Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 82: Đồng ý để hắn cứu con

Tác giả: Dan Lee Gun
Chọn tập

TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 82: Đồng ý để hắn cứu con.

Khuôn viên của bệnh viện.

Vào thời điểm này trong ngày, khuôn viên của bệnh viện rất ít người qua lại, thỉnh thoảng chỉ có vài y tá đi ngang hoặc thợ làm vườn đến kiểm tra hệ thống tưới nước.

Địa điểm rất phù hợp để hai người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài nói chuyện với nhau.

Trên tay mỗi người đều cầm một cốc cà phê, Hàn Dĩ Xuyến bực bội nhìn Ninh Diệp

– Chị trả lời em được rồi chứ? Tại sao chị lại làm như vậy? Tại sao lại để tiểu Hiên ở cùng với anh ta?

Ninh Diệp thở dài nhìn Hàn Dĩ Xuyến, chân thành nói

– Vì anh ta là ba ruột của tiểu Hiên, cũng là người sẽ cứu tiểu Hiên!

Hàn Dĩ Xuyến mất bình tĩnh hét lên

– Em không cần anh ta cứu tiểu Hiên, không cần tủy của anh ta ghép vào người con gái em. Nó khiến em cảm thấy ghê tởm!

Ninh Diệp cũng không chịu từ bỏ mà thản nhiên hỏi

– Trong người tiểu Hiên chạy dòng máu của anh ta đấy! Em có thể đem máu thịt của con bé mà rút sạch không?

Hô hấp của Hàn Dĩ Xuyến trở nên kịch liệt, không tin nổi mà nhìn Ninh Diệp

– Chị nói gì chứ? Đó là con em mà….

Ninh Diệp dù rất kích động nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh

– Vậy thì em có thật sự muốn cứu nó không?

Hàn Dĩ Xuyến không do dự mà trả lời

– Dĩ nhiên là có, ước nguyện duy nhất của em là có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu Hiên. Nhưng mà, không phải nhờ vào anh ta. Em vẫn có thể chờ đợi, có thể tìm kiếm!

Ninh Diệp đặt mạnh cốc cà phê xuống bên cạnh, cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng.

– Bao lâu? Mười năm hay hai mươi năm? Dĩ Xuyến, chị cho em biết, em có thể chờ đợi, em chờ thêm mấy chục năm nữa cũng chẳng sao. Nhưng tiểu Hiên không chờ được, nó mới chỉ sáu tuổi, nó còn cả một tuổi thơ đẹp đẽ phía trước, có bạn bè, có lớp học, có thầy cô, được chạy nhảy khắp nơi. Chẳng lẽ em muốn cả đời này nó phải chờ đợi cùng em? Muốn nó lớn lên rồi già đi trong cái phòng bệnh lạnh lẽo đó?

Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến đã sớm trào ra, cô kích động nói

– Em tin chắc chắn sẽ sớm tìm được thôi!

Ninh Diệp lắc đầu đau xót

– Em đã tìm kiếm bốn năm rồi, bốn năm dài đằng đẵng nhưng vẫn không ai có thể cứu tiểu Hiên. Bốn năm qua, đâu phải một mình em chịu đựng, tiểu Hiên thì sao? Mặc dù rất đau nhưng nó sợ em buồn nên chẳng dám rơi một giọt nước mắt. Trẻ con, cần phải có cảm xúc riêng của trẻ con, khi vui sẽ cười, khi đau buồn sẽ khóc. Nhưng em lại muốn nó tiếp tục chịu đựng không thể bộc lộ như thế! Dĩ Xuyến, em đã từng suy nghĩ cho tiểu Hiên chưa? Chắc là không, em chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi! Em nói mình thật sự yêu tiểu Hiên, nhưng thật ra em chỉ yêu bản thân mình thôi. Sợ sẽ đau khổ lần nữa, sợ sẽ bị anh ta tổn thương lần nữa mà bỏ mặc sự sống chết của con gái mình. Dĩ Xuyến, em là một bà mẹ ích kỷ, tồi tệ đấy!

Hàn Dĩ Xuyến vẫn không ngừng khóc, cô không ngờ Ninh Diệp có thể nói như vậy, cô thật sự rất muốn cứu tiểu Hiên mà!

tiểu Hiên đã phải chịu đựng thế nào cô đều hiểu mà!

đã có những lúc cô chỉ muốn dùng cả mạng của mình để có thể giúp tiểu Hiên được khoẻ mạnh!

Nhưng tại sao cô phải để để một kẻ đã từng muốn giết con của cô đến cứu nó chứ?

Sáu năm trước, cô đã dùng cả lòng tự tôn của một người phụ nữ để bảo vệ tiểu Hiên khỏi tên ma quỷ đó!

Cô đã dùng cả máu và nước mắt để cầu xin hắn tha cho tiểu Hiên.

Suốt sáu năm qua, chưa một giây phút nào cô có thể quên được những gì hắn đã làm với tiểu Hiên!

Tại sao tiểu Hiên phải cần hắn cứu chứ?

Nước mắt không ngừng lăn dài trên má cô, giọng cô nghẹn ngào nhưng đầy oán hận

– Nhưng anh ta đã từng muốn giết tiểu Hiên!

Ninh Diệp thả lỏng tinh thần hơn, tiếp tục nói

– Tại sao em không thử nghĩ mà xem, tại sao suốt bốn năm qua, em không tìm được ai cứu tiểu Hiên cả, nhưng Từ Lâm lại có thể cứu tiểu Hiên. Có lẽ ông trời đang muốn cho cậu ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm với tiểu Hiên và cả em. Đương nhiên chị sẽ không khuyên em tha thứ cho cậu ta, chị chỉ hy vọng em có thể để cậu ta cứu tiểu Hiên.

Ninh Diệp vừa dứt lời thì Hàn Dĩ Xuyến lại lần nữa hét lên

– Không bao giờ! Tiểu Hiên không cần người cha như anh ta, em cũng không cần anh ta cứu con em!

Ninh Diệp lại lần nữa bị làm cho kích động, bất mãn nói

– Em không cần nhưng tiểu Hiên cần. Nó cần cha và cũng cần được trị khỏi bệnh. Em nói Từ Lâm từng muốn giết nó, vậy thì em kể hết cho nó nghe đi, cho nó biết nó có một người cha tồi tệ và đáng chết như thế nào? Em hận cậu ta, vậy không phải cũng nên để tiểu Hiên hận ba nó đi sao?

Một câu của Ninh Diệp thật sự khiến Hàn Dĩ Xuyến hoảng sợ.

Bảo cô nói với tiểu Hiên những tội ác mà Từ Lâm đã gây ra cho cô và bé. Như vậy đối với bé quá tàn nhẫn!

Bảo cô để tiểu Hiên hận ba mình. Như vậy đối với bé đó sẽ trở thành một bóng đen cả đời!

Không!

Cô không muốn như vậy!

Hình như đọc được suy nghĩ của Hàn Dĩ Xuyến nên Ninh Diệp lại quyết tâm nói tiếp

– Hành động của em ngày hôm nay sẽ giúp tiểu Hiên sớm biết tất cả mọi chuyện đấy! Dĩ Xuyến, đứng trên tư vị của một người phụ nữ, hành động của em, chị có thể thấu hiểu; nhưng đứng trên tư cách một người mẹ, em sai rồi! Tuy em là phụ nữ, có lòng tự tôn của mình, cũng có oán hận của riêng mình, nhưng em còn là một người mẹ, em cần biết rõ trách nhiệm và ý nghĩa cao cả của việc làm một người mẹ!

Nói xong, bà cố nuốt nước mắt vào trong và đứng lên, vỗ nhẹ vào vai Hàn Dĩ Xuyến.

– Chị hy vọng em sẽ có quyết định sáng suốt!

Rồi xoay người đi khỏi.

Hàn Dĩ Xuyến vẫn ngồi yên như vậy, không chút động đậy mà chỉ có nước mắt lăn dài xuống.

Thật lâu sau, cô đã có thể kìm được nước mắt nhưng vẫn cứ ngồi thẩn thờ như vậy.

Rốt cuộc cô phải làm gì đây…..

Cô phải làm gì mới tốt cho tiểu Hiên đây?

– ———————————–

Hàn Dĩ Xuyến ngồi nhìn từ nãy giờ nhưng chỉ thấy tiểu Hiên mãi ngồi vẽ mà không chú ý đến cô, giọng cô yếu ớt gọi

– Tiểu Hiên, con giận mẹ sao?

Tiểu Hiên ngẩng đầu lên, chu miệng nói với cô

– Tiểu Hiên không giận mẹ, chỉ là tiểu Hiên đã hứa sẽ tặng quà cho ba vào ngày mai nên tiểu Hiên đang rất bận.

Hàn Dĩ Xuyến đờ người nhìn con gái, cô định làm gì đó nhưng cũng không rõ bản thân muốn làm gì. Lại tiếp tục ngồi nhìn con gái.

Reng reng reng

Điện thoại cô lại đổ chuông, lấy ra xem thì thấy tên của Thuyên An nhấp nháy trên màn hình, cô hít sâu một hơi rồi nhận cuộc gọi

– Thuyên An, có chuyện gì sao?

Giọng Thuyên An cực kỳ phấn khích truyền đến

– Dĩ Xuyến, tớ nghe chị Ninh nói đã tìm được người ghép tủy cho tiểu Hiên rồi, có đúng vậy không?

Hàn Dĩ Xuyến thở dài mệt mỏi trả lời

– Cậu nhanh thật đấy! Đúng là có người phù hợp nhưng mà…..

Thuyên An còn định nói gì đó thì hình như đã bị ai đó giật lấy điện thoại và chen ngang

– Dĩ Xuyến, có phải người ghép tủy cho tiểu Hiên là Từ Lâm không?

Hàn Dĩ Xuyến hơi giật mình vì người đang cầm điện thoại là mẹ cô, cô vội nói

– Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải lo đâu ạ…..

Mẹ Hàn không đợi cô nói xong mà cắt ngang

– Dĩ Xuyến, hãy để cậu ta ghép tủy cho tiểu Hiên nhưng đừng cho cậu ta nhận lại tiểu Hiên!

Hàn Dĩ Xuyến càng bất ngờ hơn, cô khó xử nói

– Mẹ, chuyện này con biết phải làm sao mà, mẹ đừng quá lo ạ!

Mẹ Hàn buộc miệng cảm thán rồi nói tiếp

– Bé con, mẹ đã nhờ Thuyên An mua vé máy bay rồi, hai ngày nữa mẹ và con bé sẽ về Thượng Hải!

Hả!

Hàn Dĩ Xuyến giật mình kinh ngạc nói

– Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại muốn về Thượng Hải chứ?

Mẹ Hàn có chút không vui, trách yêu

– Con bé này, cháu ngoại của mẹ sắp phải phẫu thuật rồi, sao mẹ lại không ở bên cạnh được chứ?

Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi day day vùng thái dương đau nhức, biết rõ sẽ khó lay chuyển được mẹ mình nên cô đành chấp nhận, thấp giọng nói

– Được rồi ạ, nếu mẹ đến nơi thì hãy gọi cho con nhé!

Mẹ Hàn hài lòng gật đầu

– Mẹ biết rồi! Con hãy chăm sóc tiểu Hiên đi!

Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười yếu ớt rồi nói

– Mẹ, cho con nói chuyện với Thuyên An một chút!

Mẹ Hàn vui vẻ chuyển máy cho Thuyên An.

– Dĩ Xuyến, cậu không về New York thì tớ phải về Thượng Hải tìm cậu thôi!

Hàn Dĩ Xuyến dở khóc dở cười nói cô bạn

– Mẹ tớ nhờ cả vào cậu!

Thuyên An giọng vui tươi trả lời

– Tuân lệnh tiểu thư!

Hàn Dĩ Xuyến sực nhớ ra gì đó, liền hỏi

– Lệ Băng thì sao? Cậu ấy không về?

Thuyên An thở dài một tiếng rồi nói

– Cậu ấy lại bị ba bắt về giúp bác ấy tiếp đại sứ quán bên Úc rồi!

Hàn Dĩ Xuyến không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.

Sáu năm qua cô và mẹ ở New York luôn được sự giúp đỡ của Lệ Băng, Thuyên An và Ninh Diệp.

Thuyên An cả ngày đều chạy đến trò chuyện cùng mẹ cô, Lệ Băng thì thường xuyên bận rộn nên thời gian ba người gặp mặt cũng ít hơn; còn Ninh Diệp thì luôn bên cạnh hỗ trợ công việc cho cô.

Tiểu Hiên từ nãy giờ nghe Hàn Dĩ Xuyến nói chuyện điện thoại đã để màu vẽ xuống và nhìn cô, lúc này mới gọi

– Mẹ, cho con nói chuyện với bà ngoại!

Hàn Dĩ Xuyến cười dịu dàng rồi chuyển điện thoại cho tiểu Hiên, cô véo nhẹ má của con rồi đứng lên.

Tiểu Hiên bắt đầu nói chuyện điện thoại rất vui vẻ, còn bật cười khanh khách nữa!

Hàn Dĩ Xuyến vừa xếp màu vẽ vừa nhìn con gái đang cầm điện thoại cười đùa, lúc ánh mắt cô quét xuống chăn của tiểu Hiên thì mới giật mình nhớ ra quyển album lúc chiều cô đã giấu vào đây; vội vàng chạy đến tủ đồ của mình, cô tìm chiếc hộp lớn mà cô luôn giấu kỹ bên trong, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu, do dự một hồi, cô quay lại nhìn tiểu Hiên và hỏi

– Tiểu Hiên, có phải con đã đụng đến đồ của mẹ không?

Tiểu Hiên tạm bỏ điện thoại xuống và thành thật nói

– Con đưa cho ba rồi ạ!

– ———————————

Đài Song Khê.

Căn phòng ngủ tối om, rèm cửa thì đóng kín, đèn tường đều không bật, chỉ có chiếc đèn bàn là đang mở, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, chỉ giúp Từ Lâm nhìn rõ được những món đồ trên tay.

Trên giường ngủ của Từ Lâm bây giờ đã bày ra rất nhiều đồ từ trong cái hộp lớn bên cạnh.

Trên tay hắn đang cầm một chiếc vòng tay da, ngón tay thon dài lướt trên hai chữ “XL”,chiếc vòng tay này giống hệt chiếc vòng trên cổ tay hắn nhưng lại có khắc hai chữ viết tắt tên của hắn.

Hoá ra chiếc vòng tay mà sáu năm trước Hàn Dĩ Xuyến tặng hắn là một vòng tay đôi, cô đã giữ một cái và còn khắc tên hắn trên đó nữa…..

Trong chiếc hộp lớn đó còn có sợi dây chuyền mà hắn đã tặng cô lúc tốt nghiệp, hắn còn nhớ cái đêm cô đau đớn, khóc đến ướt cả mặt đem sợi dây chuyền đó trả lại cho hắn, nhưng lại bị hắn bắt ép đeo lại…..

Và một hộp nhung nhỏ đựng chiếc nhẫn kim cương mà hắn đã tặng cô lần đầu tiên hắn đến trường gặp cô….

Còn một quyển sổ nhỏ kẹp rất nhiều tờ giấy nhớ đã cũ kỹ, đó là những tờ giấy nhớ mà sáu năm trước hắn luôn để lại cho cô mỗi sáng…..

Quyển album bên cạnh nữa, trong đó toàn ảnh cưới của cô và hắn từ sáu năm trước, phía cuối quyển album, có một bức ảnh chụp hai người trong lễ tốt nghiệp của cô.

Những món đồ này……

Suốt sáu năm qua cô vẫn luôn giữ bên mình và nâng niu cẩn thận.

Những kỷ niệm giữ cô và hắn…..

” Lâm, tại sao anh không cần em…. “

” Lâm, em chưa từng hết yêu anh.. “

” Lâm, em rất nhớ anh…. “

Những lời cô nói trong lần say rượu lần trước cứ len lỏi trong đầu hắn, in sâu vào tim hắn, rất đau, nhưng cũng rất hạnh phúc, ngọt ngào xen lẫn cay đắng, có lẽ còn quá may mắn cho hắn…..

Nhưng suốt sáu năm qua, cô vẫn luôn giữ những món đồ này…..

Còn có những lời nói đó của cô….

Từ Lâm chắc chắn Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn yêu hắn!

Đó là lợi thế của hắn!

Vì vậy hắn nhất định sẽ không buông tay cô!

Và nhất định hắn sẽ cứu được tiểu Hiên!

Reng reng reng

Điện thoại đang đặt trên bàn của Từ Lâm đột nhiên đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên xem, tên của Hàn Dĩ Xuyến nhấp nháy trên màn hình khiến hắn kinh ngạc, nhưng vẫn bắt máy

– Dĩ Xuyến, có chuyện gì sao?

Giọng Hàn Dĩ Xuyến hơi khàn khàn truyền đến

– Bây giờ anh có thời gian chứ? Chúng ta gặp nhau đi!

Từ Lâm trầm giọng trả lời

– Anh biết rồi!

Hắn không nghe cô đáp lại mà chỉ nhận được tiếng tút tút dài.

Cô lạnh lùng cúp máy như vậy!

Ném điện thoại xuống giường, hắn dọn dẹp những món đồ của Hàn Dĩ Xuyến vào chiếc hộp lớn bên cạnh.

Có lẽ hắn nên mang những thứ này đi trả lại cho cô rồi!

– —————————-

Hội quán Mini.

Tiếng nhạc balad nhẹ nhàng vang lên khắp hội quán, các loại đèn tranh trí được treo ở khắp nơi; khách khứ đến đây chủ yếu là hội viên nên không đông lắm.

Tại một bàn bên cạnh cửa sổ, Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm ngồi đối diện nhau.

– Tiểu Hiên không sao chứ?

Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến trước mặt, thấp giọng hỏi.

Hàn Dĩ Xuyến bưng tách trà lên uống một ngụm rồi nói bằng vẻ hờ hững.

– Nó đã bình tĩnh rất nhiều! Cũng vừa mới ngủ!

Từ Lâm lặng lặng gật đầu một cái rồi lấy từ chiếc ghế bên cạnh lên một chiếc hộp rồi đẩy đến trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, thấp giọng nói

– Cái này trả lại em!

Hàn Dĩ Xuyến thoáng lúng túng nhận lại chiếc hộp rồi để xuống ghế bên cạnh, cô do dự nhìn hắn.

Từ Lâm nở một nụ cười thê lương, bâng quơ nói một câu

– Những thứ bên trong, anh không ngờ em vẫn còn giữ…..

Hàn Dĩ Xuyến chột dạ cúi đầu uống nước. Từ Lâm vẫn tiếp tục nhìn cô, ánh mắt đầy nhu tình. Biết cô ngại ngùng nên hắn hỏi thẳng vào vấn đề chính

– Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?

Hàn Dĩ Xuyến cố gắng bình ổn lại tâm trạng, từ từ ngẩng đầu lên, trầm tư một lát, cô mới nói

– Ngày mai anh đến bệnh viện đi!

Từ Lâm hết sức kinh ngạc, hắn tưởng mình nghe lầm

– Dĩ Xuyến, ý em là….

Hàn Dĩ Xuyến trầm tĩnh nói

– Hãy ghép tủy cho tiểu Hiên!

Ninh Diệp nói đúng, là cô đã quá ích kỷ, cô hận Từ Lâm nhưng cô không nên bắt tiểu Hiên phải cùng cô gánh cả thù hận đó.

Máu mủ không thể nói cắt đứt là sẽ đứt.

Cô cũng không muốn sau này tiểu Hiên sẽ oán hận cô vì đã chia rẽ cha con bé.

Từ giờ cô sẽ chỉ vì tiểu Hiên mà thôi, xem Từ Lâm như một người dưng, chỉ là một người có thể cứu con gái cô mà thôi!

Từ Lâm hạnh phúc đến suýt nữa thì mất kìm chế, hắn vui mừng nói với Hàn Dĩ Xuyến.

– Dĩ Xuyến, cảm ơn em!

Hắn lại nhìn cô, nhìn cô đầy thâm tình, cô đã cho phép hắn cứu tiểu Hiên thì hắn tin mình vẫn còn cơ hội xin cô quay về.

Chọn tập
Bình luận