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Vô Sắc.
– Ngươi mang đến Mê Hồn đan?
Thanh âm hoàng thượng khẽ run, giọng nói có vẻ gấp gáp.
Hoàng thượng ngay trước mắt đã không phải là người mà Lưu Sương nhìn thấy mấy tháng trước, một người tuy ôn hòa nhưng không thiếu phần uy nghiêm. Giờ phút này, hoàng thượng trông thực tiền tuỵ, hai gò má hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua có vẻ ốm yếu.
Tuy nhiên, bộ dạng này cũng không phải bộ dạng bệnh nặng, hắn nhìn thấy Vô Sắc liền đứng ngay dậy mà bước xuống, bước chân dồn dập nghênh đón Vô Sắc.
– Trẫm cần Mê Hồn đan!
Hắn vươn tay nói với Vô Sắc.
– Hoàng thượng, đừng nóng vội, của ngài đây!
Vô Sắc vừa nói vừa rút từ trong lòng ngực ra một gói gấm, nhẹ nhàng mở ra, từng viên thuốc màu trắng tinh hiện ra từ trong túi gấm.
Lưu Sương còn chưa kịp nhìn rõ thì hoàng thượng đã vươn tay, một tay cầm túi thuốc, một tay cầm ngay một viên, cũng không cần dùng nước mà trực tiếp nuốt ngay một viên.
Lưu Sương không ngờ hoàng thượng lại hành động thế này, thật sự xảy ra chuyện gì? Hình dáng hắn lúc này không giống như bị bệnh nặng, mà giống như là trúng độc lại không có thuốc giải hơn.
Lưu Sương nhướng mày nhìn Vô Sắc có ý dò hỏi, Vô Sắc cũng không nói gì, sau khi dâng Mê Hồn đan cho hoàng thượng xong liền cáo từ. Lưu Sương chỉ biết đi theo sau hắn.
– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Ra khỏi Long Uyên Điện, Lưu Sương thấy xung quanh không có ai, liền nhanh chóng hỏi Vô Sắc.
Vô Sắc cũng không trả lời trực tiếp, chỉ thản nhiên nói:
– Đêm nay ngươi ở tại phòng ta đi.
Lưu Sương trăm ngàn lần không muốn, nhưng ngoài việc đi theo sau Vô Sắc, nàng không có nơi nào để đi, chẳng lẽ lại trở về mật thất sao? Nàng mơ hồ cảm thấy Vô Sắc không có địch ý với nàng.
Lưu Sương rất muốn biết cuối cùng là hoàng thượng bị trúng loại độc gì, nhưng nàng chỉ còn cách ngụ tại phòng của Vô Sắc.
Về đến phòng, Vô Sắc thắp nến, ngồi xuống ghế, cười cười cùng Lưu Sương, nụ cười kia ánh lên vẻ tà mị trong ánh nến lung linh.
– Hoàng thượng rốt cuộc bị làm sao vậy?
Lưu Sương lo lắng hỏi han, nàng cũng không rãnh ngồi thưởng thức nụ cười của hắn.
– Ngươi cảm thấy thế nào?
Vô Sắc dùng ngón tay vẽ vẽ lên bàn, hỏi ngược lại.
– Ta chưa từng thấy bệnh nào lại như vậy, ta khẳng định hoàng thượng đang bị trúng độc!
Lưu Sương quả thật chưa từng thấy loại bệnh này.
– Không sai, ngươi rất thông minh, không bắt mạch mà cũng biết hắn trúng độc.
– Loại độc này không có giải dược sao?
Lưu Sương nhíu mày nói, nếu không Vô Sắc cũng không cần nàng đến để trị liệu.
– Vừa rồi ngươi cũng nhìn ra được, hoàng thượng dùng Mê Hồn đan mới trở nên như vậy. Mê Hồn đan được làm ra từ chiết xuất của quả anh túc, sau khi dùng sẽ có tác dụng tâm trí thanh thản, phiêu phiêu như tiên. Tuy nhiên, nhưng khi cơn nghiện phát ra thì không có thuốc nào chữa được, chỉ có độc tính của chính anh túc mới có thể hóa giải.
– Cho nên người nào đã trúng phải độc của Mê Hồn đan thì chỉ có thể không ngừng ăn Mê Hồn đan, lấy độc giải độc, uống rượu độc giải khát có phải không?
Lưu Sương vô cùng phẫn nộ, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Vô Sắc tựa hồ coi thường sự tức giận của nàng, mỉm cười gật gật đầu mà nói:
– Không sai, ngươi nói rất đúng. Vì thế, khi dùng Mê Hồn đan lâu dài thì cũng coi như đang tự sát một cách chậm chạp.
– Loại độc này là do ngươi luyện chế ra!
Lưu Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng tuy biết cây anh túc có thể làm cho người ta mê ảo, nhưng nàng không ngờ khi dùng nó để điều chế Mê Hồn đan lại có độc tính lớn đến vậy. Trên đời này, người có thể luyện chế độc dược cao cấp đến mức này, ngoài Vô Sắc thì còn có thể là ai?
– Không sai, do chính ta luyện chế ra, nhưng ta lại không nghĩ ra, độc dược của nó khi phát tác lại mang đến cảm giác khó chịu đến thế này. Ta cũng không nghĩ tới, ta lại không thể chế ra giải dược.
Trong mắt Vô Sắc đúng là hiện ra quang mang hối hận.
Hắn cũng biết hối hận?
– Hoàng thượng do bị Mê Hồn đan khống chế nên mới giao toàn bộ quyền hành trong chiều cho hoàng hậu?
– Không sai! Khi Mê Hồn đan phát tác thì ngươi giống như bị hàng vạn hàng nghìn con kiến cắn khắp người, không một chỗ nào không ngứa, không một chỗ nào không đau. Hoàng thượng luôn sống trong cảnh sung sướng, làm sao chịu nổi cảm giác này, vỉ thế mới đáp ứng điều kiện của hoàng hậu. Hiện giờ, trong tim hắn ngoại trừ Mê Hồn đan thì chẳng còn gì, kể cả giang sơn xã tắc.
– Ngươi… Ngươi…. đúng là trợ thủ đắc lực của hoàng hậu a!
Trong lòng Lưu Sương căm giận, lời nói ra tràn ngập vẻ giễu cợt.
– Thì sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể giúp hoàng thượng giải được cơn nghiện của Mê Hồn đan sao? Nếu không thể thì liền mở miệng nhận thua đi!
Vô Sắc lạnh lùng nói.
Lưu Sương đứng dậy, chậm rãi rảo bước xung quanh phòng.
– Cơn nghiện của hoàng thượng bao lâu tái phát một lần?
Lưu Sương đột nhiên hỏi.
– Hiện giờ thường xuyên hơn so với lúc đầu, khoảng hai ngày là phát tác một lần.
Lưu Sương biết, nếu muốn cai nghiện loại độc này, nhất định phải làm cho hoàng thượng ngừng dùng Mê Hồn đan. Tuy nhiên, nếu đột nhiên ngưng sử dụng Mê Hồn đan, hoàng thượng tất phải chịu cảnh tra tấn như luyện ngục, mà hoàng thượng thì chắc chắn không thể chịu nổi sự thống khổ như thế.
Lưu Sương chợt nhớ tới chính bản thân mình trúng hàn độc, khi đó vùa lạnh vừa đau đớn, tình cảnh như vậy người khác khó mà chịu nổi. Hiện giờ xem ra, Mê Hồn đan này khi phát tác cũng không kém bao nhiêu, có lẽ còn lợi hại hơn cả hàn độc.
Lúc trước, khi nàng bị hàn độc phát tác, làm cách nào để vượt qua?
Lưu Sương vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần màng bị hàn độc phát tác, sư huynh đều không ăn không ngủ ngồi đánh đàn cho nàng nghe, dùng tiếng đàn êm tai phân tán sự chú ý của nàng, khi đó làm nàng giảm bớt suy nghĩ về sự đau đớn. Nói vậy, phương pháp này cũng có thể dùng để cứu hoàng thượng.
Còn có sự dỗ dành nữa, dùng người hoàng thượng thương yêu quan tâm nhất dỗ dành hắn. Người hoàng thượng yêu thương nhất là ai đây? Nhất định không phải là Trịnh hoàng hậu, có lẽ là Trầm hoàng hậu đã qua đời và Bách Lý Hàn.
Lưu Sương cúi đầu trầm tư, không chú ý đôi mắt đen nhánh sau thẳm của Vô Sắc đang ngắm nhìn nàng.
Lưu Sương khi suy nghĩ đúng là xinh đẹp, có một loại khí chất siêu phàm thoát tục phong vận.
– Đang suy nghĩ biện pháp sao?
Vô Sắc hí mắt hỏi.
– Vô Sắc, trong tay ngươi còn có bao nhiêu Mê Hồn đan?
Lưu Sương đi đến trước mặt Vô Sắc mà hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vô Sắc lấy ra từ trong tay áo một cái túi nhỏ, đem Mê Hồn đan đổ vào mâm sứ trước mặt rồi nói:
– Còn nhiêu đây, năm viên!
Lưu Sương nhìn từng viên thuốc Mê Hồn đan trong mâm sứ. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ lên viên thuốc, chính là những viên thuốc nhìn như châu tròn ngọc sáng, nhưng nó lại là một loại độc dược đáng sợ, tà ác đến cực điểm.
– Vô Sắc, ngươi đem những viên thuốc này làm cho nát vụn, tăng thêm một số dược vật khác, từ đó lại tạo thành mười lăm viên, nhưng lượng Mê Hồn dược lại giảm bớt đi.
Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Vô Sắc nhíu mày nói:
– Thật là một phương pháp tốt!
Lập tức, hắn đưa tay bóp nát năm viên thuốc kia, lại tăng thêm một sốt thảo dược giải độc thông thường, chỉ trong chốc lát, hắn liền biến năm viên thuốc thành mười lăm viên.
– Vô Sắc, ta muốn biết, ngươi không phải muốn giúp hoàng hậu sao? Vì sao bây giờ lại ra tay cứu hoàng thượng?
Biểu hiện lúc này của Vô Sắc chẳng khác nào hắn đang đối đầu với hoàng hậu, nếu không, hắn cũng không mang Lưu Sương theo để giải độc cho hoàng thượng.
– Thật vậy sao? Ta đánh cuộc với ngươi, nếu ngươi thua, ta sẽ tiếp tục giúp cho hoàng hậu!
Vô Sắc cười vô tư.
Lưu Sương cười cười, lần đầu tiên nhìn thấy Vô Sắc, nàng liền cảm giác được hắn không phải là một người xấu không có khả năng phục thiện. Có lẽ, trợ giúp hoàng hậu, thật sự giống như hắn nói, chỉ là vì thích thú, đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, hắn cũng sẽ dựa vào lương tâm của mình mà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm.
Màn đêm buông xuống, ngày thứ hai, Lưu Sương theo Vô Sắc bắt đầu giải độc cho hoàng thượng.
May mà lúc này hoàng hậu không rảnh rỗi để bận tâm về hoàng thượng, chỉ nhắc Vô Sắc mỗi ngày đều đúng hẹn mang thuốc cho hoàng thượng.
Lưu Sương tự mình kiểm nghiệm mức độ trúng độc của hoàng thượng, tình trạng này, ngoài một chữ “thảm” thì không còn từ nào để hình dung.
Thừa dịp cơn nghiện chưa phát tác, Lưu Sương liền đem ý tưởng cai nghiện nói cho hoàng thượng nghe, cái hoàng thượng trúng chính là Mê Hồn đan, cũng không phải loại hồ đồ, hắn cũng biết rõ sư nguy hại của Mê Hồn đan, ngay lập tức liền gật đầu đáp ứng, đồng ý cho Lưu Sương và Vô Sắc trói hắn lại, hơn nữa miệng còn bị nhét vải, tránh tình trạng khi lên cơn nghiện thì gào thét, kinh động thị vệ bên ngoài.
Tuy nhiên, lúc độc phát chân chính thì hoàng thượng cơ hồ chịu không nổi, hắn thống khổ vô cùng, thậm chí lấy đầu đập vào tường, máu chảy lênh láng, vô cùng điên dại.
Lưu Sương lấy đàn ngọc ra, khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu gãy.
Khúc nhạc nàng đàn chính là Thanh Tâm Chú, là do chính nàng ngộ ra lúc ở Tĩnh Tâm am. Nàng hi vọng khúc nhạc mang âm hưởng phật môn sẽ giúp hoàng thượng trừ bỏ tâm ma trong lòng.
Tiếng đàn réo rắt vang lên, giống như nước sông chảy bình thản đạm bạc, trôi nổi khắp điện.
Tựa hồ hoàng thượng khôi phục được một chút lý trí, từ từ trở nên bình thản. Tuy nhiên, cơ thể của hắn vẫn đang vừa ngứa vừa đau.
– Không được, trẫm cần Mê Hồn đan!
Trong miệng hắn nhét vải, nhưng qua thanh âm ồm ồm trong miệng của hắn, Lưu Sương có thể nghe ra hắn nói cần Mê Hồn đan.
Lưu Sương ở bên cạnh đánh đàn, một bên nói nhẹ bên tai hoàng thượng:
– Hoàng thượng, người nhất định phải chịu đựng, không nên dễ dàng buông bỏ, nếu không, người không thể gặp lại hoàng tôn của mình. Người sắp có hoàng tôn rồi!
Hoàng thượng thất thần nhìn Lưu Sương, nhìn thấy nét mặt không có biểu hiện gì lạ lùng của tiểu thái giám trước mặt, đôi mắt đen láy ôn nhã bình tĩnh, tự hồ có một chút quen thuộc. Trong đầu hắn linh quang chợt lóe, hắn nói một cách run rẩy:
– Ngươi là… là… Bạch Lưu Sương??!!
Lưu Sương rơi lệ gật gật đầu.
Trên mặt hoàng thượng đột nhiên tỏ ra mừng rỡ vô cùng, sau đó, lại chuyển thành thần sắc kiên định, hắn vẫn quay cuồng vì bị độc dược của Mê Hồn đan tra tấn, nhưng trong miệng đã không còn gào thét cần tới Mê Hồn đan.
– Ngươi nói gì với hoàng thượng vậy?
Vô Sắc tò mò đi đến bên người Lưu Sương mà hỏi.
Lưu Sương lắc đầu nói:
– Bí mật!
Lúc này đây, cơn nghiện phát tác, hoàng thượng cuối cùng cũng vượt qua.