Trong cơn gió lạnh, hắn ngồi đó, thân mặc chiến phục, càng làm cho hắn trông trở nên lạnh lùng hơn, mái tóc bạc phát sáng dưới ánh trăng, làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Hắn và nàng, cách xa như ko xa cách, nhưng mà ở giữa còn có những binh sĩ đang đánh nhau kịch liệt, cho nên giống như đang đứng hai bên bờ sông vậy.
Nàng nhìn thấy hắn, nhưng lại không thể nói chuyện, chỉ có thể ngồi xa mà nhìn hắn. Còn hắn, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.
Trong lòng Lưu Sương không khỏi khó chịu, nhắm đôi mắt lại, khi mở ra, lại nhìn về nơi của Bách Lý Hàn. Trong bóng tối, nàng không nhìn thấy rõ được thần tình trong con mắt đen của hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên vỗ dây cương, thúc ngựa chạy đến hướng này.
Lưu Sương bây giờ vẫn còn đang mặc trang phục của tiểu thái giám, nhưng Vô Sắc thì ko có hóa trang. Bách Lý Hàn hiển nhiên là nhận ra Vô Sắc, nàng phỏng chừng là Bách Lý Hàn biết được tin mình bị Vô Sắc mang đi.
Vô Sắc nhìn thấy Bách Lý Hàn từ xa chạy đến, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà, đưa tay vào trong tay áo rút ám tiễn ra, quăng về hướng Bách Lý Hàn, nhìn thấy Bách Lý Hàn tiếp ám tiễn trong tay, Vô Sắc mới túm lấy Lưu Sương, giống như chim to bắt mồi vậy, lăng không mà đi.
Màn đêm thê lương, binh mã dưới thành đang đánh nhau kịch liệt, con ngựa của Bách Lý Hàn khó có thể đi đến trước được, hắn suy nghĩ một chút rồi lập tức lăng ko nhảy lên, nhưng rốt cục vẫn ko nhìn thấy được thân ảnh của Lưu Sương và Vô Sắc.
“Vương gia, vương gia!” Lúc này, phó tướng của hắn cũng đã chạy đến, nhìn ám tiễn trong tay, hỏi : “Vương gia, đây là vật gì?”
Bách Lý Hàn lúc này mới chú ý đến, trong ám tiễn của cột một mảnh vải trắng, rút ra nhìn, bên trong mảnh vải dầy đặc những chữ viết bằng bút son. Nhìn những dòng chữ kia, con mắt đen của Bách Lý Hàn híp lại, bắt ra một tia sáng làm người ta khó dò.
Hắn nắm chặt mảnh vải trong tay, biết Lưu Sương tạm thời ko có việc gì, quay đầu lại nói với Đồng Thủ : “Trở về đi, nhớ kỹ, phải lưu lại mạng của Đại Mi Vũ!”
Đêm lạnh như sương, càng tối càng lạnh.
Vô Sắc bỏ đi, trận chiến này rốt cục cũng chấm dứt.
Bách Lý Hàn thuận lợi đánh bại Trịnh Thác, Trịnh Thác sợ tội nên tự sát, Trịnh hoàng hậu bị phế bỏ phong hào, tống vào lãnh cung, Mấy trăm nhân khẩu của Trịnh thị đều bị đưa vào ngục giam hết. Cả nhà Trịnh thị từ đó cũng kết thúc kết sống của họ.
Nguyệt quốc nghênh đón một thời kì mới.
Sắc trời sáng tỏ, ánh nắng đổ xuống, chiếu sâu vào trong cung điện, ánh sáng rực rỡ của ngói lưu ly dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra tia sáng long lanh. Dấu vết của cuộc chiến cũng đã được thu dọn, cuộc chiến tối qua giống như là chưa từng phát sinh vậy. Chỉ là, cuộc chiến ấy, được người ta vĩnh viễn ghi nhớ, hơn nữa còn được ghi chép vào trong sử sách của Nguyệt quốc, sử xưng ” Ngọc thành chi chiến”.
Lãnh cung, cây cỏ bên trong trải rộng, trong cung điện trống trải lộ ra bầu không khí trầm lặng.
Bách Lý Hàn xuyên qua con đường đầy bụi cỏ, đi đến cung điện bên trong lãnh cung.
Trong điện, vẻ mặt của Trịnh hoàng hậu đang ngây dại ngồi dưới đất, Bách Lý Hàn đứng ngay cửa lớn, nhìn vị hoàng hậu cao cao tại thượng ngày nào. Hôm qua còn xinh đẹp lạ thường, chỉ qua một đêm mà trở nên già nua, khóe mắt, cái trán đã đầy nếp nhăn. Mái tóc đen ngày nào cũng ko còn sáng bóng nữa, dưới ánh nắng của mặt trời ban ngày, giống như cỏ khô vậy.
Nhìn thấy Bách Lý Hàn, trong con mắt của bà ta hiện lên một tia phẫn hận, bà cố gắng làm cho mái tóc ổn định trở lại, ngồi thẳng lưng lên, vẫn duy trì tôn nghiêm của một vị hoàng hậu ngày nào.
“Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc, ta ko còn gì để nói nữa, năm đó là ta hạ độc hạ chết mẫu hậu của ngươi, lại mấy lần giết ngươi bằng thuốc độc, bây giờ ngươi có thể báo thù!” Trịnh hoàng hậu lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt ko hề có chút nào hối hận.
Nhìn thấy người đàn bà ko biết hối cải này, Bách Lý Hàn đột nhiên ko biết nên nói cái gì cho phải.
Năm đó, bà ta giết chết mẫu hậu của mình bằng thuốc độc, đơn giản là vì muốn đoạt ngôi. Ngồi trên vị trí này, nhưng ko tiếc hạ độc hoàng nhi và hoàng thượng của mình, chỉ vì muốn có được thiên hạ này.
Tham vọng và dã tâm của bà đúng là to lớn vô cùng, có thể làm cho bà bỏ qua cả tình cảm mẹ con lẫn tình nghĩa vợ chồng.
Thật đúng là đáng sợ!
Bách Lý Hàn rất hận bà ta. Nhưng bây giờ, đối mặt với bà ta, trong lòng ko còn ý định giết chóc nữa.
Giết bà ta thì quá dễ dàng rồi, cho bà ta sống như vậy, có lẽ mới là sự tra tấn lớn nhất.
“Ngươi ko giết ta?” Trịnh hoàng hậu dường như ko còn tin vào mắt mình.
Bách Lý Hàn nhìn bà ta bằng cặp mắt thương hại, thản nhiên nói : “Đúng vậy, bổn vương ko giết ngươi!” Trong tay Trịnh hoàng hậu đã nhuộm ko ít máu người, bây giờ bị giam vào lãnh cung, cho dù hắn ko giết bà ta, thì người khác cũng ko để cho bà ta sống sót.
Lưng của Trịnh hoàng hậu cong xuống, giống như là mất chổ dựa, ngã xuống đất.
Ánh mắt của Bách Lý Hàn nhìn lướt qua bà ta rồi nhìn người con gái phía sau lưng bà, Đại Mi Vũ!
So với Trịnh hoàng hậu, Đại Mi Vũ trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn, tuy rằng mái tóc hơi rối, nhưng trong ánh mắt ko hề mất đi khát vọng được sống. Cô cũng ko cầu xin Bách Lý Hàn tha thứ, chỉ cúi đầu ngồi trong phòng, lông mi dày giống như cây quạt vụt lên, nhìn vào mắt của Bách Lý Hàn, trong ánh mắt có sự thê lương và bất lực.
Không có cầu xin tha thứ, nhưng ánh mắt thống khổ mê ly ấy lại làm cho một người đàn ông nảy sinh ý nghĩ thương xót. Đồng Thủ và Thiết Lạp theo sau Bách Lý Hàn vẫn ko rời mắt khỏi Đại Mi Vũ. Nhìn vưu vật trời cho bây giờ, thấy ánh mắt ai oán của cô, trong tim cảm thấy ko đành lòng.
Trong lòng Đồng Thủ nghĩ, hèn chi tối qua Vương gia muốn chúng ta giữ cô gái này lại, thì ra đây là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Thiết Lạp càng ko cần phải nói, nếu giờ phút này ko có Bách Lý Hàn ở đây, phỏng chừng Đại Mi Vũ mà cầu hắn thả ra, thì hắn có thể cũng đồng ý.
Chỉ là, kỹ xảo ấy của Đại Mi Vũ lại ko dùng được với Bách Lý Hàn, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Đại Mi Vũ, lạnh giọng nói : “Đồng Thủ, Thiết Lạp, đem thị nữ bên cạnh hoàng hậu đi”
Đại Mi Vũ trở về từ Thiên Mạc quốc, liền ẩn cư trong cung, làm thị nữ của hoàng hậu.
Thiếp Lạp đáp một tiếng, rồi bước lại dẫn Đại Mi Vũ ra.
Đôi mắt trong suốt của Đại Mi Vũ nhìn lướt lên mặt của Bách Lý Hàn một vòng, thật sự ko nhìn ra được suy nghĩ của Bách Lý Hàn, trong lòng ko yên, nàng cắn chặt răng, khép đôi mắt lại.
Ở Thiên Mạc quốc, trong chiến trường, nàng ẩn mình trong binh sĩ của Thiên Mạc quốc, quan sát trận chiến của Bách Lý Hàn và Mộ Dã.
Không cần nghi ngờ nữa, đối với Bách Lý Hàn, nàng nghĩ rằng trừ nổi hận ra, thì bản thân đối với người đàn ông này sẽ ko có bất kỳ tình cảm nào khác. Nhưng mà, giây phút ấy, khi nhìn dưới ánh trăng ấy, mái tóc bạc của hắn, vẻ đẹp trai tao nhã của hắn khi chiến đấu cùng với Mộ Dã, khi đó, tim của nàng đập nhanh kinh hoàng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Nàng đau khổ phát hiện ra, vô luận là hắn đối xử với mình thế nào, thì nàng vẫn yêu hắn như trước, yêu hắn rất nhiều.
Nhưng mà, nàng cũng hiểu, tim của hắn, đã bị Bạch Lưu Sương chiếm giữ rồi. Muốn chiếm được hắn, phải làm cho hắn bại. Khi hắn mất đi tất cả, khi hắn trở thành tù nhân của hoàng hậu, cô sẽ đến cứu hắn, dùng tình cảm của mình để cảm hóa hắn.
Nhưng thật đáng tiếc, trời cao ko cho cô cơ hội đó
Bây giờ, hắn đứng trước mặt cô, là một kẻ chiến thắng
Hắn không cần cô.
Chỉ là, cô cam tâm bỏ qua vậy sao?
“Vợ chồng Bạch Lộ đang ở đâu?” Bách Lý Hàn ko nhìn Đại Mi Vũ, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
Ở Thiên Mạc quốc, hắn từ miệng của Lưu Sương biết được, vợ chồng Bạch Lộ bị Đại Mi Vũ giam lỏng, hắn vận dụng lực lượng của triều đình cũng như giang hồ, nhưng vẫn ko tìm thấy được chỗ của bọn họ. Bây giờ, chỉ hy vọng là có thể biết được tin tức của bọn họ từ miệng của Đại Mi Vũ.
Hai mắt của Đại Mi Vũ vụt sát, nàng thiếu chút nữa đã quên, trong tay nàng còn có hai con tin này. Ngày đó, hoàng hậu phái nàng giam cầm cha mẹ của Bạch Lưu Sương lại, địa điểm ấy chỉ có một mình nàng biết.
“Vương gia, Mi Vũ bị hoàng hậu mê hoặc, mới phạm phải sai lầm. Mi Vũ đã sớm muốn cứu cha mẹ của Bạch vương phi ra, mời Vương gia theo ta!” Đại Mi Vũ nhẹ giọng nói.
“Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bọn họ đang ở đâu là được!” Bách Lý Hàn thản nhiên nói.
Sự trầm tĩnh của Đại Mi Vũ làm cho Bách Lý Hàn hơi kinh ngạc, lòng của cô gái này quả thật càng lúc càng sâu.
“Bọn họ bị nhốt vào phòng giam bên trong phòng của Mi Vũ!” Đại Mi Vũ ko chút do dự, nói ra. Nàng biết, lúc này, chỉ có thể nói gì nghe đó thôi, thì mới có thể làm cho hắn hạ thủ lưu tình được.
Bách Lý Hàn nghe thấy thế, lập tức phái người đến đó.
“Đồng Thủ, Thiếp Lạp, hai người các ngươi, mang nàng ta ra cung!” Bách Lý Hàn ra lệnh.
Đại Mi Vũ nghe thấy thế, trong lòng liền kinh hãi, nàng cảm thấy rằng Bách Lý Hàn sẽ không giết mình, nếu không đã sớm tùy ý để cho mình tự sinh tự diệt trong lãnh cung với hoàng hậu rồi, cần gì phải dẫn mình đi!
Vì sao không giết mình, nàng cũng không rõ ràng nữa. Nhưng mà, chỉ cần hắn còn một chút trắc ẩn với mình, thì nàng sẽ không tuyệt vọng.
Nàng tin tưởng rằng, nàng nhất định sẽ trộm lấy tim của người đàn ông tuyệt thế này.
Thanh Mỗ sơn.
Trận tuyết đầu tiên tại niềm Nam, rơi xuống không tiếng động nào, bay là tà xuống, quấn lấy núi cao, đọng lại trên mặt nước.
Vô Sắc và Lưu Sương đang ở trên Ngưng Lập sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lưu Sương không biết Vô Sắc bắt mình vì mục đích gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn đối với mình không có ác ý. Về phần vì sao lại chạy đến đây khi trời đầy tuyết, nàng hỏi, hắn cũng không nói.
Nàng cứ đứng ở đây, đơn giản là ngắm cảnh đẹp.
Cây tùng bách trên núi, thúy trúc, giai phi cũng đã đổi màu áo, cái này khiến cho ngọn núi vốn thê lương có vài phần tinh mỹ.
Tuyết dần rơi, xa xa ở sơn đạo, có một đoàn người đang đi cùng hai chiếc xe ngựa hoa lệ đến đây.
Đi đến gần, chiếc xe ngựa phía trước vén màn lên, đi ra hai người, Lưu Sương ko thể ko mở to mắt ra, hai người kia là dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng.
Bọn họ xuống xe ngựa, vẻ mặt đầy vui sướng chạy về hướng Lưu Sương, trong lòng Lưu Sương cũng vô cùng kích động, lệ rơi đầy mặt, cũng vội chạy qua, nhưng lại bị Vô Sắc kéo tay lại.
“Không được nhúc nhích!” Vô Sắc lạnh lùng nói. Vợ chồng Bạch Lộ lập tức dừng chân lại, Lưu Sương còn trong tay người ta, bọn họ không dám hành động bậy.
Lưu Sương quay đầu lại, nhìn thấy con mắt yêu dã của Vô Sắc, nhưng hắn không nhìn nàng, mà nhìn về chiếc xe ngựa đằng sau, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Lưu Sương kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy chiếc xe phía sau cũng có một người bước xuống, là Đoạn Khinh Ngân, mà sau lưng Đoạn Khinh Ngân, là một cô gái khác, Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ vì sao lại đến đây, chẳng lẽ?
Tim của Lưu Sương chợt động, hay là Vô Sắc mang mình ra khỏi cung, là vì Đại Mi Vũ?
Quay đầu lại nhìn Vô Sắc, chỉ thấy con mắt của hắn đang nhìm chằm chằm vào Đại Mi Vũ.
Trong lòng Lưu Sương lập tức hiểu rõ.
Thì ra Vô Sắc có tình ý với Đại Mi Vũ, hôm nay mang mình đến đây, là vì muốn đổi một mạng cho Đại Mi Vũ. Chỉ là Lưu Sương không rõ, tại sao Vô Sắc không tự mình cứu Đại Mi Vũ ra?
“Ngươi thích nàng ta?” Lưu Sương nhẹ giọng hỏi.
Vô Sắc cúi đầu, nhìn Lưu Sương, khẽ cười : “Không sai! Ta thích nàng ta, vì nàng ấy, ta nguyện làm tất cả mọi chuyện!”
Giọng nói của Vô Sắc, khàn khàn nhưng êm tai, trong gió lạnh âm u, ẩn chứa một tia chua xót.
Lưu Sương ngạc nhiên, nói : “Đã như vậy, vì sao ngươi lại muốn trợ giúp hoàng thượng, ngươi có biết, nàng ta đứng bên kia của hoàng hậu không?”
Trong con mắt sâu thẩm của Vô Sắc hiện ra một tia cô độc, hắn thở dài, nói : “Nếu nàng ta thắng, thì còn có thể coi trọng ta sao?”
Trong lòng Lưu Sương lập tức hiểu rõ, thì ra Đại Mi Vũ ko thích Vô Sắc, thì ra hắn chỉ là một kẻ yêu đơn phương. Tâm tình của người yêu đơn phương thế nào, nàng cũng hiểu được, cho nên đối với Vô Sắc, nàng cũng có một tia đồng tình.
Nàng không ngờ rằng Vô Sắc lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp nói ra lời yêu trong lòng.
Lưu Sương mỉm cười nói : “Ngươi rất thẳng thắn!”
Vô Sắc nói : “Đúng vậy, không giống như kẻ trong lòng của ngươi. Ta vốn hẹn hắn,mang Đại Mi Vũ đến đổi lấy ngươi, nhưng mà hắn lại tránh không gặp, ngược lại còn phái người khác đến, hay là trong lòng hắn thật sự không có ngươi?”
Vì sao hắn không đến, trong lòng Lưu Sương rất rõ ràng, không phải là vì muốn trốn tránh. Hắn không gặp mình, mình cũng có thể đi gặp hắn. Chỉ là trong người hắn có hàn độc, Vô Sắc cũng biết được điều đó.
Lưu Sương bỗng nhiên lạnh giọng hỏi : “Vô Sắc… ngươi có biện pháp xua đi hàn độc kia ko?”
Vô Sắc nhướng mày lên, nói : “Hai người các ngươi, quả thật là rất tình thâm! Có điều, hàn độc không thể giải được, ngươi cũng biết, hỏi ta làm gì!”
Trong lòng Lưu Sương lập tức trở nên ảm đạm.
“Vô Sắc, Đại Mi Vũ đến rồi, mời ngươi thả Sương Nhi ra!” Đoạn Khinh Ngân lạnh lùng nói, một tay hung hăng túm lấy Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ đang mặc một bộ miên váy, phong thái rất đẹp, chỉ là trong đôi mắt ẩn chứa sự bi thương. Bách Lý Hàn đưa nàng đến đây để đối lấy Lưu Sương, đối với nàng mà nói, tuyệt đối không phải là đả kích bình thường.
Thì ra, trong lòng Bách Lý Hàn vẫn có người kia.
Thật ko biết, người con gái này rốt cục có cái gì tốt?
Nàng nhìn Lưu Sương, mặc trang phục thái giám trên người, nhìn thế nào cũng chẳng thấy xinh đẹp đâu cả.
“Ngươi đi đi!” Vô Sắc khẽ nói với Lưu Sương : “Hàn độc bây giờ ko thể giải, nhưng không có nghĩa là về sau không thể giải!” Nói xong, mang Lưu Sương đến hướng của Đoạn Khinh Ngân.
Hai người đối mặt nhau, đồng thời thả người trong tay ra.
Đại Mi Vũ vào tay của Vô Sắc, còn Lưu Sương đến tay của Đoạn Khinh Ngân.
Xa xa trên sườn núi, Bách Lý Hàn đang đứng giấu sau một tàng cây mai, dưới gốc cây còn vài nhị màu vàng, trông còn tốt hơn sắc mặt tái nhợt của hắn.
Gió lạnh thổi đến, tuyết đọng trên cành cây rơi xuống đất. Hắn nắm chặt cái áo choàng màu trắng trên người, đưa mắt nhìn về nơi phương xa kia.
Lưu Sương rốt cục đã được cứu, bên môi của hắn, cũng gợi lên một nụ cười sáng lạn.
Thật ra, hắn cũng rất muốn tự mình đến cứu, nhưng hắn không thể.
Mấy ngày nay, hàn độc trong người hắn càng lúc càng phát tác thường xuyên hơn, cuộc chiến tại Ngọc thành đã làm hao hết thể lực của hắn. Hắn không biết mình rốt cục có thể sống được bao lâu nữa.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, Khinh Y và Tiêm Y đi đến, nhẹ giọng nói : “Vương gia, cần phải trở về!”
Bách Lý Hàn gật đầu, nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đi rồi, mới chậm rãi xuống núi.
Một cơn gió lạnh thổi đến, làm cho tuyết phủ đầy lên thân hắn.