Gió thổi quanh mình vù vù, tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn có tiếng hô thét thảm thiết.
Đoạn Khinh Ngân như không nghe thấy gì cả, đắm chìm trong trận quyết đấu với Mộ Dã.
“Thái tử kiếm pháp cao siêu, bổn vương rất bội phục!” Mộ Dã một bên đánh kịch liệt, một bên không quên tán dương kiếm pháp Đoạn Khinh Ngân. Trận chiến ngày hôm nay thật là thống khoái, có thể gặp hai đối thủ thế này, thật sự là khoái trá.
Kiếm của Đoạn Khinh Ngân đỡ đao của Mộ Dã, đạm cười nói: “Đao pháp của Khả Hãn cùng là độc nhất vô nhị a!” Đoạn Khinh Ngân thật tâm tán dương, đao pháp của Mộ Dã không chỉ có khí phách mênh mông, hơn nữa lại quỷ dị, mở rộng không gian, vô cùng sắc bén.
Hai người đánh nhau kịch liệt mấy trăm chiêu, bất phân thắng bại, mà những người đánh nhau xung quanh họ lại càng ít.
Ánh trăng chiếu lên những vũng huyết, cảm giác như ánh trăng cũng nhuốm một vạt ửng đỏ.
Thời gian tựa hồ rất ngắn, lại như rất dài.
Cũng không ai biết trận chiến này kéo dài đã bao nhiêu lâu, mà thắng lợi, cuối cùng thuộc về ai.
Càng đánh nhau kịch liệt thì lại thương tích nhiều hơn. Nhưng lúc này, tình hình chiến đấu bất lợi cho Thiên Mạc quốc. Đoạn Khinh Ngân mang theo binh đến vây.
“Khả Hãn, tình thế hôm nay ngươi không thể thắng được, vẫn còn sớm để ngưng chiến đi. Nếu không thế, chỉ khiến thương vong đôi bên thêm nghiêm trọng.” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói với Mộ Dã.
Kỳ thật trong lòng Mộ Dã đã sớm rõ, còn đánh tiếp, binh của Thiên Mạc quốc càng lúc càng ít đi.
Hàng năm chinh chiến, hắn chưa bao giờ thử nghiệm mùi vị bại trận, cho nên, đối với chiến tranh hắn chưa có đủ cảm xúc rõ ràng. Lần này, Mộ Dã lần đầu tiên thấy khủng hoảng. Cũng là lần đầu tiên, hắn bắt đầu khắc sâu suy nghĩ, chiến tranh, rốt cục mang đến cho hắn cái gì? Chẳng lẽ, thật sự như Lưu Sương nói, nhiều người đổ máu, chỉ là để thỏa mãn cho tư dục của hắn.
Nhưng là, muốn hắn nhận thua ngưng chiến, hắn không cam lòng.
Không cam lòng!
Mộ Dã ngẩng đầu, nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã hé lên, tinh tú đã ẩn đi hết, bình minh sắp tới. Mà, có rất nhiều người sẽ tiếp tục ngã xuống, không thấy được ánh bình minh.
Nhưng, hắn không cam lòng chịu thua.
Hắn đưa tay ra chỗ vạt áo, lấy ra một thanh ngắn, nhẹ nhàng bắn ra, trong phút chốc, ánh sáng cắt qua bầu trời đêm mù mịt, lấp lánh trong không trung.
Là pháo sáng, pháo báo tin.
Đoạn Khinh Ngân cả kinh, người khẽ lui về phía sau, chẳng lẽ Mộ Dã còn có hậu viện?
Từ trong Hàn Thanh có tiếng lao nhanh vang lên, Đoạn Khinh Ngân hí mắt nhìn lại, nhân số tựa hồ không quá nhiều. Nhưng là, nghe kĩ một chút, tiền biết đây là những binh lính cự phách, có thể một chọi mười.
Nguyên lại, Mộ Dã còn có một đội quân chi ẩn như thế.
Đội quân này là đội quân bí mật, Mộ Dã vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến.ư
Những người này cực kỳ bí ẩn, bình thường, đều ẩn tại núi rừng, ngay cả tả hữu tướng quân hắn cũng không biết đến. Tối nay, Mộ Dã bất đắc dĩ đem đòn sát thủ này ra, cứu lại hắn trong cuộc chiến này.
Bách Lý Hàn nằm ở cáng tâm cũng cả kinh, hắn cũng không nghĩ Mộ Dã có một đội quân bí mật như vậy.
Giờ phút này, đột nhiên sĩ tướng của Thiên Mạc quốc nổi trống đứng dậy, dũng mãnh dị thường.
Tuy nhiên, đội quân này chưa chạy tới chiến trường, đã bị một đội quân khác chặn lại.
Đội quân kia quân số cũng không nhiều, nhưng là được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hơn nữa, có thể thấy được, đều là cao thủ.
Hai quân gặp lại, lập tức chém giết.
Bóng đêm dần rút đi, mặt trời ló lên, một đạo bóng đen đột nhiên xông ra, chạy thẳng tới chiến đoàn.
Bóng đen cao to, mạnh mẽ, nhanh nhẹn tới, hai chân khẽ điểm nhẹ qua chiến trường, tư thế duyên dáng như hải âu, bước qua sóng biển.
Người kia mang theo một cái mặt nạ quỷ, như sức giả địa ngục câu hồn, mang theo một phần lãnh khốc.
Thu Thủy Tuyệt đến.
Hắn rốt cục đã chiến thắng sự hận thù với Đông Phương Lưu Quang, đến đây viện trợ. Bất thình lình có đội quân do Thu Thủy Tuyệt mang tới viện trợ.
Đoạn Khinh Ngân nhìn lướt Thu Thủy Tuyệt, nụ cười sáng trên môi. Hắn thật sự thấy được nhiều năm trước, cùng hắn nâng cốc chúc mừng người anh em đã trở về.
Mộ Dã nhìn tình hình trước mắt, biết hôm nay đã thất thế, mặt có chút xám trắng.
Hắn thật sự bại, giờ khắc này, trong lòng nảy lên nỗi đau thương.
Khi biết Nguyệt quốc cùng Lăng quốc liên thủ, hắn đã có dự cảm bất an, bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Lưu Sương một lần nữa.
Xưa nay việc trị loạn ảnh hưởng hưng vong, chú ý chính là thuận thế làm, hiện giờ, dân chúng hướng tới chính là cuộc sống bình yên. Mà ngươi lại muốn dấy lên đại chiến, đưa dân đen vào biển lửa, làm ngược ý trời , làm trái với lòng dân, ngươi cảm thấy ngươi có thể thành công sao??
Hắn chưa bao giờ tin cái gì là thiên ý, nhưng hắn tin lòng dân. Có lẽ, thật sự như lời Lưu Sương nói, hắn làm trái với lòng dân.
Hắn chưa hề xem trọng quân sĩ của Nguyệt quốc cùng Lăng quốc, trải qua trận chiến này, hắn phát hiện, cừu cũng có thể biến thành mãnh hổ. Binh lính Nguyệt quốc và Lăng quốc không yếu như hắn tưởng, muốn thống nhất thiên hạ không thể nóng lòng được, hiện tại thời cơ chưa tới.
“Đông Phương Lưu Quang, bổn vương nhận thua!” Mộ Dã cao giọng cười to, sau đó hí mắt nói.
Mặc dù thất bại này thật nhục nhã, nhưng hắn không phải là không đứng dậy nổi.
Tiếng trống ngưng chiến vang lên, những nhóm đang chiến đấu kịch liệt lập tức ngừng lại, chiến trường đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe tiếng trống trải dài.
“Khả Hãn nếu chịu thua, như vậy xin mời kí ước chuyện ba nước không xâm phạm nhau.” Đông Phương Lưu Quang trịnh trọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Mục đích hắn liên thủ cùng Nguyệt quốc, chính là để Mộ Dã phải ký vào hiệp ước này, mục đích khiến tối nay bao tướng sĩ đã phải hi sinh, là để đổi lấy hòa bình cho thiên hạ.
Đông Phương Lưu Quang nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đáy lòng thỏa dạ.
Mộ Dã gật đầu, đang muốn nói chuyện, nhưng lúc này, chợt nghe tiếng vang lớn, từ trên trời tung ra pháo sáng ngời mắt, khói thuốc ập đến.
Lưu Sương cả kinh, nhìn thứ sương trắng rải rác kia, nàng nhanh biết đây không phải đạn tín hiệu.
Mà là, độc dược!
Là ai, lại muốn mượn đạn tín hiệu hạ độc! Lưu Sương mẫn cảm nhận ra độc này, chính là do cao thủ sau lưng Đại Mi Vũ làm.
Sương trắng dần khuếch tán, binh sĩ không thể thở được, từng người ngã xuống đất không báo trước.
Lưu Sương lấy từ trong lòng ra túi thuốc, vân mộng hoa, nàng đặt ở chóp mũi ngửi, nói: “Sương trắng có độc, cái này có thể giải.” dứt lời, đem thuốc bột cho Đồng Thủ: “Ngươi có thể đem thuốc này bắn cùng đạn tín hiệu không.”
Đồng Thủ gật đầu, tìm mấy người bắn pháo hiệu, đem vân mộng hoa bỏ vào bên trong đạn.
Sương trắng xuất hiện đột ngột làm cho tiếng người ồn ào đột nhiên im lặng. Nhiều người đã ngã xuống, những người công lực cao đều nín thở.
Không chút tiếng động trên chiến trường, đột nhiên có người cười lớn.
Sắc trời đã sáng, hắn mặc áo bào sắc trắng, mọi người không rõ hắn từ đâu tới, hoặc là hắn ẩn trong quân sĩ, chỉ là không ai chú ý.
Hắn cất bước đi qua những binh sĩ bị ngã, mỉm cười nói: “ai nha, thật không dễ chơi đùa, đã nhanh chóng gục thế rồi.”
Hắn vững vàng trên một chiến trường ngổn ngang người chết, rồi như hoa bay tới trước mặt Lưu Sương cùng Bách Lý Hàn.
“Trữ vương gia, đây là vương phi của người.” Nói xong tà mị nhìn Lưu Sương.
Bách Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lùng đứng lên.
Lưu Sương lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, một thân trang phục quái dị, cả người cũng quái dị.
Người này, chính là cao thủ sau lưng Đại Mi Vũ, không ngờ lại là một nam nhân trẻ tuổi như vậy. Khác xa so với ác nhân trong tâm nàng tưởng tượng. trong lòng Lưu Sương vẫn còn ác cảm với tên này, nghĩ hắn dung mạo xấu xí hệt tâm tính, không ngờ dung mạo cực kỳ tuấn mĩ, chỉ là toàn thân tràn ngập một cỗ tà mị, không thể thoải mái nhìn lâu.
Ông trời thật không công bằng, đối với một ác nhân như hắn, lại cho hắn một dung mạo tuyệt mĩ như thế.
“Thế nào, Bạch vương phi…” Vô Sắc còn chưa dứt lời, chỉ nghe kenh một tiếng, kiếm trong tay Bách Lý Hàn đã tút khỏi bao. Lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Vô Sắc, ngươi rốt cục muốn gì?” Bách Lý Hàn ngưng mi hỏi, âm thanh cực kỳ u lãnh.
Vô Sắc quay đầu nhìn Bách Lý Hàn, mỉm cười: “Trữ vương gia, ngươi thật là một kẻ si tình. Nhìn ngươi tóc bạc thế kia, ta thật quá đau lòng đi.”
Đồng Thủ nghe thế sớm đã đặt tay lên kiếm, lạnh lùng nói: “Ngươi dám bất kính với vương gia?”
Bách Lý Hàn ý bảo Đồng Thủ không nên tức giận, sau đó lạnh lùng cảnh cáo Vô Sắc bằng cái nhìn liếc qua.
“Nguyên lai, vương phi, còn không biết.” Vô Sắc dĩ nhiên biết Bách Lý Hàn là cảnh cáo gì, xem ra Bách Lý Hàn không có nói chân tướng giải độc cho vương phi của hắn.
“Vô Sắc, ngươi tốt nhất nên lập tức biến mất, nếu không…” Bách Lý Hàn lãnh mục nhíu lại, hàn ý lạnh thấu xương. Hắn từng buông tha Vô Sắc một lần vì đổi lấy Lưu Sương. Lần này, nếu như không phải bị thương, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người này.
Vô Sắc cảm nhận được sát ý của Bách Lý Hàn, lui hai bước, thở dài nói: “Thật sự là người tốt không có hảo báo a, ngươi hẳn là phải cảm kích ta.”
Hắn nhìn chung quanh một vòng, đạm cười thối lui.
“Khoan!” Lưu Sương đột nhiên đứng dậy, con mắt đen láy nhìn cương nghị: “Ngươi – Vô Sắc, ta muốn hỏi ngươi, ban đầu Đại Mi Vũ sử dụng độc dược là ngươi cho nàng sao?”
Vô Sắc trái lại không nghĩ Lưu Sương có can đảm chất vấn hắn, lập tức tà mị cười nói: “Không tệ.”
“Như vậy, lần trước, tại Lăng quân, nguồn nước bị hạ độc cũng là do ngươi làm?” Lưu Sương hỏi.
“Không tệ.” Vô Sắc tỉnh bơ đáp, giọng điệu cùng ánh mắt như thể rất tự hào vì những chiến công vĩ đại ấy.
“Ngươi tại sao lại muốn làm như vậy? Tại sao lại muốn hại người.” Lưu Sương lãnh thanh hỏi.
“Tại sao?” Vô Sắc giơ khẽ ngón tay thon dài, khua khua nói: “Nếu như nhất định hỏi tại sao, để ta cho ngươi hay, là để chơi đùa.”
“Chơi đùa?” Lưu Sương lại không nghĩ ra, những chuyện này, chỉ để thưởng ngoạn, chơi đùa.
“Ngươi chơi đùa cũng rất hay.” Vô Sắc vừa nói vừa đưa ngón tay đến sợi tóc của Lưu Sương. Đột nhiên ngón tay đau nói, không biết bị vật gì đánh trúng, quay đầu lại thấy Bách Lý Hàn nhàn nhạt ngồi trên cáng, mắt trừng trừng nhìn hắn.
Vô Sắc biết về võ công, mình không phải đối thủ Bách Lý Hàn, huống chi nữ tử này có thể giải độc cho hắn, cho nên không dám manh động.
“Để ta xem mạch ngươi?” Lưu Sương đột nhiên hỏi.
Vô Sắc vốn đang cười sắc mặt đột nhiên trầm xuống, con ngươi nhất thời hiện lên hàn quang.
“Không cần!” dứt lời xoay người bay vọt đi.
Lúc này, mặt trời đã lên, màu vàng chiếu hững hờ trên bóng lưng hắn, hắn rời đi như cơn mộng chấm dứt.
Đồng Thủ rốt cục đem vân hoa mộng bắn cùng đạn tín hiệu lên không trung.
Trong phút chốc, từng đợt hoa sáng hiện lên, nhàn nhạt rơi xuống, phiêu đãng trong không khí mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát.
“Ngươi định bắt mạch cho hắn? Ta có nghe nhầm không?” Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, con mắt mang theo sự mỉa mai Lưu Sương.
Lưu Sương trong tâm phát lạnh, không biết có phải cảm giác Bách Lý Hàn hiện giờ không giống hắn trước kia.
Lần trước gặp mặt, hắn đối với nàng là áy náy, là muốn nàng tha thứ, muốn nàng về bên cạnh hắn. giờ lại mỉa mai lạnh lùng đối với nàng.
Hắn lạnh lùng, nàng hờ hững.
Tại sao lại như vậy?
Đều nói là nữ nhân thay đổi, nam nhân cũng thế sao?
Vừa rồi hắn cùng Vô Sắc đối thoại, Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn hỏi: “Vô Sắc kia, tại sao muốn cảm tạ ngươi? Có phải có chuyện ta không rõ, tại sao hắn nói ta không biết?”
Bách Lý Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi tự mình đa tình, ta xác thật có cùng hắn có giao dịch, nhưng, ngươi không có vấn đề gì.” Dứt lời, nhắm mắt lại, như không để ý tới nàng nữa.
Lưu Sương kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng lúc này, Thu Thủy Tuyệt cùng Đoạn Khinh Ngân đón ánh mặt trời chậm rãi đi tới.