Giọng nói của Đoạn Khinh Ngân cứ một mực quanh quẩn bên tai Lưu Sương. Nói là, Sương Nhi, muội không thể chết được, muội nhất định phải sống thật hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!
Thanh âm tràn đầy sự nhu tình, dường như có tình ý không lời nào diễn tả được. Dường như sự quyến luyến đó, sự yêu thương đó, sự lo lắng bị đè nén và không an lòng đó, cứ mãi vấn vương.
Vươn tay, lòng bàn tay hình như vẫn còn hơi ấm của hắn, thân thể vẫn còn nhớ rõ cảm giác nằm trong cái ôm của hắn, nằm trong cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực đấy.
Nàng không thể chết được!
Bóng tối vô tận, chậm rãi lui đi nhường chỗ cho ý thức, Lưu Sương rốt cục thức tỉnh, mở mắt.
Đập vào mắt, là màn màu trắng, thướt tha buông xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút mê hoặc, không biết mình đang ở nơi nào. Chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới mềm yếu vô lực, toàn thân như bôi thuốc, có mùi thuốc thơm ngát nhàn nhạt. Trong nháy mắt nhớ ra tình huống trước lúc hôn mê, nàng nhớ ra nàng đã cản một kiếm cho sư huynh, lúc ấy, nàng cũng không biết sức lực đâu ra, chỉ biết lao ra thôi.
Từ nhỏ đến lớn, đều là sư huynh che chở nàng, lúc này đây, nàng rốt cục cũng thủ hộ sư huynh một lần.
Xuyên qua tấm màn màu trắng, lờ mờ nhìn thấy, một bóng người ngồi ở trước giường, một tay đang nắm chặt tay trái nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, chính là sư huynh. Hình như hắn duy trì tư thế này đã rất lâu, nhìn qua có chút cứng ngắc. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không nhận ra Lưu Sương đã tỉnh lại.
Lưu Sương vừa động, vết thương đau như kim châm, không kiềm chế được kêu đau một tiếng.
Hai bàn tay to nhanh chóng xốc màn lên, gương mặt của Đoạn Khinh Ngân hiện ra rõ ràng, đây là sư huynh sao?
Trong nháy mắt, Lưu Sương không thể nhận ra, đây là sư huynh tuấn mỹ thoát tục phong thái tuấn nhã của nàng!
Hắn già đi rất nhiều, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm như cỏ dại.
Nhìn thấy nàng rốt cục đã tỉnh lại, hắn chợt nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Dường như đến tận lúc này trái tim mới quay trở lại lồng ngực hắn. Nắm chặt hai tay nàng, hắn cúi đầu nói: “Sương Nhi, muội rốt cục cũng tỉnh.”
Giọng nói vốn rõ ràng ấm áp lại trở nên khàn khàn không chịu nổi, hắn không vì nàng đã tỉnh mà mừng rỡ như điên, trái lại, đôi mắt còn mù sương hơn.
“Sương Nhi, uống nước đi!” Hắn rốt cục cũng buông tay nàng dù không muốn, nhẹ nhàng nâng thân thể bạc nhược của nàng lên, giúp nàng uống nước ấm.
“Muội không đáng ngại nữa rồi, sư huynh, muội đã hôn mê mấy ngày? Đã khiến huynh phải lo lắng!” Nàng cúi đầu nói.
Đoạn Khinh Ngân nhẹ nhàng cẩn thận lấy chăn gấm bao lấy thân thể nàng, động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, sợ chạm đên vết thương của nàng.
“Muội hôn mê mười ngày rồi!” Đoạn Khinh Ngân cúi đầu nói, trong thanh âm có sự run rẩy không thể ức chế, hắn không thể quên được lúc nàng hôn mê, hắn đã rất sợ hãi. Hắn chưa từng kinh hoàng đến vậy, vì nàng chưa tỉnh.
Lưu Sương biết hắn lo lắng, mỉm cười nói: “Sư huynh, muội đã không có việc gì nữa, huynh cũng đừng lo lắng nữa!”
“Cho dù không cần huynh quan tâm lo lắng, muội cũng đừng làm như vậy!” Đoạn Khinh Ngân oán trách tức giận nói.
Nàng thay hắn cản một kiếm, nàng cũng biết, hắn tình nguyện chết, cũng không nguyện nàng bị một thương tổn dù là nhỏ nhất. Nàng bị thương, so sánh với việc hắn bị thương, còn khiến hắn đau đớn hơn. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn
“Đáp ứng huynh, sau này không được làm những việc ngu ngốc thế nữa! Muội có biết, nếu không phải sư huynh học y, kịp thời phong trụ tâm mạch của muội, khống chế việc mất máu, thì Sương Nhi, muội có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
“Sư huynh, ” Lưu Sương cúi đầu gọi, đưa tay an ủi vỗ về tay của Đoạn Khinh Ngân, nhẹ giọng nói: “Muội biết tấm lòng huynh, nhưng trong lòng của muội, muội cũng đối với huynh như vậy, muội cũng không nguyện nhìn sư huynh phải chịu bất cứ thương tổn nào!” Lưu Sương cúi đầu nói. Nàng nào có thể trơ mắt nhìn sư huynh chết trước mắt nàng.
Đoạn Khinh Ngân nhắm mắt, khi mở ra, đã phủ một màn nước. Hắn lật tay, ôm lấy bàn tay nhỏ bé đang vỗ lên tay mình.
“Sư huynh, có bắt được thích khách không?” Nhớ tới Thu Thủy Tuyệt, Lưu Sương hỏi.
Đoạn Khinh Ngân lắc đầu nói: “Những tên đầu xỏ đã chạy thoát, còn lại đều là tử sĩ, sau khi bị bắt đã tự vẫn.”
“Có tra được thân phận của bọn chúng không?”
“Huynh đang phái người điều tra, có điều…” Đoạn Khinh Ngân bỗng nhiên dừng một chút, nói: “Những người này ai nấy đều có võ công lợi hại, số lượng tuy ít, nhưng lại dám vào cung hành thích. Huynh nghĩ, nhất định là dư đảng tiền triều.”
“Ý sư huynh là, bọn họ là người của Vũ Quốc? Ám sát sư huynh, là vì muốn khôi phục Vũ Quốc?” Lưu Sương hỏi.
Thu Thủy Cung hóa ra không phải một tổ chức sát thủ đơn thuần, thì ra bọn chúng còn gánh trách nhiệm to lớn này?
Khôi phục cố quốc!
Sau khi mỗi một triều đại diệt vong, đều sót lại dư đảng, ôm giấc mộng khôi phục cố quốc. Bọn họ tập hợp những người cũ, làm ra những chuyện như ám sát phản loạn. Có rất nhiều người, một mực ôm giấc mộng đó, nhưng không thể thực hiện, rốt cuộc chỉ có thể chết trong buồn bực.
Vốn dĩ, triều đại thay đổi là chuyện máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Hơn nữa ân oán triều đại cũ triều đại mới, luôn khiến nhiều người vô tội bị liên lụy mất mạng .
Kỳ thật, Lưu Sương cho rằng, người nào làm hoàng đế, đều không quan trọng, chỉ cần thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp là tốt rồi. Nàng đoán là lê dân bách tính cũng nghĩ vậy thôi.
Lưu Sương khẳng định, bằng tài hoa và trí tuệ của sư huynh, nhất định có thể bình thiên hạ.
Đáng lẽ nàng định nói chuyện thích khách là sát thủ của Thu Thủy Cung , nhưng lại do dự.
Trước đây, nàng chưa từng giấu diếm sư huynh chuyện gì, lúc này đây, không biết vì sao lại do dự. Cuối cùng, không nói ra thật. Có lẽ, Thu Thủy Cung chỉ là một tổ chức sát thủ thôi, lần này ám sát là do có người thuê bọn hắn.
“Sương Nhi, muội mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tay Đoạn Khinh Ngân, nhẹ nhàng đặt lên trán Lưu Sương, rồi lại đặt lên cổ tay nàng, chẩn mạch cho nàng. Lông mày rốt cục cũng giãn ra, lộ ra một nụ cười rất hiếm thấy.
“Sương Nhi biết rồi, sư huynh cũng trở về nghỉ ngơi đi. ” Sư huynh vì thủ hộ nàng, chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi.
Đoạn Khinh Ngân rốt cục không tình nguyệt buông Lưu Sương ra, kéo lại chăn cho Lưu Sương rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Sương Nhi đã không còn đáng ngại, có một số việc, hắn phải đi giải quyết rồi.
…………………………………….
Năm ngày sau, vết thương của Lưu Sương khép miệng, có thể xuống giường đi lại.
Hoa cúc đua nở dưới ánh mặt trời ấm áp. Hồng Ngẫu mang ra một ghế dài, để Lưu Sương ngồi dưới hành lang thưởng cúc.
Từng bông hoa cúc, nở rộ, vô cùng mỹ lệ sặc sỡ.
Có đôi khi, Lưu Sương thật sự thầm nghĩ muốn làm một đóa hoa, tự tại hưởng thụ ánh mặt trời, nở rộ rực rỡ.
Thị vệ đứng sau lên tiếng : “Sương tiểu thư, Binh Bộ Thị Lang Tả Thiên tới chơi!”
Tả Thiên!
Lưu Sương đã nghe sư huynh kể về người này, hắn từng là trọng thần của Vũ Quốc.
Nghe nói, lúc đầu, khi Vũ Quốc mới diệt vong, Lăng Quốc lập quốc. Đông Phương Húc Nhật đối với hắn có chút nể trọng, muốn trọng dụng hắn. Hắn cự tuyệt ý tứ của Đông Phương Húc Nhật, muốn từ quan. Đông Phương Húc Nhật vô cùng giận dữ, nhốt hắn trong lao tù. Suốt năm năm, hắn chưa từng khuất phục, có thể thấy tính cách của người này cố chấp bướng bỉnh đến mức nào.
Mãi đến năm năm trước, Đoạn Khinh Ngân về nước, mới thỉnh hắn ra khỏi nhà lao. Hắn đánh giá rất cao Đoạn Khinh Ngân, vì vậy liền trở thành tâm phúc của Đoạn Khinh Ngân.
Lưu Sương không biết, người như thế, tìm nàng là có chuyện gì?
Vì vậy sai người chuẩn bị trà trong thư phòng, đi đến thư phòng chờ hắn.
Chỉ chốc lát, Binh Bộ Thị Lang Tả Thiên trầm ổn bước tới. Sau một hồi chào hỏi khách sáo, Lưu Sương cùng Tả Thiên phân biệt ngồi xuống.
Tả Thiên gần năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu đen giản dị, mặt nhiều nếp nhăn, đôi mắt lấp lánh hữu thần, cả người rất có tinh thần.
Hắn vừa thấy Lưu Sương, liền cười hỏi: “Bạch cô nương đã khỏe nhiều chưa?”
Lưu Sương cho thị nữ lui ra, khẽ cười nói: “Đã không còn đáng ngại, đa tạ Tả thị lang quan tâm. Không biết hôm nay tới chơi, là có chuyện gì quan trọng!”
Lưu Sương thẳng thắn hỏi, nàng biết, người này tới đây, nhất định có chuyện quan trọng, nếu không tuyệt đối không đến tìm nàng.
“Bạch cô nương quả nhiên thông minh, ta cũng nói thẳng. Bạch cô nương có biết tình thế bây giờ của Lăng Quốc không?”
“Có biết một chút!”
“Lúc trước, Vương thượng thân mang trọng bệnh, điện hạ đi lâu không về, quyền lực trong triều đều rơi vào tay vương hậu. Hôm nay, Thiên Mạc Quốc đối với nước ta rất thèm thuồng, người cũ tiền triều cũng không ngừng gây bất lợi. Lăng Quốc lúc này, đang lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài. Trong mắt lão thần, chỉ có điện hạ mới đủ khả năng, mới có thể khiến Lăng Quốc cường thịnh, có thể khiến Lăng Quốc đối đầu cùng Thiên Mạc Quốc. Nếu không, sớm muộn gì, Lăng Quốc cũng sẽ rơi vào trong tay Mộ Dã.” Tả Thiên khẳng khái nói.
Lưu Sương không ngờ, Tả Thiên vừa đến đã cùng nàng đàm luận quốc sự, có chút kinh ngạc. Nàng cũng không ngờ tình thế Lăng Quốc lúc này lại nghiêm trọng thế . Sư huynh đã phải sầu lo bao nhiêu chứ!
Tả Thiên nhìn chằm chằm Lưu Sương, nói tiếp : “Bạch cô nương, ngày đó người thay điện hạ nhận một kiếm, ta liền biết cô nương cùng điện hạ là tình sâu nghĩa nặng. Cô nương có thể có dũng khí như vậy, cũng không phải kẻ tầm thường Cho nên, Tả Thiên hôm nay mới mạo muội đến đây, muốn cầu Bạch cô nương một việc!”
“Tả thị lang cứ nói đừng ngại, vì sư huynh, làm gì ta cũng tình nguyện.”
“Khẩn cầu cô nương rời khỏi điện hạ.”
Lưu Sương sửng sốt, nhìn chằm chằm Tả Thiên, kỳ thật nàng rất tình nguyện ở lại bên sư huynh, giúp hắn vượt qua khó khăn. Không nghĩ được rằng Tả Thiên lại muốn nàng ra đi.
“Ngày đó, khi cô nương hôn mê, điện hạ ôm cô nương khóc rống, thật khiến ai nhìn thấy cũng phải đứt ruột đứt gan. Trong lúc cô nương hôn mê, điện hạ một mực ở bên cô nương, mười ngày liền chưa từng rửa mặt. Tình ý điện hạ dành cho cô nương, thiên hạ ai nấy đều biết. Cô nương nếu ở bên điện hạ, ngược lại rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có kẻ nào có ý đồ xấu bắt cóc cô nương, dùng cô nương ra điều kiện với điện hạ, dù có yêu cầu điện hạ bỏ quên giang sơn, ta nghĩ điện hạ cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức. Cho nên, thỉnh cô nương ra đi, biến mất hoàn toàn. Xin cô nương suy nghĩ cho lê dân bách tính, suy nghĩ cho con dân Lăng Quốc, chúng ta không muốn mất đi một hoàng đế tốt như điện hạ.” Dứt lời, Tả Thiên quỳ xuống trước mặt Lưu Sương, nói thế nào cũng không đứng dậy.
Trái tim Lưu Sương chấn động mạnh mẽ, lời Tả Thiên nói, đã đánh trúng vào nội tâm của nàng.
Ngày đó, vương hậu dùng sự an nguy của nàng ép sư huynh nạp phi, sư huynh đáp ứng ngay. Nàng tin tưởng, sư huynh vì nàng, cái gì cũng có thể làm. Nàng chỉ hận chính mình, tại sao lại luôn làm gánh nặng của sư huynh.
“Tả thị lang mau đứng lên, Lưu Sương muốn xuất cung, còn cần Tả thị lang tương trợ!” Lưu Sương đưa tay nâng Tả Thiên đứng lên.