Chúng tôi trở về nhà trọ, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đuổi cái cô Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị giao lưu tinh thần với Tứ Mao về nhà. Sau đó tôi lôi Tiểu Thuý ra cùng bàn bạc về tính toán ngày hôm nay của mình.
Tiểu Thuý chưa nghe xong đã lớn tiếng phản đối: “Cái gì? Còn định giúp bọn họ hả? Giờ chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc mà chuồn đi, cứ để người của hội Tam Hoà và Lý Dương đến dóc thịt bố con nó ra!”
Trời ạ! Con gái lúc ghen tức thật là đáng sợ, những lời như thế cũng có thể nói được, tôi nghe mà lạnh toát cả người.
Tôi khuyên bảo sùi cả bọt mép: “Tiểu Thuý, nếu đúng là như vậy, Tứ Mao sẽ thấy em là người độc ác, coi như lần này tụi mình làm phúc cứu người, không tính toán đến lợi nhuận mà ra tay giúp đỡ bố con họ, có thể Tiểu Nguyệt sẽ cảm động mà rời xa Tứ Mao đấy?”
“Có khả năng đấy không?” Tiểu Thuý nghi ngờ nói: “Đồ nha đầu Ngô Tiểu Nguyệt, da mặt dày hơn da mặt heo, nó có chịu buông tha không chứ?”
Ừ, Tiểu Thuý nói cũng không sai, nếu như da mặt dày là một kiểu phẩm chất cao đẹp thì Tiểu Nguyệt sẽ xây được một căn nhà phẩm chất cao đẹp, có lẽ còn cao hơn tất cả những toà nhà cao tầng trong thành phố này.
Xem ra trong một chốc lát cũng không thể thuyết phục Tiểu Thuý ngay được, tôi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi Tiểu Thuý: “Tiểu Thuý, em thấy nếu đem em và Tiểu Nguyệt ra so sánh thì ai mạnh hơn ai?”
Tiểu Thuý ngạc nhiên nói: “Anh Tiểu Cường, anh thật khéo đùa, con nha đầu Ngô Tiểu Nguyệt ấy sao có thể đem ra so sánh với em chứ? Em chỉ cần m65t ngón tay út cũng ấn chết nó được.”
Tôi vỗ đùi đen đét nói: “Đúng quá còn gì, nếu Tiểu Nguyệt bị hội Tam Hoà hại chết, Tứ Mao sẽ thấy thương nó, dù chết đi nhưng nó vẫn mãi mãi được ghi nhớ trong trái tim Tứ Mao, cho dù lúc đó em là người chiến thắng thì giữa em và Tứ Mao vẫn sẽ có một hố ngăn cách.”
Tiểu Thuý bắt đầu chần chừ, tôi nhân cơ hội đó tiếp tục ra đòn: “Chi bằng em đường đường chính chính làm một trận quyết giành ngôi cao thấp với nó, làm cho nó thua đến nước phải dập đầu công nhận, để cho Tứ Mao tận mắt thấy được em mạnh hơn Tiểu Nguyệt gấp trăm lần.”
Tiểu Thuý dần lấy lại tinh thần, tôi tiếp tục làm nó lung lay: “Tiểu Thuý, em đã nuôi mèo bao giờ chưa? Ngày trước nhà anh đã từng nuôi một con mèo con màu trắng, mỗi lần bắt được chuột nó không nỡ ăn ngay, mà cứ thả ra ại vồ, vồ rồi lại thả, đùa nghịch cho đến lúc con chuột kiệt sức, sau đó mới…”
Tôi nhịn cười nói tiếp: “Vì thế lần này chi bằng chúng ta cứu gia đình Tiểu nguyệt trước, sau đó em cứ lần nào cũng dày vò nó, làm nó đau khổ đến chán sống, để cho nó thấy rằng tranh cướp bạn trai với Trần Tiểu Thuý đây là một chuyện hết sức hoang đường và nực cười, để nó cảm thấy rằng nó là đứa con gái tẻ nhạt và thối nát nhất thiên hạ này, em thấy thế có được không?”
Tiểu Thuý đứng bật dậy, vỗ mạnh vào bàn nói: “Được, lần này tha cho con nha đầu ấy, sau này chính em sẽ dày vò nó dần dần.”
Tôi và Tiểu Thuý cùng nhìn nhau rồi phá lên cười nham hiểm.
Tôi thở phào một cái, đem đống tiền lộn xộn sắp xếp lại, Tiểu Thuý thì gọi điện thoại hẹn gặp Lý Dương, Lý Dương nghe Tiểu Thuý nói muốn gặp mặt thì vui nổ trời vì ngày công bố kết quả đấu thầu đang đến gần mà con gái Trưởng phòng Lưu lại hẹn bà ta. Lúc này, chắc chắn là bàn về vấn đề mấu chốt, không chừng còn chính thức giúp bà lên kế hoạch để trúng thầu. Bà ta phấn khởi đồng ý ngay, Tiểu Thuý yêu cầu bà ta tìm một chỗ yên tĩnh để gặp mặt, bà ta bèn hẹn chúng tôi chiều hôm sau tại quán trà Thanh Phng Uyển phía tây thành phố.
Vị trí của quán trà Thanh Phong Uyển không ở trong thành phố ồn ã, thậm chí còn ở nơi khá xa xôi, tuy nhiên do có chút đẳng cấp nên làm ăn cũng không tồi, nơi này chắc chắn không phải là nơi dành cho bọn tôi, tôi lại khoát lên mình vẻ oai phong, hiên ngang bước vào quán trà mấy cô gái ngày trước ở ngoài phố không thèm liếc chúng tôi một cái nay cười tươi như hoa dẫn chúng tôi vào cửa.
Không chỉ giữa người giàu và người nghèo tồn tại sự kỳ thị, cũng có lúc người nghèo dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nhưng người nghèo hơn để tìm được sự thăng bằng trong lòng.
Lý Dương đã đợi sẵn trong phòng, chúng tôi bước vào, bà ta vội vàng đứng dậy đon đả chào chúng tôi.
Tiểu Thuý chẳng nói chẳng rằng, ngồi trước mặt bà ta như thể một đẳng cấo cao hơn, Lý Dương xun xoe rót trà cho Tiểu Thuý, đồng thời ra hiệu cho cô bồi bàn đưa quyển thực đơn cho tôi.
Tôi thuận tay lật lật, sau đó trả lại cho bồi bàn và nói với cô ta: “Giới thiệu cho chúng tôi những món đặt sản của nhà hàng đi!”
Không phải tôi không muốn uống thứ mà tôi ưa thích, mà trên thực đơn toàn Tiếng Anh và chữ phồn thể, ngộ nhỡ đọc nhầm một chữ thì hỏng bét. Có những người luôn cho rằng viết nhiều những chữ ít dùng, không dễ nhớ là thể hiện đẳng cấp cao của mình mà đâu biết rằng dù có cố khoác lên mình cái mới cũng không thể che được cái gốc gãy nát.
Cô phục vụ tươi cười nói với chúng tôi: “Cửa hàng chúng tôi có trà Bách Hoa Hương, không biết quý khách có thích không, loại này…”
Cô ta định giới thiệu tiếp nhưng tôi ngắt lời luôn: “Cho tôi loại đó đi!”
Cô ta vui vẻ đi pha trà, tôi nghĩ chắc chắn đây là loại trà tương đối đắt của quán, tiêu tiền của Lý Dương để mua một niềm vui quả cũng không tồi.
Lý Dương bắt đầu tán chuyện với chúng tôi, còn chúng tôi không hề đả động đến chuyện đấu thầu. Lý Dương thận trọng chờ đợi chúng tôi mở lời trước, , còn chúng tôi thì không sẵn sàng nói về vấn đề đó với bà ta vì vấn đề này chúng tôi hiểu biết ít quá.
Một lát sau, cô phục vụ đem trà chúng tôi đã gọi lên, Lý Dương không thể chời đợi thêm được nữa bèn nhẹ nhàng hỏi Tiểu Thuý: “Cô Lưu, việc của tôi đến đâu rồi ạ?”
Tôi đưa tay ra hiệu cho cô phục vụ ra khỏi căn phòng rồi ném túi giấy đầy tiền đến trước mặt bà ta nói: “Bà tự xem xem thứ gì trong túi.”
Chúng tôi trở về nhà trọ, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đuổi cái cô Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị giao lưu tinh thần với Tứ Mao về nhà. Sau đó tôi lôi Tiểu Thuý ra cùng bàn bạc về tính toán ngày hôm nay của mình.
Tiểu Thuý chưa nghe xong đã lớn tiếng phản đối: “Cái gì? Còn định giúp bọn họ hả? Giờ chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc mà chuồn đi, cứ để người của hội Tam Hoà và Lý Dương đến dóc thịt bố con nó ra!”
Trời ạ! Con gái lúc ghen tức thật là đáng sợ, những lời như thế cũng có thể nói được, tôi nghe mà lạnh toát cả người.
Tôi khuyên bảo sùi cả bọt mép: “Tiểu Thuý, nếu đúng là như vậy, Tứ Mao sẽ thấy em là người độc ác, coi như lần này tụi mình làm phúc cứu người, không tính toán đến lợi nhuận mà ra tay giúp đỡ bố con họ, có thể Tiểu Nguyệt sẽ cảm động mà rời xa Tứ Mao đấy?”
“Có khả năng đấy không?” Tiểu Thuý nghi ngờ nói: “Đồ nha đầu Ngô Tiểu Nguyệt, da mặt dày hơn da mặt heo, nó có chịu buông tha không chứ?”
Ừ, Tiểu Thuý nói cũng không sai, nếu như da mặt dày là một kiểu phẩm chất cao đẹp thì Tiểu Nguyệt sẽ xây được một căn nhà phẩm chất cao đẹp, có lẽ còn cao hơn tất cả những toà nhà cao tầng trong thành phố này.
Xem ra trong một chốc lát cũng không thể thuyết phục Tiểu Thuý ngay được, tôi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi Tiểu Thuý: “Tiểu Thuý, em thấy nếu đem em và Tiểu Nguyệt ra so sánh thì ai mạnh hơn ai?”
Tiểu Thuý ngạc nhiên nói: “Anh Tiểu Cường, anh thật khéo đùa, con nha đầu Ngô Tiểu Nguyệt ấy sao có thể đem ra so sánh với em chứ? Em chỉ cần m65t ngón tay út cũng ấn chết nó được.”
Tôi vỗ đùi đen đét nói: “Đúng quá còn gì, nếu Tiểu Nguyệt bị hội Tam Hoà hại chết, Tứ Mao sẽ thấy thương nó, dù chết đi nhưng nó vẫn mãi mãi được ghi nhớ trong trái tim Tứ Mao, cho dù lúc đó em là người chiến thắng thì giữa em và Tứ Mao vẫn sẽ có một hố ngăn cách.”
Tiểu Thuý bắt đầu chần chừ, tôi nhân cơ hội đó tiếp tục ra đòn: “Chi bằng em đường đường chính chính làm một trận quyết giành ngôi cao thấp với nó, làm cho nó thua đến nước phải dập đầu công nhận, để cho Tứ Mao tận mắt thấy được em mạnh hơn Tiểu Nguyệt gấp trăm lần.”
Tiểu Thuý dần lấy lại tinh thần, tôi tiếp tục làm nó lung lay: “Tiểu Thuý, em đã nuôi mèo bao giờ chưa? Ngày trước nhà anh đã từng nuôi một con mèo con màu trắng, mỗi lần bắt được chuột nó không nỡ ăn ngay, mà cứ thả ra ại vồ, vồ rồi lại thả, đùa nghịch cho đến lúc con chuột kiệt sức, sau đó mới…”
Tôi nhịn cười nói tiếp: “Vì thế lần này chi bằng chúng ta cứu gia đình Tiểu nguyệt trước, sau đó em cứ lần nào cũng dày vò nó, làm nó đau khổ đến chán sống, để cho nó thấy rằng tranh cướp bạn trai với Trần Tiểu Thuý đây là một chuyện hết sức hoang đường và nực cười, để nó cảm thấy rằng nó là đứa con gái tẻ nhạt và thối nát nhất thiên hạ này, em thấy thế có được không?”
Tiểu Thuý đứng bật dậy, vỗ mạnh vào bàn nói: “Được, lần này tha cho con nha đầu ấy, sau này chính em sẽ dày vò nó dần dần.”
Tôi và Tiểu Thuý cùng nhìn nhau rồi phá lên cười nham hiểm.
Tôi thở phào một cái, đem đống tiền lộn xộn sắp xếp lại, Tiểu Thuý thì gọi điện thoại hẹn gặp Lý Dương, Lý Dương nghe Tiểu Thuý nói muốn gặp mặt thì vui nổ trời vì ngày công bố kết quả đấu thầu đang đến gần mà con gái Trưởng phòng Lưu lại hẹn bà ta. Lúc này, chắc chắn là bàn về vấn đề mấu chốt, không chừng còn chính thức giúp bà lên kế hoạch để trúng thầu. Bà ta phấn khởi đồng ý ngay, Tiểu Thuý yêu cầu bà ta tìm một chỗ yên tĩnh để gặp mặt, bà ta bèn hẹn chúng tôi chiều hôm sau tại quán trà Thanh Phng Uyển phía tây thành phố.
Vị trí của quán trà Thanh Phong Uyển không ở trong thành phố ồn ã, thậm chí còn ở nơi khá xa xôi, tuy nhiên do có chút đẳng cấp nên làm ăn cũng không tồi, nơi này chắc chắn không phải là nơi dành cho bọn tôi, tôi lại khoát lên mình vẻ oai phong, hiên ngang bước vào quán trà mấy cô gái ngày trước ở ngoài phố không thèm liếc chúng tôi một cái nay cười tươi như hoa dẫn chúng tôi vào cửa.
Không chỉ giữa người giàu và người nghèo tồn tại sự kỳ thị, cũng có lúc người nghèo dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nhưng người nghèo hơn để tìm được sự thăng bằng trong lòng.
Lý Dương đã đợi sẵn trong phòng, chúng tôi bước vào, bà ta vội vàng đứng dậy đon đả chào chúng tôi.
Tiểu Thuý chẳng nói chẳng rằng, ngồi trước mặt bà ta như thể một đẳng cấo cao hơn, Lý Dương xun xoe rót trà cho Tiểu Thuý, đồng thời ra hiệu cho cô bồi bàn đưa quyển thực đơn cho tôi.
Tôi thuận tay lật lật, sau đó trả lại cho bồi bàn và nói với cô ta: “Giới thiệu cho chúng tôi những món đặt sản của nhà hàng đi!”
Không phải tôi không muốn uống thứ mà tôi ưa thích, mà trên thực đơn toàn Tiếng Anh và chữ phồn thể, ngộ nhỡ đọc nhầm một chữ thì hỏng bét. Có những người luôn cho rằng viết nhiều những chữ ít dùng, không dễ nhớ là thể hiện đẳng cấp cao của mình mà đâu biết rằng dù có cố khoác lên mình cái mới cũng không thể che được cái gốc gãy nát.
Cô phục vụ tươi cười nói với chúng tôi: “Cửa hàng chúng tôi có trà Bách Hoa Hương, không biết quý khách có thích không, loại này…”
Cô ta định giới thiệu tiếp nhưng tôi ngắt lời luôn: “Cho tôi loại đó đi!”
Cô ta vui vẻ đi pha trà, tôi nghĩ chắc chắn đây là loại trà tương đối đắt của quán, tiêu tiền của Lý Dương để mua một niềm vui quả cũng không tồi.
Lý Dương bắt đầu tán chuyện với chúng tôi, còn chúng tôi không hề đả động đến chuyện đấu thầu. Lý Dương thận trọng chờ đợi chúng tôi mở lời trước, , còn chúng tôi thì không sẵn sàng nói về vấn đề đó với bà ta vì vấn đề này chúng tôi hiểu biết ít quá.
Một lát sau, cô phục vụ đem trà chúng tôi đã gọi lên, Lý Dương không thể chời đợi thêm được nữa bèn nhẹ nhàng hỏi Tiểu Thuý: “Cô Lưu, việc của tôi đến đâu rồi ạ?”
Tôi đưa tay ra hiệu cho cô phục vụ ra khỏi căn phòng rồi ném túi giấy đầy tiền đến trước mặt bà ta nói: “Bà tự xem xem thứ gì trong túi.”