Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống như Tiểu Cường

Chương 97

Tác giả: Bukla

Vẫn là một đêm với giấc ngủ ngon. Tôi mơ thấy mình có thể ngẩng cao đầu đi giữa phố phường, mọi người đều nở nụ cười chào tôi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra trời sáng tự lúc nào, hóa ra tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.

Lưu Dĩnh vẫn ngủ say sưa, tôi ngắm nhìn. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi giây phút này nếu chúng tôi còn có thể ra khỏi đây, Lưu Dĩnh ngủ mơ, môi vẫn cười, tôi bất giác cười theo.

Lưu Dĩnh tỉnh giấc thấy tôi đang nhìn nên có vẻ hơi ngại

Chị ta nói: “Sao thế? Có gì mà cười hi hi thế hả, nếu hôm nay không ra khỏi đây được chúng ta sẽ lê lết vì đói cũng nên.”

Tôi bảo: “Cười chị đấy, khi nãy đang ngủ mà vẫn cười ngọt ngào thế.”

Lưu Dĩnh hỏi lại: “Thật à?”

Tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Cảnh sát Lưu, mơ thấy gì mà cười vui vẻ vậy?”

Tôi cảm thấy, trong hoàn cảnh như thế này người mà Lưu Dĩnh gặp trong mơ rất có khả năng là anh chàng nằm ngủ bên cạnh.

Lưu Dĩnh trả lời: “Vừa nãy tôi mơ thấy cậu.”

Tôi nghệt ra, hóa ra câu trả lời đúng như tôi cảm nhận, nhưng chị ta dám nói thẳng ra thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Không lẽ vào lúc này, cái thời khắc không còn gì có thể ngăn cản được, Lưu Dĩnh đã vượt qua quan niệm cũ để mạnh dạn tỏ tình với tôi sao? Nhưng tôi có thể đón nhận không? Tôi phải chấp nhận sự thật là khoảng cách giữa tôi và chị ta quá lớn. Tôi gục đầu xuống, trong lòng thấy dằn vặt, tôi thở dài, không được miếng thì cũng chẳng cần được tiếng, nhưng được làm vợ làm chồng mà không được tiếng thì chắc cũng ổn.

Lưu Dĩnh nói tiếp: “tôi mơ thấy mình xích cổ cậu đưa ra trước pháp luật.”

Tôi thấy chóng mặt, không chỉ vì đói, mà chủ yếu là vì tôi tức không chịu nổi.

Tôi bỗng nghe có tiếng người bên ngoài, một giọng phụ nữ cất lên: “Có ai ở trong phòng không?”

Tôi vội thò đầu qua cửa sổ. Một bà già tay cầm cây pháo hoa tối qua chúng tôi đã đốt hỏi tôi: “Đây là pháo hoa các cậu đốt à?”

Tôi vội gật đầu xác nhận. Bà ta bỗng điên tiết bảo: “Các cô các cậu không biết UBND thành phố đã ra quyết định ngoài những ngày lễ tết ra không được tùy tiện đốt pháo à?”

Tôi hoảng hồn, nhưng dù sao cuối cùng đã gặp được sao cứu mệnh.

Bà già vẫn không tha cho tôi, bà ta thuyết giáo tiếp: “UBND thành phố đã có quy định những người vi phạm đốt pháp phải nộp phạt 100 tệ, tôi phụ trách việc này, để tóm được cô cậu tôi đã phải lùng sục mãi đấy.”

Tôi gật đầu lia lịa bảo: “Bác ơi, bác mau nghĩ cách mở cửa đi, ra được ngoài chúng cháu sẽ nộp phạt ngay.”

Bà ta ngạc nhiên lắm, có lẽ không nhiều người tính hợp tác với bà ta trong việc này. Bà già hơi do dự, định đi ra phía cửa rồi lại quay lại.

Tôi hỏi: “Bác ơi, vẫn còn việc gì nữa sao?”

Bác ta cười bảo: “Tôi muốn bảo với cô cậu, nếu cô cậu không lấy biên lai thì chỉ cần nộp phạt 50 tệ thôi.”

Tôi trả lời ngay: “Tất nhiên bác không cần viết biên lai đâu.”

Bà ta phấn khởi quay đi. Một lát sau tôi nghe có tiếng động lớn, có lẽ vì mục tiêu 50 tệ nên bà ta đang lấy đá hì hục đập khóa.

Cửa kêu “xoảng” một cái và được mở ra. Chúng tôi ra khỏi căn phòng, lập tức bà ta bảo: “Mau nộp phạt đi!”

Tôi lôi Lưu Dĩnh ra cười và bảo bác: “Bác à, giới thiệu bác đây là cảnh sát Lưu.”

Bà ta ngây ra trong giây lát rồi bảo: “Cảnh sát cũng phải nộp phạt”

Tôi cười hì hì nói: “Đương nhiên là cảnh sát cũng phải nộp phạt, nhưng cảnh sát cũng có thể bắt những kẻ tư lợi thu tiền phạt mà không viết biên lai.”

Bà già ngớ người, vội lùi lại vài bước, tôi kéo Lưu Dĩnh đi luôn.

Tôi nói lại: “Bác ơi, chúc bác hôm nay phạt được nhiều người mà không cần viết biên lai.”

Dù sao đi chăng nữa thì bà ta cũng đã cứu chúng tôi, tuy không có phần thưởng về vật chất thì cũng cần chút động viên tinh thần.

Lưu Dĩnh vừa đi vừa trầm ngâm. Trong vụ án của Lý Dương chúng tôi nắm trong tay quá ít manh mối, lần này Tiểu Huy lẩn trốn không biết dến bao giờ mới liên lạc lại với chúng tôi, ngộ nhỡ không còn liên lạc với chúng tôi nữa thì chúng tôi chẳng có cách nào ngăn chặn Lý Dương.

Lưu Dĩnh bảo tôi: “Chỉ mấy ngày nữa sẽ tổ chức mời thầu lần hai dự án cải tạo thành phố, không hiểu vì lý do gì mà mấy đối thủ cạnh tranh của Lý Dương đều rút lui cả, lần này bà ta đang chiếm lợi thế.”

Trong thế giới của chúng ta, nếu tất cả những người xấu đều bị trừng phạt thì sẽ chẳng còn ai làm điều ác nữa. Mấy ngày vừa qua, tôi ở lại thành phố hình như là thừa, chỉ thêm nguy hiểm cho người thân và bạn bè thôi.

Tôi trở về khu trọ, thời gian vẫn vùn vụt trôi mà Tiểu Huy vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Mẹ và mọi người không dám tùy tiện ra ngoài. Chúng tôi dự định nếu mấy ngay nữa vẫn không có tin tức gì chúng tôi sẽ quay về thị trấn Tam Thủy để đỡ sống trong cảnh sợ hãi thế này.

Buổi chiều, nghe có tiếng người gõ cửa, ai nấy đều lo lắng. Trong thành phố này chúng tôi chẳng có người quen, nếu là người của hội Tam Hòa đến thì rắc rối to rồi.

Tôi mở cửa, người đứng ngoài cánh cửa lại là Tiểu Hân. Lúc đó mẹ đứng giữa căn phòng, mẹ căng thẳng không biết phải làm thế nào.

Tiểu Hân nở nụ cười nhìn chúng tôi nói: “Tiểu Cường, chị sắp kết hôn rồi, chị đến để thông báo với em và nhờ em đến giúp chị một tay hôm cưới.”

Tôi và mẹ ngạc nhiên lắm. Suýt nữa quên mất chị đã từng nói đến chuyện sắp lấy chồng, chỉ có điều thời gian trôi nhanh quá, nhìn chị rạng ngời trong hạnh phúc tôi cũng vui thay cho chị.

Mẹ vui vẻ nhìn chị nói: “Dì cũng sẽ đến.”

Tiểu Hân cười đáp: “Dì nhất định phải đến đấy!”

Chị bỗng nói nhỏ với tôi: “Tiểu Cường, ra đây một chút.”

Tôi theo chị ra khỏi phòng, chị bảo: “Trịnh Tiểu Huy giám đốc công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên đã gọi điện cho chị.”

Vẫn là một đêm với giấc ngủ ngon. Tôi mơ thấy mình có thể ngẩng cao đầu đi giữa phố phường, mọi người đều nở nụ cười chào tôi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra trời sáng tự lúc nào, hóa ra tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.

Lưu Dĩnh vẫn ngủ say sưa, tôi ngắm nhìn. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi giây phút này nếu chúng tôi còn có thể ra khỏi đây, Lưu Dĩnh ngủ mơ, môi vẫn cười, tôi bất giác cười theo.

Lưu Dĩnh tỉnh giấc thấy tôi đang nhìn nên có vẻ hơi ngại

Chị ta nói: “Sao thế? Có gì mà cười hi hi thế hả, nếu hôm nay không ra khỏi đây được chúng ta sẽ lê lết vì đói cũng nên.”

Tôi bảo: “Cười chị đấy, khi nãy đang ngủ mà vẫn cười ngọt ngào thế.”

Lưu Dĩnh hỏi lại: “Thật à?”

Tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Cảnh sát Lưu, mơ thấy gì mà cười vui vẻ vậy?”

Tôi cảm thấy, trong hoàn cảnh như thế này người mà Lưu Dĩnh gặp trong mơ rất có khả năng là anh chàng nằm ngủ bên cạnh.

Lưu Dĩnh trả lời: “Vừa nãy tôi mơ thấy cậu.”

Tôi nghệt ra, hóa ra câu trả lời đúng như tôi cảm nhận, nhưng chị ta dám nói thẳng ra thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Không lẽ vào lúc này, cái thời khắc không còn gì có thể ngăn cản được, Lưu Dĩnh đã vượt qua quan niệm cũ để mạnh dạn tỏ tình với tôi sao? Nhưng tôi có thể đón nhận không? Tôi phải chấp nhận sự thật là khoảng cách giữa tôi và chị ta quá lớn. Tôi gục đầu xuống, trong lòng thấy dằn vặt, tôi thở dài, không được miếng thì cũng chẳng cần được tiếng, nhưng được làm vợ làm chồng mà không được tiếng thì chắc cũng ổn.

Lưu Dĩnh nói tiếp: “tôi mơ thấy mình xích cổ cậu đưa ra trước pháp luật.”

Tôi thấy chóng mặt, không chỉ vì đói, mà chủ yếu là vì tôi tức không chịu nổi.

Tôi bỗng nghe có tiếng người bên ngoài, một giọng phụ nữ cất lên: “Có ai ở trong phòng không?”

Tôi vội thò đầu qua cửa sổ. Một bà già tay cầm cây pháo hoa tối qua chúng tôi đã đốt hỏi tôi: “Đây là pháo hoa các cậu đốt à?”

Tôi vội gật đầu xác nhận. Bà ta bỗng điên tiết bảo: “Các cô các cậu không biết UBND thành phố đã ra quyết định ngoài những ngày lễ tết ra không được tùy tiện đốt pháo à?”

Tôi hoảng hồn, nhưng dù sao cuối cùng đã gặp được sao cứu mệnh.

Bà già vẫn không tha cho tôi, bà ta thuyết giáo tiếp: “UBND thành phố đã có quy định những người vi phạm đốt pháp phải nộp phạt 100 tệ, tôi phụ trách việc này, để tóm được cô cậu tôi đã phải lùng sục mãi đấy.”

Tôi gật đầu lia lịa bảo: “Bác ơi, bác mau nghĩ cách mở cửa đi, ra được ngoài chúng cháu sẽ nộp phạt ngay.”

Bà ta ngạc nhiên lắm, có lẽ không nhiều người tính hợp tác với bà ta trong việc này. Bà già hơi do dự, định đi ra phía cửa rồi lại quay lại.

Tôi hỏi: “Bác ơi, vẫn còn việc gì nữa sao?”

Bác ta cười bảo: “Tôi muốn bảo với cô cậu, nếu cô cậu không lấy biên lai thì chỉ cần nộp phạt 50 tệ thôi.”

Tôi trả lời ngay: “Tất nhiên bác không cần viết biên lai đâu.”

Bà ta phấn khởi quay đi. Một lát sau tôi nghe có tiếng động lớn, có lẽ vì mục tiêu 50 tệ nên bà ta đang lấy đá hì hục đập khóa.

Cửa kêu “xoảng” một cái và được mở ra. Chúng tôi ra khỏi căn phòng, lập tức bà ta bảo: “Mau nộp phạt đi!”

Tôi lôi Lưu Dĩnh ra cười và bảo bác: “Bác à, giới thiệu bác đây là cảnh sát Lưu.”

Bà ta ngây ra trong giây lát rồi bảo: “Cảnh sát cũng phải nộp phạt”

Tôi cười hì hì nói: “Đương nhiên là cảnh sát cũng phải nộp phạt, nhưng cảnh sát cũng có thể bắt những kẻ tư lợi thu tiền phạt mà không viết biên lai.”

Bà già ngớ người, vội lùi lại vài bước, tôi kéo Lưu Dĩnh đi luôn.

Tôi nói lại: “Bác ơi, chúc bác hôm nay phạt được nhiều người mà không cần viết biên lai.”

Dù sao đi chăng nữa thì bà ta cũng đã cứu chúng tôi, tuy không có phần thưởng về vật chất thì cũng cần chút động viên tinh thần.

Lưu Dĩnh vừa đi vừa trầm ngâm. Trong vụ án của Lý Dương chúng tôi nắm trong tay quá ít manh mối, lần này Tiểu Huy lẩn trốn không biết dến bao giờ mới liên lạc lại với chúng tôi, ngộ nhỡ không còn liên lạc với chúng tôi nữa thì chúng tôi chẳng có cách nào ngăn chặn Lý Dương.

Lưu Dĩnh bảo tôi: “Chỉ mấy ngày nữa sẽ tổ chức mời thầu lần hai dự án cải tạo thành phố, không hiểu vì lý do gì mà mấy đối thủ cạnh tranh của Lý Dương đều rút lui cả, lần này bà ta đang chiếm lợi thế.”

Trong thế giới của chúng ta, nếu tất cả những người xấu đều bị trừng phạt thì sẽ chẳng còn ai làm điều ác nữa. Mấy ngày vừa qua, tôi ở lại thành phố hình như là thừa, chỉ thêm nguy hiểm cho người thân và bạn bè thôi.

Tôi trở về khu trọ, thời gian vẫn vùn vụt trôi mà Tiểu Huy vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Mẹ và mọi người không dám tùy tiện ra ngoài. Chúng tôi dự định nếu mấy ngay nữa vẫn không có tin tức gì chúng tôi sẽ quay về thị trấn Tam Thủy để đỡ sống trong cảnh sợ hãi thế này.

Buổi chiều, nghe có tiếng người gõ cửa, ai nấy đều lo lắng. Trong thành phố này chúng tôi chẳng có người quen, nếu là người của hội Tam Hòa đến thì rắc rối to rồi.

Tôi mở cửa, người đứng ngoài cánh cửa lại là Tiểu Hân. Lúc đó mẹ đứng giữa căn phòng, mẹ căng thẳng không biết phải làm thế nào.

Tiểu Hân nở nụ cười nhìn chúng tôi nói: “Tiểu Cường, chị sắp kết hôn rồi, chị đến để thông báo với em và nhờ em đến giúp chị một tay hôm cưới.”

Tôi và mẹ ngạc nhiên lắm. Suýt nữa quên mất chị đã từng nói đến chuyện sắp lấy chồng, chỉ có điều thời gian trôi nhanh quá, nhìn chị rạng ngời trong hạnh phúc tôi cũng vui thay cho chị.

Mẹ vui vẻ nhìn chị nói: “Dì cũng sẽ đến.”

Tiểu Hân cười đáp: “Dì nhất định phải đến đấy!”

Chị bỗng nói nhỏ với tôi: “Tiểu Cường, ra đây một chút.”

Tôi theo chị ra khỏi phòng, chị bảo: “Trịnh Tiểu Huy giám đốc công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên đã gọi điện cho chị.”

Bình luận
× sticky