Từ một cái chợ nhỏ trong thành phố, tôi đã có được một bộ cánh sang trọng. Tứ Mao ngạc nhiên ngắm nghía, cậu ta sờ vào bộ quần áo của tôi, miệng không ngớt xuýt xoa khen ngợi: “Đúng là hàng cao cấp có khác, mà này, cậu mặc comple trông đẹp trai ghê!”. Cậu ta hỏi tôi: “Bộ cánh bao nhiêu?”, tôi nói: “ba mươi tệ.”
Tứ Mao lại xuýt xoa: “Đúng là tiền nào của nấy!”
Kỳ thực, người bán hàng ra giá ba trăm tệ nhưng tôi trả xuống còn ba mươi tệ.
Cô Năm và mấy người đã từng buôn thuốc giả trong thành phố thường treo đầu dê bán thịt chó, cao bò thì bảo là cao hổ. Những kinh nghiệm mặc cả họ tích luỹ được khá phong phú, mặc cả thực chất không khó, chủ yếu cần to gan, mạnh mồm, mặt dày. Một quy trình mặc cả hoàn thiện nhất gồm các bước sau:
Bước một: Nhìn một cách coi thường. Bạn phải là một kẻ đứng trên, nếu họ thấp hơn bạn thì hãy nhìn họ bằng ánh mắt của kẻ bầy tôi, nếu họ cao hơn bạn thì bạn nhìn món hàng của họ một cách coi thường. Nếu người bán hàng là một đứa trẻ con thì bạn không cần áp dụng bước thứ nhất này.
Bước hai: Nhìn hàng hóa một cách đau lòng. Để cho họ biết rằng, bạn đang cầm một mớ rác và đang giúp họ xử lí chúng, đó chẳng qua là hành động hi sinh của một người cao thượng cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường. Họ còn mặt mũi nào mà tính tiền bạn.
Bước ba: Nhìn một cách chân thành. Tuy đồ của họ chẳng ra gì nhưng bạn vẫn quyết định mua, hãy để họ thấy được trong ánh mắt bạn một tấm lòng cao cả, trước khi nhìn họ hãy dụi lại mắt thật kỹ, nếu để họ thấy dỉ mắt bạn coi như bước này thất bại.
Bước bốn: Nhìn một cách xúc động. Một số thứ tưởng là đồ bỏ đi nhưng nếu nó ở trong tay của người biết sử dụng thì nó vẫn có thể tạo ra giá trị bất ngờ. Giờ đây, bạn có thể thực hiện một hành động cao cả là tái sinh rác để bảo vệ môi trường, và hành động đầu tiên là hãy bán nó cho tôi bằng một cái giá thật rẻ.
Bước năm: Nhìn một cách vô hồn. Những gì cần làm bạn thể hiện cả rồi, giờ chỉ còn chờ đợi. Mặt trời lúc nào cũng xuất hiện rất lặng lẽ, bạn hãy dõi theo nó, chờ đợi và chờ đợi. Sự chờ đợi của bạn sẽ phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng và xuyên chiếu những tia nắng.
Sau đó bạn nói: “Ba mươi tệ nhé?” họ sẽ rất xúc động mà rằng: “Tất nhiên là được rồi, cảm ơn bạn nhiều!”.
Ánh mắt Tứ Mao lại xoáy vào cái cà vạt tôi đang đeo, “chiếc cà vạt màu đỏ thắm và bộ cánh mới của cậu là một sự kết hợp hoàn hảo, cậu thật biết phối màu đấy Tiểu Cường ạ.”
Tôi khiêm tốn nói: “Cậu quá khen rồi!”
Đúng là gu thẩm mỹ của tôi rất ổn, nhưng lần này thật sự là chó ngáp phải ruồi.
Lúc mua bộ cánh này, bà chủ cửa hàng đang mải cắm mặt vào xem bộ phim “Siêu Nữ” trên tivi nên tôi tiện tay kéo trộm cái cà vạt gần mình nhất, thật ra chiếc áo hoa màu tím hợp với màu bộ cánh của tôi nhất nhưng tôi không có đủ thời gian để trộm nó.
Tứ Mao lôi từ gầm giường ra một cái hộp giấy, tôi bèn hỏi: “Gì vậy?”.
Cậu ta trả lời: “Đĩa”, tôi mở hộp giấy ra, bên trong toàn là đĩa, không hỏi cũng biết toàn là đĩa lậu.
Tôi tò mò hỏi: “Cái này dùng để làm gì thế?”
Tứ Mao tít mắt đáp: “Cái này mình chuẩn bị cho cậu, giờ công việc chẳng dễ gì tìm được chi bằng đi bán đĩa, mình nghe anh em làm nghề này nói cũng dễ kiếm tiền, nhưng cũng dễ bị tóm cổ lắm, cậu phải cẩn thận đấy, chỗ đĩa này mình lấy chịu trước đấy.”
Tứ Mao lật lật chỗ đĩa trong hộp rồi giới thiệu với tôi: “Bên trái là phim chiến tranh viễn tưởng, bên phải là phim tình cảm, bên dưới là phim sex…”.
Cái gì cơ? Phim sex cơ à? Lúc tôi còn rất nhỏ mẹ bảo tôi: “Rượu chè, cờ bạc, hại người, lừa đảo, cài bẫy đều xuất phát từ gái gú, chữ sắc trên đầu treo một lưỡi dao đấy con ạ!”. Có lúc tôi cũng nghĩ không phải mẹ nói với tôi mà đang ngầm ám chỉ để bố tôi biết.
Nghe lời dạy của mẹ tôi cũng tránh tiếp xúc với mấy thứ nhạy cảm đó.
Tôi lật đống đĩa bên dưới và nhìn với ánh mắt đầy phê phán.
Tuy nhiên, mấy cái đĩa này bề ngoài xem ra chẳng có gì là bắt mắt cả, tôi lấy lại tinh thần.
Tứ Mao dặn: “Mai đến bán ở khu bán đồ điện tử xem, bán xong qua công ty mình chơi, cái rạp chiếu phim ở đầu phố nhé. Đợt này ở đó đang tổ chức đại hội ở chính quyền địa phương nên công việc cũng nhàn”.
Tôi nhìn đống đĩa và tính nếu làm ăn được thì mình làm cái công việc lành mạnh này kể cũng không tồi.
Từ một cái chợ nhỏ trong thành phố, tôi đã có được một bộ cánh sang trọng. Tứ Mao ngạc nhiên ngắm nghía, cậu ta sờ vào bộ quần áo của tôi, miệng không ngớt xuýt xoa khen ngợi: “Đúng là hàng cao cấp có khác, mà này, cậu mặc comple trông đẹp trai ghê!”. Cậu ta hỏi tôi: “Bộ cánh bao nhiêu?”, tôi nói: “ba mươi tệ.”
Tứ Mao lại xuýt xoa: “Đúng là tiền nào của nấy!”
Kỳ thực, người bán hàng ra giá ba trăm tệ nhưng tôi trả xuống còn ba mươi tệ.
Cô Năm và mấy người đã từng buôn thuốc giả trong thành phố thường treo đầu dê bán thịt chó, cao bò thì bảo là cao hổ. Những kinh nghiệm mặc cả họ tích luỹ được khá phong phú, mặc cả thực chất không khó, chủ yếu cần to gan, mạnh mồm, mặt dày. Một quy trình mặc cả hoàn thiện nhất gồm các bước sau:
Bước một: Nhìn một cách coi thường. Bạn phải là một kẻ đứng trên, nếu họ thấp hơn bạn thì hãy nhìn họ bằng ánh mắt của kẻ bầy tôi, nếu họ cao hơn bạn thì bạn nhìn món hàng của họ một cách coi thường. Nếu người bán hàng là một đứa trẻ con thì bạn không cần áp dụng bước thứ nhất này.
Bước hai: Nhìn hàng hóa một cách đau lòng. Để cho họ biết rằng, bạn đang cầm một mớ rác và đang giúp họ xử lí chúng, đó chẳng qua là hành động hi sinh của một người cao thượng cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường. Họ còn mặt mũi nào mà tính tiền bạn.
Bước ba: Nhìn một cách chân thành. Tuy đồ của họ chẳng ra gì nhưng bạn vẫn quyết định mua, hãy để họ thấy được trong ánh mắt bạn một tấm lòng cao cả, trước khi nhìn họ hãy dụi lại mắt thật kỹ, nếu để họ thấy dỉ mắt bạn coi như bước này thất bại.
Bước bốn: Nhìn một cách xúc động. Một số thứ tưởng là đồ bỏ đi nhưng nếu nó ở trong tay của người biết sử dụng thì nó vẫn có thể tạo ra giá trị bất ngờ. Giờ đây, bạn có thể thực hiện một hành động cao cả là tái sinh rác để bảo vệ môi trường, và hành động đầu tiên là hãy bán nó cho tôi bằng một cái giá thật rẻ.
Bước năm: Nhìn một cách vô hồn. Những gì cần làm bạn thể hiện cả rồi, giờ chỉ còn chờ đợi. Mặt trời lúc nào cũng xuất hiện rất lặng lẽ, bạn hãy dõi theo nó, chờ đợi và chờ đợi. Sự chờ đợi của bạn sẽ phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng và xuyên chiếu những tia nắng.
Sau đó bạn nói: “Ba mươi tệ nhé?” họ sẽ rất xúc động mà rằng: “Tất nhiên là được rồi, cảm ơn bạn nhiều!”.
Ánh mắt Tứ Mao lại xoáy vào cái cà vạt tôi đang đeo, “chiếc cà vạt màu đỏ thắm và bộ cánh mới của cậu là một sự kết hợp hoàn hảo, cậu thật biết phối màu đấy Tiểu Cường ạ.”
Tôi khiêm tốn nói: “Cậu quá khen rồi!”
Đúng là gu thẩm mỹ của tôi rất ổn, nhưng lần này thật sự là chó ngáp phải ruồi.
Lúc mua bộ cánh này, bà chủ cửa hàng đang mải cắm mặt vào xem bộ phim “Siêu Nữ” trên tivi nên tôi tiện tay kéo trộm cái cà vạt gần mình nhất, thật ra chiếc áo hoa màu tím hợp với màu bộ cánh của tôi nhất nhưng tôi không có đủ thời gian để trộm nó.
Tứ Mao lôi từ gầm giường ra một cái hộp giấy, tôi bèn hỏi: “Gì vậy?”.
Cậu ta trả lời: “Đĩa”, tôi mở hộp giấy ra, bên trong toàn là đĩa, không hỏi cũng biết toàn là đĩa lậu.
Tôi tò mò hỏi: “Cái này dùng để làm gì thế?”
Tứ Mao tít mắt đáp: “Cái này mình chuẩn bị cho cậu, giờ công việc chẳng dễ gì tìm được chi bằng đi bán đĩa, mình nghe anh em làm nghề này nói cũng dễ kiếm tiền, nhưng cũng dễ bị tóm cổ lắm, cậu phải cẩn thận đấy, chỗ đĩa này mình lấy chịu trước đấy.”
Tứ Mao lật lật chỗ đĩa trong hộp rồi giới thiệu với tôi: “Bên trái là phim chiến tranh viễn tưởng, bên phải là phim tình cảm, bên dưới là phim sex…”.
Cái gì cơ? Phim sex cơ à? Lúc tôi còn rất nhỏ mẹ bảo tôi: “Rượu chè, cờ bạc, hại người, lừa đảo, cài bẫy đều xuất phát từ gái gú, chữ sắc trên đầu treo một lưỡi dao đấy con ạ!”. Có lúc tôi cũng nghĩ không phải mẹ nói với tôi mà đang ngầm ám chỉ để bố tôi biết.
Nghe lời dạy của mẹ tôi cũng tránh tiếp xúc với mấy thứ nhạy cảm đó.
Tôi lật đống đĩa bên dưới và nhìn với ánh mắt đầy phê phán.
Tuy nhiên, mấy cái đĩa này bề ngoài xem ra chẳng có gì là bắt mắt cả, tôi lấy lại tinh thần.
Tứ Mao dặn: “Mai đến bán ở khu bán đồ điện tử xem, bán xong qua công ty mình chơi, cái rạp chiếu phim ở đầu phố nhé. Đợt này ở đó đang tổ chức đại hội ở chính quyền địa phương nên công việc cũng nhàn”.
Tôi nhìn đống đĩa và tính nếu làm ăn được thì mình làm cái công việc lành mạnh này kể cũng không tồi.