Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 9

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thành phố vừa mới lên đèn, hai bên đường cảnh đêm ồn ào náo nhiệt. Đèn cổ xếp thành hàng tỏa ra ánh sáng mờ mờ, chiếu rọi con đường rộng thênh thang, hắt xuống đất những ánh tia yên tĩnh loang lổ. Một tòa cao ốc cách đó không xa đứng thẳng trong màn đêm, cả thành phố khoác lên mình sắc màu sặc sỡ nhưng lại đầy khoan thai êm đềm.

Cao Lãnh đứng dưới lầu gọi xe đưa đón, điểm đến là nhà trọ của Từ Yến Thời.

Hướng Viên ngồi trên ghế phụ, len lén liếc nhìn điện thoại của tài xế đặt trên giá đỡ, hình như cũng giống nhà cô nằm ở hướng Nam – Bắc, cảm giác như ở tít cuối của thế giới. Cô gãi chóp mũi, không ngờ sau nhiều năm lại đến nhà anh bằng cách này, tâm trạng có phần phức tạp.

Cô không biết lát nữa phải chào hỏi Từ Yến Thời thế nào, người ta không trả lời tin nhắn của cô mà cô còn chạy đến nhà người ta ăn chùa, thà cô không nhắn thêm câu “tôi hết thích anh từ lâu rồi” còn đỡ, nhưng nhắn rồi thì lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Mặc dù cô nói nghiêm túc, có điều điện thoại từ đầu đến cuối vẫn cứ im lìm, Hướng Viên có cảm giác như thể dù bị người ta bóp cổ vẫn không giãy giụa được, tâm trạng phiền não mà lại không làm được gì. Hơn nữa hôm nay mới từ sa mạc về, cô chưa tắm rửa đã đem theo cát bụi chạy đến nhà người ta, cũng không hay ho gì cho lắm.

Vậy nên khi xe đi được nửa đường, rẽ vào một con đường mòn, đèn đường thấp hơn ban nãy nhưng lại sáng hơn, người qua đường cũng đông hơn, vội vã rảo bước, thì Hướng Viên hạ quyết tâm tìm một cái cớ, do dự quay đầu lại nói với Cao Lãnh và Lâm Khanh Khanh: “Tôi chợt nhớ ra, buổi tối còn hẹn với một người bạn… Hơn nữa, tôi cũng không có tiền thưởng cuối năm, cũng không có gì vui để ăn mừng.”

Lý do nghe rất thừa thãi.

Trong gương chiếu hậu, Cao Lãnh và Lâm Khanh Khanh đưa mắt nhìn nhau. Nào ngờ Lâm Khanh Khanh cũng do dự nhìn Cao Lãnh: “Nếu tổ trưởng Hướng không đi thì em cũng không đi, toàn là con trai cả, em đi cũng không có nghĩa lý gì.”

“Đừng mà! Không phải vừa rồi vẫn còn bình thường sao!” Cao Lãnh sốt ruột, bất chợt linh quang lóe lên, xòe năm ngón tay ra với Hướng Viên, “Thế này đi, tôi chia chị năm tờ, thưởng cuối năm mà, quan trọng là ở việc tham gia.”

Hướng Viên mỉm cười, “Có chuyện thật mà.”

Cao Lãnh cắn răng, rút kinh nghiệm xương máu: “Hai mươi, không thể nhiều hơn được nữa.”

Hướng Viên và tài xế đang bàn nhau tìm chỗ đậu ở giao lộ trước mặt, lúc này điện thoại Cao Lãnh vang lên, anh ta lập tức nghe máy như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Đến chỗ nào rồi?” Ở đầu dây là Vưu Trí.

Cao Lãnh: “Còn hai đèn giao thông nữa. Nhưng bây giờ có một vấn đề, tổ trưởng của tôi nói không muốn đi, Lâm Khanh Khanh nghe thế cũng tỏ vẻ không muốn đến. Làm thế nào đây?”

Sắp vượt qua giao lộ đằng trước rồi, Hướng Viên chỉ im lặng lướt Wechat, thật ra thì cũng không đọc gì, chỉ giết thời gian cho đỡ chán mà thôi, đợi Cao Lãnh gọi điện thoại xong thì cô sẽ bảo tài xế dừng xe.

Cao Lãnh nói chưa được bao lâu thì đưa điện thoại qua, “Lão đại nói, bảo cô nghe máy.”

Hướng Viên nhìn chằm chằm cái tên “Vưu Trí” trên màn hình mà ngẩn người, Từ Yến Thời cướp điện thoại của Vưu Trí? Cô do dự một chốc, Cao Lãnh lại không kiên nhẫn giục, “Mau lên!”

“Alo.” Cô đặt điện thoại vào bên tai.

Giọng nam trầm thấp lạnh lùng ở đầu dây truyền đến, gọi tên cô.

“Hướng Viên.”

Cô khẽ ngây ra, âm thanh rõ ràng ấy đã xua tan khí lạnh trong lòng cô một cách khó hiểu, vì đã quá lâu không gặp cũng như quá đỗi quen thuộc, nên trong chớp mắt cô gần như tưởng rằng người ở đầu dây chính là thiếu niên cao ngạo của thuở nào.

Cô cụp mắt, hàng mi run run, mắt quét qua Wechat không mục đích, “Nói đi.”

Anh không lên tiếng ngay mà im lặng một lúc.

Hướng Viên loáng thoáng nghe thấy có người bất thình lình hỏi ở trong điện thoại: “Cậu đi đâu đấy?”

Có vẻ anh đi đến nơi yên tĩnh hơn, Hướng Viên bất an, càng lúc càng lướt Wechat nhanh hơn, đã đến dòng thời gian của ba ngày trước rồi, đúng lúc cô không nhịn được khóa màn hình, muốn hét vào điện thoại một câu “anh còn không mau nói” thì đột nhiên bên kia lại mở miệng.

“Không phải đã nói là không thích à?” Từ Yến Thời dừng lại như đang cười: “Sao nào, không dám đến hả?”

Ngực Hướng Viên bỗng thít lại, câu nhạo báng này không nằm trong dự liệu của cô, vốn đã là hồ nước đục ngầu, anh lại còn đứng gần đấy ném một viên đá xuống. Cô nghĩ lúc Từ Yến Thời nhận được tin nhắn kia, có thể sẽ có đủ muôn vàn phản ứng, có khinh thường, có cười nhạo, có thờ ơ… Chỉ là không ngờ anh sẽ nói thẳng ra như thế.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi,” Hướng Viên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, vừa vặn nhìn thấy một quán tôm hùm ở gần đây, cô bèn bật thốt: “Tôi muốn ăn tôm hùm, Cao Lãnh nói bọn anh ăn lẩu, gần đây tôi bị nóng trong người, không ăn cay được.”

“Được, không tới thật đúng không?”

Hướng Viên lại xoắn xuýt, do dự một lúc rồi quay qua hỏi tài xế: “Đến đâu rồi ạ?”

Tài xế chỉ giao lộ ở đằng trước, “Rẽ ở đó là đến nơi.”

Đột nhiên cô có cảm giác mình bị gài bẫy, Từ Yến Thời gọi cuộc gọi này chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian. Giờ đã đến dưới lầu rồi, không lẽ bắt xe về? Cũng không hay lắm. Điện thoại trong tay Hướng Viên vẫn chưa cúp, chỉ trong chớp mắt tài xế đã dừng xe ở dưới lầu, kéo phanh tay lên rồi bật đèn trần xe, trong chớp mắt buồng xe sáng lên, như thể là ánh hào quang “làm chuyện tốt không lưu danh”: “Đến nơi rồi, nhớ đánh giá năm sao nhé, cám ơn.”

Cao Lãnh và Lâm Khanh Khanh đã xuống xe nhưng Hướng Viên vẫn còn ngồi trên xe, từ xa cô nhìn thấy Từ Yến Thời cũng cầm điện thoại đứng cạnh luống hoa dưới cột đèn đường mờ vàng. Người anh vốn cao, đèn đường chiếu xuống lại càng khiến anh thêm phần lịch thiệp gọn gàng, mặc bộ quần áo thể thao màu xám trên người, trông anh có tinh thần hơn bình thường nhiều, có điều vì không mặc áo khoác nên trong dòng người qua lại ăn mặc dày cộm như gấu, anh lại có vẻ gầy gò hơn hẳn.

Ngoại hình đúng là xuất chúng.

Hướng Viên: “Thấy anh rồi.”

Lúc này Từ Yến Thời mới nhìn sang đây, Cao Lãnh lạnh tới nỗi chạy bịch bịch đến chỗ lão đại của mình. Lâm Khanh Khanh từ từ đi theo sau, cứ ba bước một lại ngoái đầu xem Hướng Viên có xuống xe hay không.

Cao Lãnh giang tay giang chân bổ nhào vào lòng anh, nhưng lại bị Từ Yến Thời lạnh mặt đẩy ra. Ngay sau đó trong điện thoại truyền đến giọng của anh: “Xuống xe đi. Tôi đi mua tôm hùm.”

Giọng điệu bình bình không hề có tâm tình, không dịu dàng cũng không phải dỗ người xuống xe. Không khác gì câu “chào cô” cả, ấy vậy mà lại khiến tim Hướng Viên đập loạn xạ. Mà trọng điểm chính là, vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, như thể người nói lời này không phải là người đàn ông trên mặt viết “người sống chớ lại gần” đang đứng ngoài xe kia.

“Được.”

Cô tắt máy, đẩy cửa xuống xe.

***

Đây là một tiểu khu rất cũ, mọi công trình đều là kiểu của mấy năm trước, cách đó không xa có một công viên cũ kỹ, nhộn nhịp tụ tập các cô các dì “đã đến rất nhiều quảng trường song vẫn chưa nhảy đủ”… Còn cả người dắt chó đi dạo, đám trẻ nô đùa, biển người nhộn nhịp, ngay đến đèn đường cũng lộ ra sức sống.

Từ Yến Thời cùng bọn họ đi lên lầu rồi lấy áo khoác định xuống lầu mua tôm hùm. Trong phòng rất ồn ào, Cao Lãnh và Vưu Trí cùng mấy chàng trai khác đang chơi game, tốp thì bắn PUBG, tốp thì đánh Vương Giả.

Cao Lãnh xông vào phá rối, mấy người Vưu Trí liền ném điện thoại đi đè người xuống ghế đánh một trận nên thân, đánh xong vẫn cứ cố chấp tiếp tục tổ đội với anh ta.

Lâm Khanh Khanh thì ngồi xem phim hoạt hình tiếng Anh với Từ Thành Lễ, có mấy câu nghe không hiểu, ấy vậy mà Từ Thành Lễ lại nghe hiểu, cậu nhóc còn lẩm bẩm, lời thoại bộ phim này ngớ ngẩn quá, cho trẻ ba tuổi xem chứ gì. Lâm Khanh Khanh khiếp sợ ra mặt, bắt đầu nghi ngờ về nhân sinh.

Thi Thiên Hữu và Trương Tuấn thì đang nói móc về diễn viên thích nhất trong phim thần tượng: “Mũi nữ diễn viên này cao quá, có thể đi đóng Xạ Điêu được luôn đấy.”

Trương Tuấn là fan của Kim Dung mười năm, vô cùng hứng thú nghiêm túc thảo luận: “Hoàng Dung à?”

Thi Thiên Hữu giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “No no no, đóng Điêu mà.”

Trương Tuấn có cảm giác Kim Dung bị sỉ nhục, cau có: “Đó là Thần Điêu Hiệp Lữ.”

Thi Thiên Hữu ồ một tiếng, cũng không thích thú gì.

***

Từ Yến Thời xuống lầu lái xe, anh ăn mặc rất đơn giản, quần áo thể thao màu xám cùng áo khoác lông màu trắng dài đến đầu gối, chân đi đôi giày màu trắng. Anh rảo bước đi tới bãi đậu xe, gấu quần ôm chặt lấy chân, phác nên đường cong liền mạch lại rắn chắc.

Anh thuận tiện bấm chìa khóa xe.

Đèn xe sáng lên hai cái, khóa đã mở. Anh vừa đặt tay lên cửa xe, vô tình liếc mắt vào gương chiếu hậu thì khựng lại, trong gương có một bóng người.

Từ Yến Thời không đeo kính nên phải nheo mắt một lúc mới nhận ra đó là Hướng Viên. Anh thả tay xuống đứng thẳng người lên, nhưng mắt không nhìn cô mà chỉ nghiêng đầu, vẫy tay với cô gái đứng chếch ở phía sau.

Hướng Viên nhét tay vào áo lông vũ, đi đến trước mặt anh.

Từ Yến Thời để mở áo khoác, một tay cầm chìa khóa xe một tay nhét vào túi quần, cúi đầu nhìn cô: “Tìm tôi à?”

Hướng Viên nhìn quanh bốn phía chứ không nhìn anh, thân thiện nói: “Thật ra thì, anh cũng không cần đi mua đâu… Rắc rối quá, tôi ăn lẩu là được rồi.”

Từ Yến Thời ồ lên, thả lỏng người dựa vào xe, liếc nhìn cô: “Nghĩa là, tôm hùm chỉ là cái cớ để không đến?”

Hướng Viên cắn răng, chỉ hận không thể đập chết chính mình, cô đúng là bê đá đập chân mình mà.

“Cũng… không phải.”

Anh dứt khoát dựa cả người vào xe, đổi sang hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trông rất uể oải, tiếp tục thờ ơ bỏ đá xuống giếng, bê đá đập chân cô: “Không phải cô đã nói chúng ta nên quên đi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới à?”

—— Ý, cô nói lúc nào vậy, sao người này có thể đánh tráo khái niệm như vậy được.

“Lúc đó chỉ là tôi sợ anh lúng túng nên mới cho anh bậc thang thôi,” Hướng Viên vừa nói vừa cúi đầu đá mũi chân, “Hơn nữa, anh cũng đâu trả lời tôi.”

“Vậy cô hy vọng tôi trả lời thế nào? Biết rồi? Ờ? Được?”

Đúng thật, hình như trả lời kiểu gì cũng không hợp cho lắm. Dù trả lời tin nhắn ấy như thế nào thì cũng có vẻ kỳ quái. Bởi mới nói đầu óc cô đúng là chập mạch rồi, đáng lẽ không nên gửi đi như thế, hại quan hệ giữa hai người vốn đã lúng túng nay càng lúng túng hơn.

“Là lỗi của tôi hả?” Cô tự động chịu trách nhiệm.

Từ Yến Thời luôn có bản lĩnh dù có là lỗi của mình thì vẫn quẳng sang người khác được, lừa người kia xoay quanh một vòng mà không nhận ra.

“Không biết.” Từ Yến Thời đưa mắt nhìn đi nơi khác, đứng thẳng người lên, tay đặt lên chốt cửa lần nữa, cúi đầu hỏi cô: “Có còn ăn tôm hùm không?”

“Ăn.”

Từ Yến Thời nhếch mép, mở cửa xe bước lên ghế lái, Hướng Viên nhanh tay nhanh mắt đi vòng qua đầu xe rồi chui tọt lên ghế phụ, thắt dây an toàn khéo léo ngồi thẳng, cười híp mắt nhìn anh: “Đi chung nha.”

Bên trong xe bài trí rất đơn giản, xe kiểu phổ thông, có thể nhận ra đúng là không có tiền mấy.

Từ Yến Thời lái xe rất quy củ, không nghe điện thoại cũng không nghịch điện thoại, chỉ có vẻ hơi biếng nhác tựa vào chỗ ngồi, một tay chống lên cửa xe một tay điều khiển vô lăng, ngay đến dừng xe cũng dùng một tay đánh vô lăng, là tài xế chuyên nghiệp điển hình.

Hai người mua tôm xong thì đi siêu thị một chuyến, Hướng Viên hỏi anh có cần mua gì không.

Anh không đáp, Hướng Viên đứng ở cửa chờ, bất chợt khóe mắt liếc thấy hũ kẹo mút cắm thành hình bông hoa ở trên quầy, cô do dự một lát, thấy anh còn chưa ra thì ngay lập tức rút ra hai cây rồi nhét vào trong túi.

Nhân viên tưởng cô trộm đồ, suýt nữa đã chạy ra bắt quả tang. Hướng Viên lập tức rút điện thoại ra trả tiền, miệng còn khuyên: “Trả đây trả đây.”

Cô nhân viên trợn ngược mắt quét mã QR.

Trên đường về, hai người đứng đợi đèn đỏ, Cao Lãnh gọi điện thúc giục, Từ Yến Thời uể oải ngồi dựa vào ghế, chỉ liếc mắt mà không nghe máy.

“Sao không nghe máy?”

Anh xách cổ áo khoác, lần nữa cầm vô lăng, ngón trỏ gõ lên như có như không, nhìn gương chiếu hậu đáp: “Sắp đến rồi.” Giọng hơi khàn, nói xong anh lập tức hắng giọng.

Kết quả khi xe vừa vượt qua đèn giao thông, Cao Lãnh lại gọi điện đến lần nữa.

Hướng Viên trực tiếp cầm điện thoại ở trên hộp tỳ tay lên, nghiêng người đưa tai nghe đến bên tai anh, ép anh nghe máy.

“Mệt quá.”

Từ Yến Thời không nhìn cô, tầm mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, chẳng qua ngón trỏ trên vô lăng đã dừng lại, “a lô” đáp.

Đúng lúc này ngón tay Hướng Viên chạm vào tai anh, nó cũng lạnh như con người anh vậy. Đầu ngón tay vừa chạm đến thì thần kinh chợt căng ra, toàn bộ lỗ chân lông trên người cô đều run run như bị điện giật, e là đến máu của người đàn ông này cũng lạnh nốt.

Nhưng dần dần, tai anh lại nóng lên, nóng lan sang cả tay Hướng Viên, trong buồng xe chật hẹp chẳng biết sao lại có luồng gió ấm, thần kinh căng thẳng được thổi mềm ra, tiếng nói chuyện như có như không của anh quanh quẩn bên tai cô, còn ngứa hơn cả khi có lông chim phe phẩy.

Hình như Cao Lãnh hỏi cô đang ở đâu.

Từ Yến Thời vừa nghe điện thoại, vừa lơ đãng đánh vô lăng, xe rẽ vào con đường mòn thưa thớt, rất không kiên nhẫn đáp: “Đang đi với tôi, cúp máy đây.”

Sau đó cúp thật.

Hướng Viên đặt điện thoại vào lại hộp tỳ tay, hỏi ra câu cô luôn muốn hỏi: “Sao anh lại đến công ty này?”

“Cơ duyên trùng hợp.”

“…”

Rẽ qua mấy ngã tư, phong cảnh trước mắt dần quen thuộc.

Hướng Viên nghi ngờ nhìn anh, “Tôi nghe Cao Lãnh nói, hình như anh ở bên này không được thuận lợi cho lắm… Có từng nghĩ đến chuyện chuyển công ty không? Tôi có thể… tìm người giới thiệu giúp anh.”

Từ Yến Thời dừng xe, tắt máy rút chìa khóa, cuối cùng nghiêng đầu, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, như thể trào phúng lại như tự giễu: “Không cần.”

Nói rồi anh cởi dây an toàn ra bước xuống xe, Hướng Viên vẫn ngồi trên xe một lúc, cảm thấy mình nói sai rồi, mới nãy lỡ nhất thời miệng mồm lảu chảu, biết rõ anh bị đám người có quan hệ chèn ép mà vẫn ở trước mặt anh nói ra câu này, như thế sẽ càng khiến anh nản chí hơn chăng?

Sao cứ hễ đụng phải Từ Yến Thời là cô khinh suất vậy chứ!

Cô vội vã xuống xe đuổi theo, Từ Yến Thời nghe thấy tiếng đóng cửa thì lập tức khóa xe lại, sải bước đi đến khu nhà mình.

Cô chạy bình bịch đuổi theo, trước lúc vào cửa, cánh tay mảnh khảnh đè lên cửa sắt cũ nát nặng nề, chặn người lại, cười đùa gọi tên anh: “Từ Yến Thời?”

Người đàn ông mặt lạnh cúi đầu nhìn cô.

Hướng Viên lôi hai cây kẹo mút mới mua ở trong siêu thị ra: “Anh xem tôi đem gì về cho anh từ Đại Tây Bắc nè?!”

Từ Yến Thời như đang xem trò hề, lộ ra vẻ mặt chưa từng thấy kẹo mút bao giờ, vô cùng phối hợp mà nhướn mày, vẻ mặt như muốn nói —— mua được thứ này ở Đại Tây Bắc, thế chẳng lẽ sản vật trên mặt trăng đều bị cô đem về sao?

Bình luận