Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống như Tiểu Cường

Chương 67

Tác giả: Bukla

Tôi đi cùng mấy người đàn ông kia đến một căn phòng lớn, cửa mở ra, tôi nhìn thấy Lý Dương đang ngồi giữa căn phòng, bà ta lịch sự chào hỏi chúng tôi, tôi cũng đành nuốt nỗi sợ hãi vào trong lòng mà chào hỏi lại. Tôi liếc nhìn khắp lượt căn phòng, có không ít người, ngoài mấy người khi nãy dẫn chúng tôi vào còn khoảng sáu bảy người nữa. Tôi không biết một ai cả, một người đàn ông đến bên Lý Dương, ghé tai to nhỏ với bà ta mấy câu, sau đó cầm một túi ni lông màu đen đưa cho Lý Dương.

Lý Dương mời chúng tôi ngồi, sau đó ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng. Tôi hơi nghi ngờ, nếu khi nãy người đàn ông kia nói cho Lý Dương biết Tiểu Thuý không phải con gái Trưởng phòng Lưu thì họ sẽ lập tức dựng đứng lên, tóm sống chúng tôi và đánh cho một trận tơi bời, thậm chí có thể làm nhục tôi và Tiểu Thuý, Tiểu Nguyệt đương nhiên không sao, vì tính là khoản phúc lợi. Nhưng đằng này Lý Dương lại một mình ngồi với chúng tôi, lát nữa nếu có biến cố gì chúng tôi ba đánh một mà lại la bà già nên chúng tôi có thể nắm chắc phần thắng trong tay, Lý Dương không có lý do gì lại ngốc đến thế.

Lý Dương vẫn tiếp tục nói chuyện với chúng tôi rất lịch sự, bà ta hỏi Tiểu Thuý: “Cô Lưu, cô đã tiện giúp tôi sắp xếp một buổi gặp mặt lệnh tôn chưa ạ?”

Chúng tôi đều rất ngạc nhiên, cái bà Lý Dương này cũng biết giả bộ nhỉ? Biết rõ mười mươi còn hỏi, bà biết làm bộ thì chúng tôi không biết làm bộ chắc, dù sao cũng không thể làm rối tung phương án của mình.

Tiểu Thuý nói: “Bố tôi không tiện gặp lãnh đạo công ty các vị, có chuyện gì tôi sẽ là người chuyển tải giúp!”

Lý Dương cười đáp: “Lả tôi hỏi chuyện mời thầu.”

Tiểu Thuý đúng al2 có năng lực gợi ý bẩm sinh, câu này hỏi rất hay, các lãnh đạo thường giả bộ cái gì cũng không biết, rõ mười mươi vẫn vờ hỏi, sau đó vừa nói chuyện vừa xem có thể thêm vào chuyện riêng hay không.

Lý Dương tiếp tục cười nói: “Chính là dự án cải tạo thàn hpho61 đấy ạ!”

Tiểu Thuý nói: “Chuyện này tôi không thể can thiệp, chỉ có thể nói một câu với bố tôi, có thể giải quyết vấn đề của bà không cũng không phải mình bố tôi nói là xong.”

Cái phong cách nhà quan Tiểu Thuý diễn rất được, chỉ cần cầm được tiền chúng tôi sẽ rời xa nơi này, quan tâm gì đến dự án của bà ta có trúng hay không.

Lý Dương trầm ngâm: “Vậy lại phiền cô giúp cho vậy.”

Nỗi nghi hoặc trong đầu tôi vẫn chưa được hoá giải, không lẽ cái người nhận mặt chúng tôi vẫn chưa xuất hiện? Trông bộ dạng Lý Dương không lấy gì là giả vờ cả.

Lý Dương rút trong túi ra một tấm séc đẩy về phía Tiểu Nguyệt, sau đó nói: “tiểu Nguyệt, không phải dì không định trả con tiền, thực ra vừa qua công ty cũng đang gay go về tiền mặt thôi!

Có nhiều người như vậy đấy, bình thường đến nhìn thẳng bạn một cái cũng không buồn nhìn, nhưng vừa biết bạn là họ hàng của ông tai to mặt lớn nào đó, cho dù là bọn tham quan thì họ cũng lập tức thân thiện ngay với bạn. Tiểu Nguyệt bây giờ cũng lội thêm ra được một bà dì cơ đấy.

Lý Dương cầm cái túi đen đưa cho Tiểu Thuý nói: “Cô hãy cầm chút đặc sản địa phương này về làm quà nhé!”

Tiểu Thuý đưa tay ra nhận, tôi nghi ngờ rằng trong túi không phải đặc sản địa phương gì cả mà là mấy thứ sản phẩm cao cấp như rượ Mao Đài chẳng hạn, chà chà, lần này kiếm được khá thật.

Điện thoại của Lý Dương bỗng đổ chuông, bà ta vừa cầm điện thoại vừa nghe vừa nói với đầu dây bên kia: “Ừ, biết rồi.”

Lý Dương đặt điện thoại xuống rồi nói với chúng tôi: “Tôi đã tìm được một người quen đến xem cô Lưu đây có đích thị là cô Lưu thật không.”

Tôi rung lắm, vậy là thời khắc xung đột cuối cùng đã đến, tôi lo lắng nắm chặt bàn tay lại.

Lý Dương cười bảo Tiểu Thuý: “Cô xem tôi có thừa hơi không cơ chứ, cô Lưu làm sao có thể giả được? Người bạn khi nãy nói với tôi rằng cô trăm phần trăm là thật.

Tôi ngây người ra một lúc, kết quả của việc nhận dạng người sao lại thế được nhỉ? Không hiểu tại sao lại có thể xảy ra tình huống này, khi nãy tôi không để ý lắm những người trong phòng, có thể làm bạn với Lý Dương chắc tuổi tác cũng không còn trẻ mà khi nãy trong căn phòng này hình như có mấy người trung niên thật. Không lẽ họ nhận dạng người xong sau đó gọi điện thoại thông báo cho Lý Dương chăng?

Nhưng tại sao lại bảo Tiểu Thuý chính là con gái trưởng phòng Lưu? Lẽ nào người nhận dạng cũng không biết gì về con gái ông Trưởng phòng mà chỉ thuận miệng đoán bừa? Hay là Tiểu Thuý ngẫu nhiên giống hệt con gái ông Trưởng phòng Lưu, thậm chí là con rơi con vãi bên ngoài của ông Trưởng phòng?

Dừng lại! Dừng lại! Tôi phát hiện ra mình đã xem phim dài tập của Đài Loan quá nhiều nên những thứ vớ vẩn tôi cũng nghĩ đến.

Trong đầu tôi u ám như sương mù, tôi vội cùng Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt cáo từ, ở cái chốn thị phi này tốt nhất không nên nán lại lâu.

Lý Dương đích thân tiễn chúng tôi ra đến tận cửa công ty, bà ta vẫn muốn để lái xe của mình đưa chúng tôi về nhà. Tiểu Thuý đáp: “Ngộ nhỡ có người bắt gặp ông lái xe của công ty bà đưa chúng tôi về nhà thì khó mà tránh được những kẻ đưa chuyện, cứ để chúng tôi tự về.”

Lý Dương hiểu ý cười tít, cho người đi gọi một chiếc taxi, thậm chí còn trả luôn tiền xe và tiễn chúng tôi ra xe về.

Từng sự kiện đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng dù sao kết quả là chúng tôi đã lấy lại được tiền một cách êm đẹp. Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên 10.000 tệ thật sự nằm trong túi tôi.

Tôi đi cùng mấy người đàn ông kia đến một căn phòng lớn, cửa mở ra, tôi nhìn thấy Lý Dương đang ngồi giữa căn phòng, bà ta lịch sự chào hỏi chúng tôi, tôi cũng đành nuốt nỗi sợ hãi vào trong lòng mà chào hỏi lại. Tôi liếc nhìn khắp lượt căn phòng, có không ít người, ngoài mấy người khi nãy dẫn chúng tôi vào còn khoảng sáu bảy người nữa. Tôi không biết một ai cả, một người đàn ông đến bên Lý Dương, ghé tai to nhỏ với bà ta mấy câu, sau đó cầm một túi ni lông màu đen đưa cho Lý Dương.

Lý Dương mời chúng tôi ngồi, sau đó ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng. Tôi hơi nghi ngờ, nếu khi nãy người đàn ông kia nói cho Lý Dương biết Tiểu Thuý không phải con gái Trưởng phòng Lưu thì họ sẽ lập tức dựng đứng lên, tóm sống chúng tôi và đánh cho một trận tơi bời, thậm chí có thể làm nhục tôi và Tiểu Thuý, Tiểu Nguyệt đương nhiên không sao, vì tính là khoản phúc lợi. Nhưng đằng này Lý Dương lại một mình ngồi với chúng tôi, lát nữa nếu có biến cố gì chúng tôi ba đánh một mà lại la bà già nên chúng tôi có thể nắm chắc phần thắng trong tay, Lý Dương không có lý do gì lại ngốc đến thế.

Lý Dương vẫn tiếp tục nói chuyện với chúng tôi rất lịch sự, bà ta hỏi Tiểu Thuý: “Cô Lưu, cô đã tiện giúp tôi sắp xếp một buổi gặp mặt lệnh tôn chưa ạ?”

Chúng tôi đều rất ngạc nhiên, cái bà Lý Dương này cũng biết giả bộ nhỉ? Biết rõ mười mươi còn hỏi, bà biết làm bộ thì chúng tôi không biết làm bộ chắc, dù sao cũng không thể làm rối tung phương án của mình.

Tiểu Thuý nói: “Bố tôi không tiện gặp lãnh đạo công ty các vị, có chuyện gì tôi sẽ là người chuyển tải giúp!”

Lý Dương cười đáp: “Lả tôi hỏi chuyện mời thầu.”

Tiểu Thuý đúng al2 có năng lực gợi ý bẩm sinh, câu này hỏi rất hay, các lãnh đạo thường giả bộ cái gì cũng không biết, rõ mười mươi vẫn vờ hỏi, sau đó vừa nói chuyện vừa xem có thể thêm vào chuyện riêng hay không.

Lý Dương tiếp tục cười nói: “Chính là dự án cải tạo thàn hpho61 đấy ạ!”

Tiểu Thuý nói: “Chuyện này tôi không thể can thiệp, chỉ có thể nói một câu với bố tôi, có thể giải quyết vấn đề của bà không cũng không phải mình bố tôi nói là xong.”

Cái phong cách nhà quan Tiểu Thuý diễn rất được, chỉ cần cầm được tiền chúng tôi sẽ rời xa nơi này, quan tâm gì đến dự án của bà ta có trúng hay không.

Lý Dương trầm ngâm: “Vậy lại phiền cô giúp cho vậy.”

Nỗi nghi hoặc trong đầu tôi vẫn chưa được hoá giải, không lẽ cái người nhận mặt chúng tôi vẫn chưa xuất hiện? Trông bộ dạng Lý Dương không lấy gì là giả vờ cả.

Lý Dương rút trong túi ra một tấm séc đẩy về phía Tiểu Nguyệt, sau đó nói: “tiểu Nguyệt, không phải dì không định trả con tiền, thực ra vừa qua công ty cũng đang gay go về tiền mặt thôi!

Có nhiều người như vậy đấy, bình thường đến nhìn thẳng bạn một cái cũng không buồn nhìn, nhưng vừa biết bạn là họ hàng của ông tai to mặt lớn nào đó, cho dù là bọn tham quan thì họ cũng lập tức thân thiện ngay với bạn. Tiểu Nguyệt bây giờ cũng lội thêm ra được một bà dì cơ đấy.

Lý Dương cầm cái túi đen đưa cho Tiểu Thuý nói: “Cô hãy cầm chút đặc sản địa phương này về làm quà nhé!”

Tiểu Thuý đưa tay ra nhận, tôi nghi ngờ rằng trong túi không phải đặc sản địa phương gì cả mà là mấy thứ sản phẩm cao cấp như rượ Mao Đài chẳng hạn, chà chà, lần này kiếm được khá thật.

Điện thoại của Lý Dương bỗng đổ chuông, bà ta vừa cầm điện thoại vừa nghe vừa nói với đầu dây bên kia: “Ừ, biết rồi.”

Lý Dương đặt điện thoại xuống rồi nói với chúng tôi: “Tôi đã tìm được một người quen đến xem cô Lưu đây có đích thị là cô Lưu thật không.”

Tôi rung lắm, vậy là thời khắc xung đột cuối cùng đã đến, tôi lo lắng nắm chặt bàn tay lại.

Lý Dương cười bảo Tiểu Thuý: “Cô xem tôi có thừa hơi không cơ chứ, cô Lưu làm sao có thể giả được? Người bạn khi nãy nói với tôi rằng cô trăm phần trăm là thật.

Tôi ngây người ra một lúc, kết quả của việc nhận dạng người sao lại thế được nhỉ? Không hiểu tại sao lại có thể xảy ra tình huống này, khi nãy tôi không để ý lắm những người trong phòng, có thể làm bạn với Lý Dương chắc tuổi tác cũng không còn trẻ mà khi nãy trong căn phòng này hình như có mấy người trung niên thật. Không lẽ họ nhận dạng người xong sau đó gọi điện thoại thông báo cho Lý Dương chăng?

Nhưng tại sao lại bảo Tiểu Thuý chính là con gái trưởng phòng Lưu? Lẽ nào người nhận dạng cũng không biết gì về con gái ông Trưởng phòng mà chỉ thuận miệng đoán bừa? Hay là Tiểu Thuý ngẫu nhiên giống hệt con gái ông Trưởng phòng Lưu, thậm chí là con rơi con vãi bên ngoài của ông Trưởng phòng?

Dừng lại! Dừng lại! Tôi phát hiện ra mình đã xem phim dài tập của Đài Loan quá nhiều nên những thứ vớ vẩn tôi cũng nghĩ đến.

Trong đầu tôi u ám như sương mù, tôi vội cùng Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt cáo từ, ở cái chốn thị phi này tốt nhất không nên nán lại lâu.

Lý Dương đích thân tiễn chúng tôi ra đến tận cửa công ty, bà ta vẫn muốn để lái xe của mình đưa chúng tôi về nhà. Tiểu Thuý đáp: “Ngộ nhỡ có người bắt gặp ông lái xe của công ty bà đưa chúng tôi về nhà thì khó mà tránh được những kẻ đưa chuyện, cứ để chúng tôi tự về.”

Lý Dương hiểu ý cười tít, cho người đi gọi một chiếc taxi, thậm chí còn trả luôn tiền xe và tiễn chúng tôi ra xe về.

Từng sự kiện đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng dù sao kết quả là chúng tôi đã lấy lại được tiền một cách êm đẹp. Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên 10.000 tệ thật sự nằm trong túi tôi.

Bình luận
× sticky