Tổng giám đốc, anh đi đi
Chap 49: Trở lại trường học.
Đã ba ngày trôi qua, Từ Lâm không về nhà, Hàn Dĩ Xuyến gọi điện thoại cho hắn thì hắn cũng chỉ hờ hững đáp lại ” bận”, sau đêm đó, cô cũng không còn đến Đại Từ nữa, chỉ trao đổi công việc với Lisa và trưởng phòng Ninh qua email.
Cô biết mình đã sắp mất Từ Lâm rồi, đàn ông dễ sinh ra chán ghét khi họ đã dễ dàng chinh phục được, hắn chán cô rồi!
Ai bảo cô lại đi yêu hắn cơ chứ?
Nhưng càng nghĩ cô lại thấy nực cười, cô đã từng có được Từ Lâm đâu mà lại mất hắn!
Tối nay tổ thiết kế của Đại Từ sẽ mở một buổi tiệc để chia tay với nhóm thực tập sinh của Hàn Dĩ Xuyến.
Tám giờ tối, Hàn Dĩ Xuyến cùng Lệ Băng và Thuyên An đã đến Thiên Duyên Quán.
Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ và trên bàn cũng đã đầy bia rượu, hoa quả.
Thuyên An kéo Lệ Băng qua chụp hình, trưởng phòng Ninh nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến thì trầm tư bước tới, quan tâm hỏi
– Mấy ngày qua em không khỏe?
Hàn Dĩ Xuyến cắn môi lắc đầu, cô buồn bã trả lời
– Chỉ là em thấy nên sắp xếp lại một số việc!
Trưởng phòng Ninh không ép hỏi thêm nhưng bà biết trong lòng Hàn Dĩ Xuyến đang nghĩ gì, bà thật hy vọng là cô sẽ không như người chị đã mất của bà, mù quáng yêu một người đàn ông không bao giờ thuộc về mình.
Hàn Dĩ Xuyến cầm nĩa đâm một miếng dưa hấu và cắn.
Trưởng phòng Ninh cười cười động viên
– Đã đến đây rồi thì vui hết mình đi, hôm nay là tiệc chia tay, em lại là trưởng nhóm của các bạn, vui lên nào! Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động nhìn bà, gượng cười nói
– Cảm ơn chị!
( PS: ở đây giải thích chút xíu, trưởng phòng Ninh là dì của Từ Lâm, tuổi cũng ngoài ba mươi rồi, mà Hàn Dĩ Xuyến gọi bà ấy là chị vì trông bà ấy rất trẻ, với lại Dĩ Xuyến cũng không biết quan hệ giữa bà ấy và Từ Lâm)
Sau khi trưởng phòng Ninh và Hàn Dĩ Xuyến phát biểu mấy câu thì tất cả mọi người trong phòng bao bắt đầu nhập tiệc, ai cũng đều ồn ào náo nhiệt, ai cũng tranh nhau hát một bài, chơi đủ các trò chơi, còn thi nhau uống rượu nữa.
Hàn Dĩ Xuyến bị mọi người chuốc rượu, vì không thể từ chối nên cô đành phải uống hết. Sau một hồi uống rượu, cô cảm thấy dạ dày cứ đau thắt lên, xin phép mọi người đi vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi phòng bao, cô không tìm được nhà vệ sinh, dạ dày lại đau đến muốn đứt đi. Cô chạy một mạch ra khỏi quán.
Nôn khan kịch liệt bên một góc cây, Hàn Dĩ Xuyến thấy còn khó chịu hơn nữa, cô đã nôn hết những gì vừa ăn vào, bây giờ chắc phải nôn cả ruột gan ra ngoài.
Bỗng nhiên có một giọng đàn ông trầm thấp vang lên phía sau lưng cô
– Biết bản thân không uống được mà còn ráng uống?
Hàn Dĩ Xuyến quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Lâm đang đứng phía sau nhìn cô, một tay hắn đút trong túi quần, tay kia kẹp một điếu xì gà đang hút dở. Cô chống tay lên thân cây trước mặt, từ từ đứng dậy, ánh mắt long lanh nhìn hắn
– Không phải anh không cần em rồi sao? Còn đến đây giả mèo khóc chuột làm gì?
Từ Lâm không để tâm đến những lời trách móc của cô, ném điếu xì gà xuống, giơ chân lên giẫm nát, sau đó cởi áo khoác ra rồi tiến lại gần Hàn Dĩ Xuyến, khoác áo lên vai cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô
– Về nhà thôi!
Áp mặt vào lồng ngực quen thuộc, Hàn Dĩ Xuyến chợt mỉm cười khi không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Từ Lâm. Cô ngoan ngoãn ừm một tiếng rồi theo Từ Lâm lên xe.
Cô biết là cô ngốc, cô đã lệ thuộc vào hắn rất nhiều, không biết từ lúc nào hắn đã trở thành cuộc sống của cô.
Lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lệ Băng rồi cô lại giữ yên lặng, lén nhìn qua cổ tay trái của Từ Lâm, thấy hắn vẫn còn đeo chiếc vòng tay đó, lồng ngực cô chợt trở nên ấm áp.
– Đã ăn gì chưa?
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ Từ Lâm sẽ hỏi mình, cô cắn môi lắc đầu.
Từ Lâm vẫn tập trung lái xe, vài phút sau đột nhiên dừng xe trước một tiệm cháo gà, tiệm cháo này rất dân dã, cô không ngờ hắn lại đưa cô đến một nơi như vậy, nó hoàn toàn không hợp với một người cao quý như hắn.
Từ Lâm xuống xe và đi qua cửa vị trí phó lái, mở cửa cho Hàn Dĩ Xuyến. Hai người đi vào trong tiệm cháo liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong tiệm, trai tài gái sắc lại ăn mặc rất sang trọng, hai người chọn một vị trí cảnh cửa sổ và ngồi xuống. Sau khi cháo được bưng lên, Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc khi chỉ có một bát cháo đặt trước mặt cô
– Anh không ăn?
Từ Lâm nhếch môi cười, nhàn nhạt nói
– Tôi đã ăn rồi!
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu rồi cầm muỗng lên, múc cháo ăn. Từng miếng cháo ấm nóng và vị gà xâm nhập vào lưỡi khiến dạ dày cô đỡ hơn rất nhiều, cô cứ ăn hết muỗng này đến muỗng khác.
Nhìn cô ăn ngon như vậy, khoé môi Từ Lâm nhếch lên thành một đường cong rất đẹp, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng mà ngay bản thân hắn cũng không nhận ra.
Từ tiệm cháo đi ra, hai người vào thẳng trong xe.
Suốt quá trình lái xe, Từ Lâm không biết Hàn Dĩ Xuyến đã ngủ từ lúc nào, hắn nhìn cô ngủ, môi mỏng lại khẽ nhếch; khi về đến Đài Song Khê, cô vẫn còn ngủ, Từ Lâm ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu, đưa tay vén tóc cô rồi nhẹ nhàng hôn vào môi anh đào của cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, thật lâu sau hắn mới dừng lại, đã ba ngày rồi, vì chuyện của BAMs mà hắn phải ở lại Las Vegas,hắn thật sự muốn nhìn thấy cô, nghe cô nhỏ giọng nói chuyện với hắn, thu hồi lại những dòng suy nghĩ đó, hắn bước xuống xe và bế cô vào trong biệt thự.
– ————————–
Hôm nay là ngày đầu tiên Hàn Dĩ Xuyến quay lại trường học nên cô dậy rất sớm, định là sẽ cùng Lệ Băng và Thuyên An đến trường nhưng cô không ngờ Từ Lâm còn dậy sớm hơn cả cô, lúc cô thay đồ xong và chạy xuống phòng ăn thì đã thấy hắn một thân tây trang chỉnh tề, ngồi đọc báo trên bàn ăn, trước mặt hắn vẫn là một tách cà phê quen thuộc.
– Còn không mau ăn sáng?
Bị tiếng nói bất ngờ và trầm tĩnh của hắn làm giật mình, Hàn Dĩ Xuyến ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến bàn ăn và kéo ghế ngồi xuống.
Từ Lâm lần nữa nhàn nhạt mở lời nhắc nhở
– Em có mười lăm phút để ăn hết phần thức ăn trên bàn!
Hàn Dĩ Xuyến rụt rè cầm muỗng lên và ăn cháo trứng trước mặt. Ăn được vài muỗng, cô không nhịn được tò mò hỏi
– Anh không đi làm sao?
Từ Lâm vẫn nhìn chăm chú vào tờ báo trước mặt, nhàn nhạt trả lời
– Tôi sẽ đưa em đến trường!
Ách
Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa là cắn vào muỗng, cô không ngờ hắn lại đưa cô đến trường.
Ăn sáng xong, hai người cùng đi ra cổng của Đài Song Khê, Hàn Dĩ Xuyến càng căng thẳng hơn khi Triết Liệt lại là người lái xe cho hai người bọn họ, cô không biết Từ Lâm sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì trước mặt thuộc hạ của mình nữa.
Không khí trong xe cực kỳ yên lặng, Hàn Dĩ Xuyến thì cắm đầu xem lại các bài thiết kế của mình, Từ Lâm cũng đang tập trung xử lý công việc, Triết Liệt thì lo lái xe. Đến khi xe sắp tới trường, Từ Lâm mới lạnh nhạt lên tiếng
– Trưa nay tôi qua đón em!
Hàn Dĩ Xuyến ngoan ngoãn gật đầu, xe cuối cùng cũng đã dừng lại trước cổng trường, cô cầm balo lên và đưa tay mở cửa xe.
– Dạ dày không tốt nên thận trọng khi ăn uống!
Hàn Dĩ Xuyến cũng chỉ gật đầu, cô mở cửa xuống xe rồi đi thẳng vào cổng trường. Từ Lâm đợi đến khi bóng dáng nhỏ bé đó biến mất dần mới cho xe chạy.
– ————————-
Nhóm thiết kế của Hàn Dĩ Xuyến vừa xuất hiện ở cổng trường đã lập tức trở thành tiêu đề bàn tán của nhiều người, họ vào phòng học thì bị những bạn cùng lớp làm cho bất ngờ vì một nghi lễ chào mừng rất đáng yêu.
– Chào mừng các cậu trở lại!
Họ liên tục nói cảm ơn, những sinh viên khác nhanh chóng vây quanh họ để hỏi chuyện
– Tổng giám đốc của Đại Từ nghe nói rất đẹp trai, các cậu đã được gặp chưa?
Hàn Dĩ Xuyến lắc đầu cười rồi đi tới chỗ ngồi của mình, mặc cho hai cô bản thân bị một đám mê trai vây quanh.
Lệ Băng xoa xoa lỗ tai nói
– Bọn tớ đến đó thực tập, không phải là ngắm trai!
Thuyên An chống nạnh nói
– Không những gặp mà Tổng giám đốc ngồi đây còn tớ ngồi đây đấy!
Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ vào hai chiếc ghế cạnh nhau.
Đám nữ sinh đó đều la ầm lên vì ghen tị.
Thuyên An thấy bọn họ biểu hiện như vậy, dữ dằn nói
– Bây giờ tớ nói tớ ngồi lên đùi Từ Lâm các cậu cũng tin sao? Đúng là một lũ ngốc!
Đám nữ sinh lại nhôn nhao lên
– Cậu dĩ nhiên là không thể rồi!
– Người có khả năng ngồi lên đùi Từ Lâm chỉ có Dĩ Xuyến thôi!
– Sợ là không chỉ ngồi lên đùi mà ngay cả ” cái kia” cũng ngồi rồi!
Những kẻ đối đầu với nhóm của Hàn Dĩ Xuyến lợi dụng lúc ồn ào mà nói xấu vài câu.
Thuyên An nghe được, tức giận hỏi lớn
– Là ai vừa nói? Con mẹ nó, ra đây cho bà!
Lệ Băng biết cô nsngnàng đang nóng lên liền vội khuyên lơn.
Hàn Dĩ Xuyến nãy giờ ngồi im nhưng cô đã nghe hết những lời đó, cảm thấy thật chột dạ.
Căn phòng đang ồn ào thì chủ nhiệm đi vào, ông bước lên bục giảng và nói
– Chỉ còn khoảng hai tháng nữa là các em sẽ tốt nghiệp, không còn nhiều thời gian nữa nên các em liệu mà định hướng con đường cho mình. Hôm nay nhóm thiết kế của Dĩ Xuyến đã trở về trường sau hai tháng thực tập ở tập đoàn toàn cầu Đại Từ, đây sẽ là điều kiện tốt cho các em sau này, điều đó cần được chúc mừng.
Sau khi nói xong, chủ nhiệm đi ra khỏi phòng học.
– ————————–
Buổi trưa Từ Lâm lại đến đón Hàn Dĩ Xuyến.
Buổi chiều cô ở nhà vẽ bản thiết kế của mình, đến tối cô vẫn chưa thấy Từ Lâm trở về, đang ngồi trên ban công đợi hắn thì đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Nhận điện thoại, đầu dây bên kia rất ồn ào, một giọng nam truyền đến.
– ——————-
Bắt một chiếc taxi đến club, Hàn Dĩ Xuyến chạy vào bên trong thì thấy Từ Thiên Tần đang ngồi trước quầy pha chế rượu, anh ta đã say đến mức gục đầu xuống bàn mà ngủ. Cô đi tới nói vài câu với phục vụ, nhờ cậu ta giúp dìu Từ Thiên Tần ra taxi.
Chiếc taxi chở hai người đến địa chỉ mà Hàn Dĩ Xuyến báo, đến nơi, Hàn Dĩ Xuyến định nhờ tài xế taxi dìu Từ Thiên Tần lên nhà nhưng ông ta lại đang có việc gấp nên cô đành tự mình dìu lên.
Người đàn ông này thật khiến cô thấy bực mà, bên cạnh anh ta có rất nhiều người nhưng tại sao cứ phải gọi cô đến đưa về chứ?
Người thì cao to như trâu, cô dìu đi được vài bước đã muốn té xỉu rồi.
Phải gắng sức lắm cô mới có thể vận chuyển được anh ta vào nhà, sau khi giúp anh ta gọi điện thoại cho người giúp việc tới thì cô đi thẳng ra ngoài và đóng cửa lại.
Về đến Đài Song Khê, Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa thấy Từ Lâm trở về, cô lại ngồi chờ ở phòng khách cả đêm.
– ——————-
Sáng sớm hôm sau Hàn Dĩ Xuyến không biết là mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào, khi cô nhảy xuống khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc đi xuống phòng ăn, nhìn thấy Từ Lâm lại ngồi đó như hôm qua, cô mới biết đêm qua hắn về muộn và đã bế cô lên phòng ngủ.
Mọi việc như hôm qua lại tiếp diễn. Ăn sáng xog, Từ Lâm lại đưa cô đến trường, buổi chiều cô lại ở nhà ngồi thiết kế đợi Từ Lâm về.
Lúc Hàn Dĩ Xuyến đi tắm đột nhiên quên mang quần áo vào, khăn tắm cô vẫn còn treo ngoài ban công, dù sao trong phòng ngủ cũng không có ai, cô cứ thế mở cửa ra khỏi phòng tắm.