Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống như Tiểu Cường

Chương 65

Tác giả: Bukla

Chúng tôi cứ thế chạy băng băng trên đường phố, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chạy theo sau. Tuy vậy tốc độ chậm hơn nhiều, Lần trước lúc đuổi theo tôi, Tiểu Nguyệt chạy nhanh là thế, xem ra sức mạnh của tình yêu vẫn là sức mạnh vô địch.

Tôi lại ước chừng khoảng cách giữa tôi và kẻ giật túi một lần nữa, quả có rút ngắn được một chút, xem ra tốc độ của tôi vẫn nhỉnh hơn hắn, tôi nhẩm tính trong đầu, nếu lấy khoảng cách giữa chúng tôi ra làm một phép tính (tốc độ của tôi trừ đi tốc độ của hắn) thì sau 42 giây nữa tôi có thể với đến kẻ cướp giật này.

Tôi chửi thầm trong lòng: “Thằng oắt con trộm cắp, mày chạy đâu cho thoát!” Cuộc rượt đuổi tốc độ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong vô thức tôi liếc mắt nhìn quần chúng hai bên đường, có rất nhiều các cô gái xinh đẹp chăm chú nhìn chúng tôi, tôi hơi điều chỉnh một chút tư thế của mình để làm dáng chạy trông càng tao nhã hơn, để đầu ngoảnh sang một hướng hợp lý, lúc giao lưu bằng ánh mắt với các người đẹp bên đường tôi vẫn nở nụ cười trí thức, kín đáo nhưng phong độ của mình. Khí chất của một người thể hiện ở ngay những chi tiết vụn vặt ấy, đó là điểm khác biệt giữa Trương Tiểu Cường tôi với những kẻ phàm tục khác ở thị trấn Tam Thuỷ.

Lúc tôi quay đầu lại phía trước, tôi đã phát hiện ra khoảng cách giữa gã đó và tôi đã xa hơn một chút. Tôi đành bỏ cái tao nhã của mình để dốc sức đuổi theo hắn. Trong cuộc đời này sự tiếc nuối của con người là vô biên, muốn đạt được trước hết phải biết từ bỏ.

Trước mặt là một con phố đi bộ, chỉ cần tên ăn cướp chạy vào dòng người thì tôi muốn đuổi theo cũng khó, lúc này lựa chọn tốt nhất của tôi là kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người phía trước để túm cổ hắn lại.

Tôi thường thấy mấy thông báo trên báo chí hay phát thanh như thế này: Nhân vật anh hùng XX một mình đuổi bắt cướp, kêu gọi sự giúp đỡ của những người đi đường, nhưng những người đi đường bàng quan như không hay biết, cuối cùng kẻ cướp chạy thoát, thậm chí nhân vật anh hùng còn bị thương. Ở đây, tôi chỉ trách người anh hùng làm việc mà quá tôn thờ chủ nghĩa bán sức, bạn gào toáng trên phố: “Bắt kẻ trộm!” trong xã hội “mọi người vì một người, một người vì mọi người” này có bao nhiêu người chấp nhận giúp bạn bắt một kẻ cướp trong tay có thể có hung khí, trong tâm rất có thể có sự hung hãn du côn? Vì thế cách làm đúng đắn là thay đổi một chút, giống như tôi hô hoán lên rằng: “Bắt dâm phu!” có thế mới có một vài quần chúng nhiệt tình tham gia vào công việc bắt một kẻ dâm phu có thể quần áo còn chưa mặc xong.

Tôi vừa mới hô hoán: “Bắt dâm…” vẫn chưa kịp nói hết câu, thằng nhãi phía trước đã bị đạp ngã lăn ra đất, người đạp hắn ngã ra đất vừa quay người lại phía sau, tôi thì tốc độ đang quá nhanh, thêm vào đó khoảng cách với anh ta lại quá gần, không giữ được đà nên tôi lao vào ngã đè lên anh ta. Chúng tôi cùng “oái” lên một tiếng rồi ngã lăn ra, dưới thân tôi hình như là một phụ nữ, bởi tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Tình cảnh này tôi cũng đã từng lâm vào, lần trước ở nhà Tiểu Nguyệt tôi đã ngã đè lên Lưu Dĩnh, cảnh vật đã đổi thay, tình thế cũ một lần nữa lại xuất hiện, người phụ nữ bên dưới “a” lên một tiếng. Tôi định thần lại nhìn, vẫn cứ là Lưu Dĩnh! Hôm nay chị ta mặc thường phục.

Tôi bỗng cảm thấy giữa tôi và Lưu Dĩnh dường như có duyên phận, thành phố rộng lớn đến thế, chúng tôi cứ gần như cách vài ngày lại chạm mặt một lần, mà lần nào cũng xảy ra toàn những chuyện kỳ quái. Tuy vậy vẫn có thể khẳng định rằng đó là duyên phận giữa chúng tôi, nhất định là cái duyên nghiệt ngã.

Lưu Dĩnh hét lên một tiếng rồi dồn hết sức đẩy tôi ra khỏi người chị ta. Chúng tôi lồm cồm bò dậy, cùng nhìn nhau giận dữ, hôm nay tôi chẳng việc gì sợ chị ta vì tôi chẳng làm việc gì khuất tất.

Mẹ nói: “Cho dù là trước khi đánh nhau hay chửi nhau, cũng phải uy hiếp tinh thần đối phương trước với điều kiện là không được để họ nắm đằng chuôi”.

Kẻ cướp giật đã bắt đầu bò dậy, hắn đang định bỏ chạy thì bị tôi và Lưu Dĩnh cùng xông lên tóm gọn lấy. Lưu Dĩnh một tay tóm lấy tóc hắn, còn một tay túm tai hắn giật lại cái túi.

Lưu dĩnh bực tức nói: “Tại sao lại là cậu hả thằng nhãi, cậu bỏ tay ra, để tôi tóm tên trộm này.”

Tôi trả lời chị ta: “Dựa vào đâu mà chị bắt chứ, tôi không bỏ ra đấy.”

Chúng tôi bắt đầu giằng co, tên trộm đau quá la oai oái.

Lưu Dĩnh đưa ánh mắt sang hắn ta hỏi: “Cậu tên gì? Tại sao lại làm việc này?”

Tên khốn lắp bắp nói: “Em tên là Chu Tiểu Bạch, em sai rồi, em biết em sai thật rồi, các anh các chị hãy tha cho em đí”

Cái gì? Hắn ta tên là Tiểu Bạch hả? Tôi nhìn hắn thân thiện, thật ra tôi rất có cảm tình với cái tên Tiểu bạch, bởi vì nhà tôi cũng có nuôi một con mèo và đặt tên nó là Tiểu Bạch. Tôi thường sai nó đến kho chứa hàng của bách hoá thị trấn trộm cá khô sau đó chúng tôi cùng chia nhau ăn.

Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt từ phía sau thở hồng hộc chạy đến, Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lưu Dĩnh bèn cười và chào chị ta, Lưu Dĩnh cũng nhẹ nhàng chào.

Lưu Dĩnh quay lại, vẫn nhìn tôi với một bộ mặt đáng ghét nói: “Hừ, cậu hãy kể chi tiết những chuyện vừa xảy ra, lát nữa cùng tôi về đồn viết tường trình.”

Lại còn phải về đồn viết tường trình nữa hả? Tôi thấy chần chừ, chúng tôi còn đang dở việc chính sự nên không thể nán lại lâu ngoài đường. Tên trộm đúng là đáng ghét nhưng thực ra dù có đáng ghét thế nào đi chăng nữa vẫn cứ hơn Lưu Dĩnh!

Tôi bỗng đặt tay lên vai tên trộm nói: “Cậu ta chẳng làm gì cả, chúng tôi đang đùa một chút thôi!”

Chúng tôi cứ thế chạy băng băng trên đường phố, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chạy theo sau. Tuy vậy tốc độ chậm hơn nhiều, Lần trước lúc đuổi theo tôi, Tiểu Nguyệt chạy nhanh là thế, xem ra sức mạnh của tình yêu vẫn là sức mạnh vô địch.

Tôi lại ước chừng khoảng cách giữa tôi và kẻ giật túi một lần nữa, quả có rút ngắn được một chút, xem ra tốc độ của tôi vẫn nhỉnh hơn hắn, tôi nhẩm tính trong đầu, nếu lấy khoảng cách giữa chúng tôi ra làm một phép tính (tốc độ của tôi trừ đi tốc độ của hắn) thì sau 42 giây nữa tôi có thể với đến kẻ cướp giật này.

Tôi chửi thầm trong lòng: “Thằng oắt con trộm cắp, mày chạy đâu cho thoát!” Cuộc rượt đuổi tốc độ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong vô thức tôi liếc mắt nhìn quần chúng hai bên đường, có rất nhiều các cô gái xinh đẹp chăm chú nhìn chúng tôi, tôi hơi điều chỉnh một chút tư thế của mình để làm dáng chạy trông càng tao nhã hơn, để đầu ngoảnh sang một hướng hợp lý, lúc giao lưu bằng ánh mắt với các người đẹp bên đường tôi vẫn nở nụ cười trí thức, kín đáo nhưng phong độ của mình. Khí chất của một người thể hiện ở ngay những chi tiết vụn vặt ấy, đó là điểm khác biệt giữa Trương Tiểu Cường tôi với những kẻ phàm tục khác ở thị trấn Tam Thuỷ.

Lúc tôi quay đầu lại phía trước, tôi đã phát hiện ra khoảng cách giữa gã đó và tôi đã xa hơn một chút. Tôi đành bỏ cái tao nhã của mình để dốc sức đuổi theo hắn. Trong cuộc đời này sự tiếc nuối của con người là vô biên, muốn đạt được trước hết phải biết từ bỏ.

Trước mặt là một con phố đi bộ, chỉ cần tên ăn cướp chạy vào dòng người thì tôi muốn đuổi theo cũng khó, lúc này lựa chọn tốt nhất của tôi là kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người phía trước để túm cổ hắn lại.

Tôi thường thấy mấy thông báo trên báo chí hay phát thanh như thế này: Nhân vật anh hùng XX một mình đuổi bắt cướp, kêu gọi sự giúp đỡ của những người đi đường, nhưng những người đi đường bàng quan như không hay biết, cuối cùng kẻ cướp chạy thoát, thậm chí nhân vật anh hùng còn bị thương. Ở đây, tôi chỉ trách người anh hùng làm việc mà quá tôn thờ chủ nghĩa bán sức, bạn gào toáng trên phố: “Bắt kẻ trộm!” trong xã hội “mọi người vì một người, một người vì mọi người” này có bao nhiêu người chấp nhận giúp bạn bắt một kẻ cướp trong tay có thể có hung khí, trong tâm rất có thể có sự hung hãn du côn? Vì thế cách làm đúng đắn là thay đổi một chút, giống như tôi hô hoán lên rằng: “Bắt dâm phu!” có thế mới có một vài quần chúng nhiệt tình tham gia vào công việc bắt một kẻ dâm phu có thể quần áo còn chưa mặc xong.

Tôi vừa mới hô hoán: “Bắt dâm…” vẫn chưa kịp nói hết câu, thằng nhãi phía trước đã bị đạp ngã lăn ra đất, người đạp hắn ngã ra đất vừa quay người lại phía sau, tôi thì tốc độ đang quá nhanh, thêm vào đó khoảng cách với anh ta lại quá gần, không giữ được đà nên tôi lao vào ngã đè lên anh ta. Chúng tôi cùng “oái” lên một tiếng rồi ngã lăn ra, dưới thân tôi hình như là một phụ nữ, bởi tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Tình cảnh này tôi cũng đã từng lâm vào, lần trước ở nhà Tiểu Nguyệt tôi đã ngã đè lên Lưu Dĩnh, cảnh vật đã đổi thay, tình thế cũ một lần nữa lại xuất hiện, người phụ nữ bên dưới “a” lên một tiếng. Tôi định thần lại nhìn, vẫn cứ là Lưu Dĩnh! Hôm nay chị ta mặc thường phục.

Tôi bỗng cảm thấy giữa tôi và Lưu Dĩnh dường như có duyên phận, thành phố rộng lớn đến thế, chúng tôi cứ gần như cách vài ngày lại chạm mặt một lần, mà lần nào cũng xảy ra toàn những chuyện kỳ quái. Tuy vậy vẫn có thể khẳng định rằng đó là duyên phận giữa chúng tôi, nhất định là cái duyên nghiệt ngã.

Lưu Dĩnh hét lên một tiếng rồi dồn hết sức đẩy tôi ra khỏi người chị ta. Chúng tôi lồm cồm bò dậy, cùng nhìn nhau giận dữ, hôm nay tôi chẳng việc gì sợ chị ta vì tôi chẳng làm việc gì khuất tất.

Mẹ nói: “Cho dù là trước khi đánh nhau hay chửi nhau, cũng phải uy hiếp tinh thần đối phương trước với điều kiện là không được để họ nắm đằng chuôi”.

Kẻ cướp giật đã bắt đầu bò dậy, hắn đang định bỏ chạy thì bị tôi và Lưu Dĩnh cùng xông lên tóm gọn lấy. Lưu Dĩnh một tay tóm lấy tóc hắn, còn một tay túm tai hắn giật lại cái túi.

Lưu dĩnh bực tức nói: “Tại sao lại là cậu hả thằng nhãi, cậu bỏ tay ra, để tôi tóm tên trộm này.”

Tôi trả lời chị ta: “Dựa vào đâu mà chị bắt chứ, tôi không bỏ ra đấy.”

Chúng tôi bắt đầu giằng co, tên trộm đau quá la oai oái.

Lưu Dĩnh đưa ánh mắt sang hắn ta hỏi: “Cậu tên gì? Tại sao lại làm việc này?”

Tên khốn lắp bắp nói: “Em tên là Chu Tiểu Bạch, em sai rồi, em biết em sai thật rồi, các anh các chị hãy tha cho em đí”

Cái gì? Hắn ta tên là Tiểu Bạch hả? Tôi nhìn hắn thân thiện, thật ra tôi rất có cảm tình với cái tên Tiểu bạch, bởi vì nhà tôi cũng có nuôi một con mèo và đặt tên nó là Tiểu Bạch. Tôi thường sai nó đến kho chứa hàng của bách hoá thị trấn trộm cá khô sau đó chúng tôi cùng chia nhau ăn.

Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt từ phía sau thở hồng hộc chạy đến, Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lưu Dĩnh bèn cười và chào chị ta, Lưu Dĩnh cũng nhẹ nhàng chào.

Lưu Dĩnh quay lại, vẫn nhìn tôi với một bộ mặt đáng ghét nói: “Hừ, cậu hãy kể chi tiết những chuyện vừa xảy ra, lát nữa cùng tôi về đồn viết tường trình.”

Lại còn phải về đồn viết tường trình nữa hả? Tôi thấy chần chừ, chúng tôi còn đang dở việc chính sự nên không thể nán lại lâu ngoài đường. Tên trộm đúng là đáng ghét nhưng thực ra dù có đáng ghét thế nào đi chăng nữa vẫn cứ hơn Lưu Dĩnh!

Tôi bỗng đặt tay lên vai tên trộm nói: “Cậu ta chẳng làm gì cả, chúng tôi đang đùa một chút thôi!”

Bình luận
× sticky