Mặt trời khuất núi, một vầng trăng tròn từ từ bay lên, treo mình trên ngọn cây, tựa như ảo mộng. Trong sân tràn ngập hương trúc thơm mát, khiến con người cũng thần thanh khí sảng.
Lưu Sương đứng trong sân, cứ nghĩ đến tối nay là đêm động phòng của Bách Lý Hàn , trong lòng lại nhói đau từng cơn.
Động phòng đêm nay, sẽ không làm hắn tiếc nuối nữa, sẽ không làm hắn phẫn nộ nữa, sẽ không khiến hắn phải đạp cửa bỏ đi nữa. (TT_TT)
Hắn rốt cục đã lấy được giai nhân trong lòng, tối nay hai người bọn họ xuân phong trướng ấm, kiều diễm nhớ nhung. Mà sai phi như nàng, rốt cuộc cũng có thể rời đi.
Nàng không có chút không cam lòng nào, bởi vì nàng đã thử qua, đã cố gắng qua. Mặc dù rốt cuộc vẫn không thể khiến hắn yêu nàng, nhưng nàng đã cố gắng hết sức rồi. Thể xác và tinh thần của nàng đã quá mỏi mệt, chỉ muốn cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đau thương này.
Hồng Ngẫu đã gặp người sư huynh phái tới tiếp ứng, đó là một viên quan trong triều, tên Lương Dạ. Hôm nay hắn sẽ trà trộn trong đám tân khách, đợi tiệc rượu chấm dứt, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đóng giả làm sai vặt của hắn, theo hắn ra khỏi phủ.
Dùng xong bữa tối, Lưu Sương thấy sắp đến thời gian ước định, liền bảo Khinh Y và Tiêm Y đi chuẩn bị nước nóng cho nàng, nàng muốn tắm rửa.
Vì đề phòng Lưu Sương bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc lần nữa, Khinh Y và Tiêm Y vẫn ở bên nàng chờ phụng mệnh. Nhưng mà, tối nay, sự có mặt của hai người lại trở thành chướng ngại vật để Lưu Sương ra khỏi phủ. Chỉ khi Lưu Sương tắm rửa, các nàng mới không kè kè bên nàng, chờ ở ngoài cửa.
Nước nóng đưa tới, Khinh Y và Tiêm Y lặng yên lui ra ngoài.
Lưu Sương lôi người gỗ đã chuẩn bị ra, đặt vào thùng nước tắm, nó lơ lửng trên mặt nước, phát ra tiếng động đứt quãng , thanh âm giống như đang tắm rửa. Lưu Sương biết Khinh Y và Tiêm Y là người luyện võ, thính lực rất tốt, chỉ sợ Lưu Sương và Hồng Ngẫu vừa đi, đã bị phát hiện ngay. Thứ này ít nhiều gì cũng có thể trì hoãn một vài canh giờ.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Sương lấy ra hai bộ quần áo đàn ông, cùng Hồng Ngẫu mặc vào. Hai bộ quần áo đàn ông này, khi còn ở Bạch phủ, nàng cùng Hồng Ngẫu vẫn thường xuyên mặc , may mà có mang đến đây, giờ lại phải dùng đến nó.
Đã sắp đến lúc ước định, lúc này người tiếp ứng đang đứng ngoài cửa sổ , chỉ cần nàng cùng Hồng Ngẫu nhảy xuống . Người nọ sẽ mang các nàng đi ra ngoài, khi tới tiền điện, sẽ đi lẫn vào trong dòng người, vậy là thuận lợi rời khỏi phủ.
Nhưng mà, ông trời không chiều lòng người. Ngoài cửa phòng, mơ hồ vang lên tiếng bước chân.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô lên cao.
Bách Lý Hàn đi trên lối đi của vương phủ, không khí ôn nhuận ươn ướt dường như mang theo một mùi hương dịu mát ám ảnh.
“Lâm hoa tạ liễu tàn hồng, thái thông thông…………….” hắn đột nhiên ngâm thơ, thanh âm cực kỳ trầm thấp ám ách.
Hắn say, hơn nữa còn say không ít. Trương Tá Lý Hữu đi theo hắn xa xa, không dám tiến lên dìu đỡ hắn.
Trong trí nhớ bọn họ, Vương gia chỉ say có một lần, đó là sau khi mẫu hậu của Vương gia trúng độc. Khi đó, hắn uống liên tục mười bình liệt tửu, say đến bất tỉnh nhân sự, thiếu chút nữa thì chết.
Sau đó, Vương gia không bao giờ say nữa. Không phải do tửu lượng của hắn tốt, uống không say, mà là, hắn không cho phép chính mình được say. Hắn cho rằng chỉ có kẻ nhu nhược mới mượn rượu tiêu sầu, mà hắn, đã nhu nhược một lần, thế là quá đủ rồi.
Tối nay, là đêm động phòng của Vương gia , theo lý thuyết, Vương gia không thể say .
Bởi vì, Vương gia dù sao cũng là hoàng tử, không có mấy người dám ép rượu, nhưng mà Vương gia lại tự động uống rất nhiều, hơn nữa, bây giờ vẫn còn uống.
Phẩm chất khi say của Bách Lý Hàn rất tốt, uống rượu rồi cũng không có lung lay lắc lư, khi đi trên đường, quần áo tung bay vẫn rất tuấn dật tiêu sái . Môi hắn lộ một ý cười thản nhiên , nhu hòa mà minh tịnh, động lòng người như một vầng trăng khuyết.
Chỉ khi ngươi đến gần hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn mông lung , ngươi mới biết được, hắn thật ra đang say .
Trương Tá và Lý Hữu theo sát Bách Lý Hàn, gạt trái dẹp phải, đột nhiên phát hiện con đường này không đúng.
Tối nay, là ngày vui của Vương gia và trắc phi , nhưng con đường Vương gia đang đi , hoàn toàn không phải đi đến Tuyết Uyển . Mà là, đi đến Thính Phong Uyển . Hai người cảm thấy bị làm khó, có nên đi tới ngăn cản Vương gia không? Nhưng mà, trong thâm tâm bọn họ, vẫn mong chờ Vương gia có thể cùng Vương phi hoàn thành chuyện tốt, chứ không phải với Đại Mi Vũ kia.
Cho nên, hai người cũng giả ngu, theo đuôi Bách Lý Hàn, không nói một lời nào.
Trong cơn say, Bách Lý Hàn theo trực giác, đi tới Thính Phong Uyển .
Bước vào trong sân, một trận gió nhẹ thổi đến, cành trức đu đưa, trái tim hắn, trong phút chốc trầm tĩnh xuống.
Khinh Y và Tiêm Y cũng không ngờ tối nay Vương gia sẽ đến Thính Phong Uyển, không biết Vương gia có phải đến đây với mục đích làm nhục Vương phi không, trong lòng không khỏi bất an. Vội vàng hành lễ nói: “Vương gia, Vương phi đang tắm, hay là Vương gia ngồi chờ ở đây đi!”
Khinh Y to gan ngăn cản Bách Lý Hàn.
Bách Lý Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Khinh Y một cái, đẩy Khinh Y qua một bên, không thèm để ý nữa, cứ thế xông vào phòng trong.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đang thay quần áo, nghe được lời Khinh Y nói, trong lòng kinh ngạc giật mình, tay chân luống cuống cầm quần áo thay trở lại.
Hồng Ngẫu sợ nhầm, cuống quít dìu Lưu Sương, để nàng ngồi trong thùng nước tắm, thuận tay tháo trâm cài tóc, mái tóc thơm ngát buông xuống.
Cả phòng trong, hơi nước phiêu hốt, mờ ảo như cảnh tiên.
Bách Lý Hàn xuyên qua làn hơi nước, nhìn thấy gương mặt Lưu Sương , mông lung trong hơi nước, có chút mờ ảo, nhưng lại rất đẹp.
Thần sắc của nàng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen, ẩn chứa một tia khủng hoảng.
Phía sau nàng có một nha hoàn, Bách Lý Hàn lờ mờ nhớ ra là thiếp thân nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng, trong con mắt Hồng Ngẫu cũng tràn đầy bối rối.
Hắn không biết vì sao các nàng bối rối, nhưng mà hắn không có hứng tìm hiểu thêm, bởi vì lúc này đầu óc hắn đã ngừng trệ , trong đầu óc hắn, chỉ tràn ngập cô gái này.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Ngẫu, đưa tay cầm lấy cái khăn trong tay Hồng Ngẫu, vừa cười vừa nói:: “Ta đến rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”
Hắn tươi cười làm cho Hồng Ngẫu choáng váng.
Hồng Ngẫu chưa bao giờ nhìn thấy vương gia lạnh lùng này cười, Hồng Ngẫu không ngờ, nụ cười của hắn ……………. lại đẹp đến vậy.
Tình khiết như bông tuyết đầu đông, sáng như vầng trăng ngoài cửa sổ, như hương thơm của đóa sen thơm nở trong bóng đêm u tối, diễm lệ như hoa anh túc khiến người nào nhìn thấy phải thất hồn lạc phách.
Hồng Ngẫu không phải người mê trai, nhưng vẫn ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa sẽ quên hắn là gã vương gia lạnh lùng vẫn hành hạ ngược đãi tiểu thư nhà mình. Cho đến khi Khinh Y và Tiêm Y kéo tay Hồng Ngẫu, lôi ra ngoài, Hồng Ngẫu mới bừng tỉnh. Nguồn: https://truyenfull.vn
“Các ngươi buông ta ra, ta phải chà lưng cho tiểu thư!” Hồng Ngẫu ảo não nói.
Khinh Y thản nhiên nói: “Miễn đi, ngươi đừng vào cho chướng mắt!” Dứt lời, mạnh mẽ túm Hồng Ngẫu lôi ra ngoài sân.
“Không được, hai người các ngươi hôm nay làm sao vậy? Ta …………….” Hồng Ngẫu ảo não hô to, lời nói tắt ngấm giữa chừng, là bị Khinh Y điểm á huyệt.
Bị hai nha hoàn ngang ngược khống chế , Hồng Ngẫu rất phẫn hận , nhưng mà cũng đành bất đắc dĩ, tự hận học nghệ không tinh, kỹ không bằng người.