Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống như Tiểu Cường

Chương 61

Tác giả: Bukla

Mấy ngày sau, cuối cùng đã nhận tin tức từ phía Tiểu Bảo. Anh ta cho tôi hay sáng nay Lý Dương sẽ đến thăm Trưởng phòng Lưu, tôi lại phải ra ngoài, mà tự tiện ra ngoài thế nào cũng bị giám đốc Giang mắng. Chỉ còn cách đi tìm chị Tiểu Hân nhờ giúp đỡ, tôi đến phòng làm việc của chị, thấy chị ấy đang sắp xếp một đống tài liệu.

Tôi bước vào phòng, đứng trước bàn làm việc của chị và rồi nói: “Chị Tiểu Hân, em phải ra ngoài có chút việc riêng, chị có thể giúp em nói một câu với giám đốc Giang không ạ?”

Chị ấy cười đáp: “Được rồi. Em lại ra ngoài trốn việc hả, cẩn thận không chị báo cáo sếp đấy”.

Chị ấy cầm điện thoại lấy cớ xin phép hộ tôi, nói là cần mượn tôi một buổi sáng. Giám đốc Giang đượng nhiên phải nể mặt chị ấy, giám đốc gật ngay lập tức. Tiểu Hân dang tay vỗ bốp một cái thật thoải mái, chị cười bảo tôi: “OK rồi!”

Tôi nhìn đống tài liệu chị đang đọc và hỏi: “Chị Tiểu Hân, chị vẫn 9dang làm công việc bán hàng từ thiện à?”

Tiểu Hân đáp: “Ừ, độ này tiến triển nhanh lắm, chị tìm được mấy doanh nghiệp lớn đồng ý hợp tác với chúng ta, như vậy nguồn vốn tài trợ ổn định, tiếc kiệm được sức người sức của lại mở được nhiều hướng tuyên truyền, chương trình này có thể giúp đỡ những người lang thang trong thành phố yên tâm qua mùa đông này.”

Chị ấy vui vẻ kể cho tôi nghe những dự định sau khi thu được tiền, tôi thấy rất tự hào về chị. Bởi vì chị gái tôi là một người tốt. Chúng tôi cùng một bố, một mẹ sinh ra, chỉ có điều tôi là một tên lừa đảo gian trá, chị là một người tốt thật thà. Nhưng nếu chị cũng lớn lên cùng chúng tôi hành nghề ngoài đường phố có thể bây giờ chị cũng giống như Tiểu Thuý.

Ai cũng giống như con tắc kè đổi màu, nó sẽ thay đổi màu sắc một cách thụ động theo sự thay đổi của môi trường.

Trên thế gian này tồn tại duy nhất một loại người. Đó là người màu xám, những kẻ trốn trong bóng tối thì mang màu sắc đậm hơn một chút, những kẻ bị ánh mặt trời chiếu rọi thì màu sắc nhạt nhạt một chút, nhưng đến giữa trưa khi mặt trời chiếu thẳng vào, chúng ta mới nhận ra rằng thực chất mọi người chẳng có khác biệt gì lớn.

Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt vội đi đến cổng Uỷ ban thành phố, còn Tứ Mao đợi Lý Dương ở con đường mà xe của bà ta chắc chắc phải đi qua, hễ thấy bà ta xuất hiện lập tức báo cho chúng tôi.

Tôi nói với Tiểu Thuý: “Đợi lát nữa Tứ Mao vừa nhìn thấy Lý Dương đi qua, chúng ta sẽ gọi điện thoại dụ Trưởng phòng Lưu ra, tạo một bối cảnh có cùng lúc cả Trưởng phòng Lưu và Tiểu Thuý để Lý Dương trông thấy được em và Trưởng phòng Lưu rất thân thiết.”

Tiểu Thuý cười, đáp: “Chuyện nhỏ”.

Tứ Mao mấy ngày nay theo dõi quy luật xuất hiện của trưởng phòng Lưu, mỗi lần ra ngoài ông ấy thường không đi xe của cơ quan, như vậy không khó để tính toán được thời gian xuất hiện của Trưởng phòng. Và Tứ Mao đã gọi điện lại, báo cho chúng tôi biết là Lý Dương đã qua đường, lộ trình này chúng tôi tính rất kỹ, nếu bây giờ gọi Trưởng phòng Lưu ra ngoài thì khi ông ta ra đến cửa Uỷ ban, Lý Dương cũng sẽ có mặt.

Tôi nói với Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em gọi điện cho Trưởng phòng Lưu, nói rằng nhà ông ấy đang có chuyện, kêu ông ta về gấp”‘

Tiểu Nguyệt nghĩ ngợi một chút rồi nói “Anh Tiểu Cường, thế em bảo đường ống nước nhà ông ấy bị hỏng nước chảy lênh láng khắp tầng dưới có được không?”

Tôi trả lời: “Lý do này không ổn, em cứ bảo là ống nước nhà hàng xóm tầng trên bị hỏng, nước chạy vào nhà ông ta, như vậy đi!”

Nếu như dùng lý do mà Tiểu Nguyệt nói, không chừng trưởng phòng Lưu chậm chạp đến nửa tiếng đồng hồ mới ra cũng nên, nhưng nếu bây giờ nước dột vào trong nhà ông ta thì không thể chậm trễ phút nào được. Hôm kia tôi có dò hỏi qua địa chỉ nhà ông Trường phòng Lưu không phải là nhà có mái nên câu nói dối này không hợp tình hợp lý.

Xe của Lý Dương đã nhanh chóng đến nơi, bà ta bước xuống xe. Tiểu Nguyệt lập tức bước đến hỏi bà ta về chuyện thanh toán tiền, tất nhiên không phải nó đòi tiền thật mà chỉ là tạm thời giữ chân bà ta lại.

Tôi và Tiểu Thuý đi đi lại lại trước phòng thường trực ở cửa Uỷ ban, giả bộ qua bên đó hỏi đường.

Sau một hồi chờ đợi, Trưởng phòng Lưu vội vàng bước ra khỏi văn phòng, tôi và Tiểu Thuý nhanh chóng chạy đến, nếu nhìn từ phía Lý Dương, chúng tôi như thể cùng Trưởng phòng Lưu đi ra từ văn phòng Uỷ ban vậy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp cận với ông trưởng phòng gần đến thế, ông ta ước chừng trên dưới 50 tuổi, xem ra vẫn còn khá nho nhã, cũng không có cái bụng phệ. Nhưng những gì nhìn thấy bằng mắt vẫn chỉ là những cái bề ngoài mà thôi.

Chúng tôi xông lên phía trước, Tiểu Thuý e dè hỏi Trưởng phòng Lưu: “Làm ơn cho cháu hỏi, đến đại lộ Văn Hoa đi thế nào ạ?”

Giọng nói vừa nhỏ vừa thanh, Trưởng phòng Lưu gần như không nghe thấy, ông ta nghểnh hẳn đầu về phía chúng tôi và hỏi Tiểu Thuý nói gì, từ xa nhìn vào như thể hai người rất thân thiết vậy.

Tiểu Thuý hỏi to hơn một lần nữa, ông Trưởng phòng đã nghe rõ và bắt đầu hướng dẫn cho Tiểu Thuý đường đi.

Tôi thấy từ đằng xa có một chiếc tai đang đến liền vẫy đến.

Lý Dương đã nhìn thấy Trưởng phòng Lưu, bà ta định phi đến chào hỏi ông Trưởng phòng nhưng lại bị Tiểu Nguyệt giữ chân.

Taxi đỗ xịch trước mặt chúng tôi, Trưởng phòng Lưu lên xe, còn chúng tôi vẫy tay chào cảm ơn ông ta. Trưởng phòng Lưu ngạc nhiên vì thái độ khách khí của chúng tôi nên cũng lịch sự vẫy tay chào lại.

Tiểu Nguyệt tha cho Lý Dương, bà ta trông hừng hực tức giận. Chúng tôi bắt đầu tiến về phía họ, đến trước mặt Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Chị họ, anh rể, sao hai người lại ở đây vậy?”

Mấy ngày sau, cuối cùng đã nhận tin tức từ phía Tiểu Bảo. Anh ta cho tôi hay sáng nay Lý Dương sẽ đến thăm Trưởng phòng Lưu, tôi lại phải ra ngoài, mà tự tiện ra ngoài thế nào cũng bị giám đốc Giang mắng. Chỉ còn cách đi tìm chị Tiểu Hân nhờ giúp đỡ, tôi đến phòng làm việc của chị, thấy chị ấy đang sắp xếp một đống tài liệu.

Tôi bước vào phòng, đứng trước bàn làm việc của chị và rồi nói: “Chị Tiểu Hân, em phải ra ngoài có chút việc riêng, chị có thể giúp em nói một câu với giám đốc Giang không ạ?”

Chị ấy cười đáp: “Được rồi. Em lại ra ngoài trốn việc hả, cẩn thận không chị báo cáo sếp đấy”.

Chị ấy cầm điện thoại lấy cớ xin phép hộ tôi, nói là cần mượn tôi một buổi sáng. Giám đốc Giang đượng nhiên phải nể mặt chị ấy, giám đốc gật ngay lập tức. Tiểu Hân dang tay vỗ bốp một cái thật thoải mái, chị cười bảo tôi: “OK rồi!”

Tôi nhìn đống tài liệu chị đang đọc và hỏi: “Chị Tiểu Hân, chị vẫn 9dang làm công việc bán hàng từ thiện à?”

Tiểu Hân đáp: “Ừ, độ này tiến triển nhanh lắm, chị tìm được mấy doanh nghiệp lớn đồng ý hợp tác với chúng ta, như vậy nguồn vốn tài trợ ổn định, tiếc kiệm được sức người sức của lại mở được nhiều hướng tuyên truyền, chương trình này có thể giúp đỡ những người lang thang trong thành phố yên tâm qua mùa đông này.”

Chị ấy vui vẻ kể cho tôi nghe những dự định sau khi thu được tiền, tôi thấy rất tự hào về chị. Bởi vì chị gái tôi là một người tốt. Chúng tôi cùng một bố, một mẹ sinh ra, chỉ có điều tôi là một tên lừa đảo gian trá, chị là một người tốt thật thà. Nhưng nếu chị cũng lớn lên cùng chúng tôi hành nghề ngoài đường phố có thể bây giờ chị cũng giống như Tiểu Thuý.

Ai cũng giống như con tắc kè đổi màu, nó sẽ thay đổi màu sắc một cách thụ động theo sự thay đổi của môi trường.

Trên thế gian này tồn tại duy nhất một loại người. Đó là người màu xám, những kẻ trốn trong bóng tối thì mang màu sắc đậm hơn một chút, những kẻ bị ánh mặt trời chiếu rọi thì màu sắc nhạt nhạt một chút, nhưng đến giữa trưa khi mặt trời chiếu thẳng vào, chúng ta mới nhận ra rằng thực chất mọi người chẳng có khác biệt gì lớn.

Tôi, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt vội đi đến cổng Uỷ ban thành phố, còn Tứ Mao đợi Lý Dương ở con đường mà xe của bà ta chắc chắc phải đi qua, hễ thấy bà ta xuất hiện lập tức báo cho chúng tôi.

Tôi nói với Tiểu Thuý: “Đợi lát nữa Tứ Mao vừa nhìn thấy Lý Dương đi qua, chúng ta sẽ gọi điện thoại dụ Trưởng phòng Lưu ra, tạo một bối cảnh có cùng lúc cả Trưởng phòng Lưu và Tiểu Thuý để Lý Dương trông thấy được em và Trưởng phòng Lưu rất thân thiết.”

Tiểu Thuý cười, đáp: “Chuyện nhỏ”.

Tứ Mao mấy ngày nay theo dõi quy luật xuất hiện của trưởng phòng Lưu, mỗi lần ra ngoài ông ấy thường không đi xe của cơ quan, như vậy không khó để tính toán được thời gian xuất hiện của Trưởng phòng. Và Tứ Mao đã gọi điện lại, báo cho chúng tôi biết là Lý Dương đã qua đường, lộ trình này chúng tôi tính rất kỹ, nếu bây giờ gọi Trưởng phòng Lưu ra ngoài thì khi ông ta ra đến cửa Uỷ ban, Lý Dương cũng sẽ có mặt.

Tôi nói với Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em gọi điện cho Trưởng phòng Lưu, nói rằng nhà ông ấy đang có chuyện, kêu ông ta về gấp”‘

Tiểu Nguyệt nghĩ ngợi một chút rồi nói “Anh Tiểu Cường, thế em bảo đường ống nước nhà ông ấy bị hỏng nước chảy lênh láng khắp tầng dưới có được không?”

Tôi trả lời: “Lý do này không ổn, em cứ bảo là ống nước nhà hàng xóm tầng trên bị hỏng, nước chạy vào nhà ông ta, như vậy đi!”

Nếu như dùng lý do mà Tiểu Nguyệt nói, không chừng trưởng phòng Lưu chậm chạp đến nửa tiếng đồng hồ mới ra cũng nên, nhưng nếu bây giờ nước dột vào trong nhà ông ta thì không thể chậm trễ phút nào được. Hôm kia tôi có dò hỏi qua địa chỉ nhà ông Trường phòng Lưu không phải là nhà có mái nên câu nói dối này không hợp tình hợp lý.

Xe của Lý Dương đã nhanh chóng đến nơi, bà ta bước xuống xe. Tiểu Nguyệt lập tức bước đến hỏi bà ta về chuyện thanh toán tiền, tất nhiên không phải nó đòi tiền thật mà chỉ là tạm thời giữ chân bà ta lại.

Tôi và Tiểu Thuý đi đi lại lại trước phòng thường trực ở cửa Uỷ ban, giả bộ qua bên đó hỏi đường.

Sau một hồi chờ đợi, Trưởng phòng Lưu vội vàng bước ra khỏi văn phòng, tôi và Tiểu Thuý nhanh chóng chạy đến, nếu nhìn từ phía Lý Dương, chúng tôi như thể cùng Trưởng phòng Lưu đi ra từ văn phòng Uỷ ban vậy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp cận với ông trưởng phòng gần đến thế, ông ta ước chừng trên dưới 50 tuổi, xem ra vẫn còn khá nho nhã, cũng không có cái bụng phệ. Nhưng những gì nhìn thấy bằng mắt vẫn chỉ là những cái bề ngoài mà thôi.

Chúng tôi xông lên phía trước, Tiểu Thuý e dè hỏi Trưởng phòng Lưu: “Làm ơn cho cháu hỏi, đến đại lộ Văn Hoa đi thế nào ạ?”

Giọng nói vừa nhỏ vừa thanh, Trưởng phòng Lưu gần như không nghe thấy, ông ta nghểnh hẳn đầu về phía chúng tôi và hỏi Tiểu Thuý nói gì, từ xa nhìn vào như thể hai người rất thân thiết vậy.

Tiểu Thuý hỏi to hơn một lần nữa, ông Trưởng phòng đã nghe rõ và bắt đầu hướng dẫn cho Tiểu Thuý đường đi.

Tôi thấy từ đằng xa có một chiếc tai đang đến liền vẫy đến.

Lý Dương đã nhìn thấy Trưởng phòng Lưu, bà ta định phi đến chào hỏi ông Trưởng phòng nhưng lại bị Tiểu Nguyệt giữ chân.

Taxi đỗ xịch trước mặt chúng tôi, Trưởng phòng Lưu lên xe, còn chúng tôi vẫy tay chào cảm ơn ông ta. Trưởng phòng Lưu ngạc nhiên vì thái độ khách khí của chúng tôi nên cũng lịch sự vẫy tay chào lại.

Tiểu Nguyệt tha cho Lý Dương, bà ta trông hừng hực tức giận. Chúng tôi bắt đầu tiến về phía họ, đến trước mặt Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Chị họ, anh rể, sao hai người lại ở đây vậy?”

Bình luận
× sticky