Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 82

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Hướng Viên lập tức nghĩ đến Tiết Dật Trình đầu tiên, nhưng Lại Phi Bạch lại cười lắc đầu: “Không được, chưa nói đến việc cậu ta có năng lực để đảm nhiệm vị trí này hay không, chỉ dựa vào việc cậu ta từng ngồi tù, hơn nữa còn là tội phạm kinh tế có tiền án, thì chắc chắn cổ đông khác sẽ không đồng ý để cậu ta ngồi lên cương vị quan trọng như vậy. Ngoài ra, dù mọi người đều đồng ý thì cũng không phải chỉ một mình cậu ta là có thể chống đỡ được trung tâm an ninh mạng. Nếu mỗi Lữ Trạch Dương ra đi một mình thì cùng lắm chúng ta chỉ tốn thời gian tinh lực để đào tạo một người khác, nhưng bây giờ lại là từ chức tập thể.” Nói tới đây, bỗng Lại Phi Bạch quay đầu nhìn cô, “Hơn nữa, bây giờ công ty gặp rắc rối rồi.”

Trong lòng Hướng Viên rét run, như có tảng đá dần dần rơi xuống, mất hồn mất vía hỏi: “Rắc rối gì ạ?”

Lại Phi Bạch thở dài, “Được rồi, nói với em cũng vô ích, em không giải quyết được gì. Lần này chủ tịch tức giận thật rồi, thời gian này em ở bên ông nhiều vào, chuyện còn lại cứ giao cho anh. Anh sẽ cố gắng tìm cách.”

Trong hành lang dài bóng người lác đác, chợt có y tá vội vã đẩy xe đi qua, tiếng bánh xe lộc cộc lại nghe như xe tăng ầm ầm cán qua, ngập tràn trong màng nhĩ của cô, khiến lòng cô run bắn chua xót, khóe miệng cười khổ như muốn nói: Tiểu Bạch à, anh cũng sắp ba mươi năm rồi. Anh định dâng hiến cả thanh xuân cho Đông Hòa sao? Có ngày nào anh từng nghĩ cho mình chưa? Ngay cả anh cũng có thể dâng hiến cả đời vì Đông Hòa, liệu có phải em ích kỷ quá rồi không?

Nhưng Hướng Viên không nói ra thành lời, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Đương trời tháng bảy, cây cối xanh tươi um tùm, vẫn rậm rạp như thường trong cái nắng chói chang. Phiến lá xanh ngắt dưới ánh sáng khúc xạ lóe lên tia sáng bạc nhức nhối, hai mắt dần nhòe đi, cổ họng nghẹn ngào như có thứ gì đó lấp mất.

Trên hành lang yên ắng chợt truyền đến tiếng bước chân rộn ràng, Hướng Viên và Lại Phi Bạch cùng ngẩng đầu lên.

Hướng Gia Miện đứng cách đó năm mét, vẻ mặt chán nản, hốc mắt đỏ lên.

Ánh mắt ba người giao nhau trên không trung, rồi Gia Miện luống cuống nhìn đi chỗ khác như không muốn để người khác nhận ra mình vừa khóc, sau đó lại dứt khoát xoay đầu hỏi Lại Phi Bạch: “Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì?”

Lại Phi Bạch đứng lên, nói thẳng: “Cậu không giúp được gì đâu.”

Im lặng ba giây, Gia Miện mím môi nghiêng đầu đi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng, anh ta hỏi nhỏ một câu: “Anh không nói thì làm sao biết tôi không giúp được gì?”

Lại Phi Bạch lắc đầu: “Cậu có biết gì về kỹ thuật không? Chưa nói đến vấn đề kỹ thuật chuyên nghiệp như hacker, mà thậm chí cậu còn chưa được học cách quản lý công ty. Ngày trước khi học đại học, chủ tịch muốn cậu thi vào ngành tài chính, nhưng cậu thì hay rồi, vì cái lòng tốt không đáng tiền kia mà cậu chạy đi học bác sĩ thú y. Cậu nói xem, nếu cậu học y học lâm sàng, làm bác sĩ ngoại khoa, thì bây giờ chúng ta đã không cần mời bác sĩ Cố Nghiêm đến chữa cho chủ tịch rồi.”

Hướng Viên thất thần nhớ lại hồi nhỏ, thật ra khi đó quan hệ giữa mẹ cô và ông nội không tốt lắm, người như ông nội sao có thể không nhìn ra mẹ cô không thích con trai ông, nên quan hệ với bà luôn không lạnh không nóng.

Từng giọt sinh mệnh tí tách vang vọng trong phòng bệnh, tay Gia Miện cũng theo tiết tấu chậm chạp kia mà siết chặt buông ra rồi lại siết chặt.

“Lục Hoài Chinh đi lính, cậu cũng tò tò theo sau mở căn cứ phi hành, muốn thực hiện giấc mộng anh hùng vĩ đại của mình, còn rất oai phòng ở lại vùng núi biểu diễn phi hành cho đám trẻ để bọn chúng vui, nhưng liệu cậu có bao giờ quay đầu lại nhìn ông nội cậu, xem ông ấy có vui không? Một mình ông ấy quản lý công ty lớn như thế có mệt không?” Vẻ mặt Lại Phi Bạch vẫn chẳng khác gì ngày thường, như một chiếc máy trút hết mọi thứ kìm nén đã lâu ra, “Anh đã muốn nói câu này từ lâu lắm rồi, cả Hướng Viên em cũng thế, từ nhỏ các em đã sống trong gia đình như vậy, là cậu ấm cô chiêu ngậm thìa vàng ra đời, hưởng thụ những thứ người khác không có thì cũng nên gánh vác những thứ người khác không gánh vác được. Nhưng đến tận hôm nay, chưa có lấy một ngày nào các em từng cân nhắc vì cái nhà này, bạn bè của các em, có ai sống cuộc sống tự tại như các em không? Vì sao các em không thể suy nghĩ cho ông.”

Lại Phi Bạch như sắp mất khống chế, song vẫn bình tĩnh nói: “Nói nhiều rồi, anh không nói tiếp nữa.”

Tư Đồ Minh Thiên đã từng hỏi Lại Phi Bạch là anh có hứng thú quản lý công ty không.

Lúc ấy Lại Phi Bạch rất khổ sở, hai đứa cháu không một ai sẵn sàng hy sinh. Anh hỏi Tư Đồ Minh Thiên vì sao không ép hai đứa, khi đó Tư Đồ Minh Thiên lại bất đắc dĩ bảo là tôi đã đồng ý với bà nội chúng rồi, để cho cháu nó tự lựa chọn, không được ép buộc chúng phải lựa chọn.

Nếu không, kiếp sau sẽ không ở bên ông nữa.

Hơn nữa, chỉ cần Đông Hòa có thể truyền cho đời sau thì vào tay ai có quan hệ gì? Tư Đồ Minh Thiên nghĩ rất thoáng, con cháu không muốn thì dĩ nhiên có người khác muốn, chỉ cần là tốt cho công ty thì công ty có phải của nhà họ Hướng hay không cũng không quan trọng.

Nhưng ông lại chẳng ngờ đến cục diện hôm nay.

Nếu như thua trong tay ông ta, sợ là chết cũng không thể nhắm mắt.

***

Tại Tuslan, Lương Tần và Từ Yến Thời bị phục kích.

Từ Yến Thời mới ra khỏi phòng Lương Tần, vừa khép cửa lại thì bên hông có vật cứng dí vào lưng, anh cúi đầu, trông thấy bóng ngược trên sàn, là hình dáng của một khẩu súng.

Gã đàn ông dùng tiếng Anh ra lệnh cho anh: “Giơ tay lên.”

Lần đầu tiên tiếp xúc với thứ đồ như súng ở khoảng cách gần mà Từ Yến Thời không hề hoảng loạn, bình tĩnh từ từ giơ hai tay lên, trong đầu nghĩ, rốt cuộc người đến là lính đánh thuê hay là phần tử vũ trang chống chính phủ đây.

Anh bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh: “Anh muốn gì?”

Gã ta lại chĩa súng về phía trước, Từ Yến Thời giơ cao tay lên, vẻ mặt không chút khiếp đảm, cười đùa một câu: “Bình tĩnh đi tiểu nhị.”

“Mở cửa.”

“Tôi không có thẻ.”

“Gõ cửa.”

Hai người thấp giọng trò chuyện ở cửa, hành lang vô cùng vắng vẻ, chỉ có ánh trăng chiếu rọi ngoài cửa sổ vào là chứng minh đêm nay vẫn sáng.

Từ Yến Thời vừa thờ ơ trao đổi với gã, vừa cụp mắt quan sát cái bóng dưới đất, tìm cơ hội thoát thân.

Nhìn vóc người của gã này, anh rất chắc chắn mình đánh không lại, người này phải to con chừng gấp đôi anh, dù thân thủ của anh có nhanh tới mấy thì cũng không nhanh bằng súng đạn trong tay người ta, lại sợ kéo dài thời gian thì sẽ kinh động đến giáo sư Lương. Từ Yến Thời nghĩ cách phải làm sao mới dụ được người đi khỏi đây.

Nhưng đúng lúc anh đang suy nghĩ, thì cánh cửa trước mặt bỗng bật mở.

Hai người bị trói lên một chiếc xe bọc thép, bịt mắt bịt miệng ném ngồi ở đằng sau, tiếp đến là lắc lư xóc nảy trong bụi bay mịt mù một đường, đi suốt đêm về trấn Utsakmu.

Nhưng xui thay, ngày thứ hai Tuslan xảy ra động đất 7.2 độ richter, cả Tuslan rơi vào thế cục rối ren.

Mới đầu chỉ tưởng là chấn động bình thường, đám phần tử vũ trang vẫn rất bình tĩnh say sưa nhậu nhẹt, thấy dân trong trấn ôm đầu chạy trốn trong đất trời mịt mù cát vàng, bọn chúng lập tức giơ súng nổ hai phát lên trời!

Tất cả dừng lại, hình ảnh như đóng băng. Da đầu người dân căng ra, ôm chặt cơ thể con nhỏ run lẩy bẩy chui rúc vào góc tường.

Lương Tần và Từ Yến Thời bị giam trong một căn phòng lợp ngói, chụp mắt được tháo ra nhưng tay chân vẫn bị bắt chéo trói lại, cả hai không những không hoảng hốt mà còn bình tĩnh nhìn nhau. Lương Tần thấy cậu học trò của mình dù đầu đầy bụi đất vẫn rất anh tuấn, trông anh quá bình tĩnh thì cố ý dọa: “Có muốn viết di thư cho cô bé kia không, sợ là thầy trò ta lành ít dữ nhiều đấy.”

Sợi dây trói tay hai người được buộc chung với nhau, cách thắt này có thể mở được. Từ Yến Thời nhớ ảo thuật gia từng dạy anh chơi với lửa ở Thượng Hải từng nhắc qua, thế là anh cẩn thận nhớ lại, vừa cầm tay thầy Lương lật qua lật lại, vừa thấp giọng cười nói: “Nếu thật sự không thể về được, thì sao phải để lại di vật để người ta càng thêm đau lòng.”

Trong lòng thầy Lương chợt thắt lại, sợi dây buộc trên tay như thể siết chặt lấy ngực ông thật mạnh, ông nhìn thẳng vào Từ Yến Thời: “Nếu hy sinh thật thì có tiếc nuối không? Có hối hận vì đã đến đây với thầy không?”

Động tác của Từ Yến Thời khựng lại, anh vẫn cúi đầu.

“Có ạ.”

Lương Tần không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nhưng lại cảm thấy đáp án này cũng dễ hiểu.

Một giây sau đó, dây thừng trên tay tuột xuống, đúng là có thể tháo được. Hai người tách nhau ra, Lương Tần ngẩn ngơ, đầu còn nghĩ vì sao thằng bé này lại tháo được, thì lại thấy anh cúi đầu cắn nút buộc trên tay mình, mồ hôi hột lấm tấm trên trán lăn xuống dọc tóc mai, trái lại rất có vị đàn ông, cực kỳ trầm ổn: “Tiếc vì không thể cùng cô ấy đi đến cuối con đường, nhưng không hối hận khi đến đây với thầy.”

Lương Tần nhướn mày, lại hỏi: “Không thấy ấm ức hả?”

“Ấm ức?” Từ Yến Thời ngẩng đầu nhìn ông, trong đôi mắt kia vẫn sạch sẽ như thường, sáng ngời thâm thúy, cười nói: “Không phải thầy đã nói, đàn ông chịu chút ấm ức này thì có là gì sao?”

Lương Tần nói lời này khi đi ăn cơm với mấy người bọn họ, uống say nên nói ra rất khẳng khái hùng dũng. Khi đó lão Quỷ vừa khóc vừa kể viết luận văn oan ức quá, Lương Tần nghe xong thì bật cười, châm thuốc, nghiêm túc giáo dục: “Đàn ông có ấm ức gì cũng có thể tâm sự kể ra, tìm người cùng gánh vác, duy chỉ có hai loại ấm ức là em không thể nói ra, còn phải tự mình gánh vác.”

Nói đoạn ông dừng lại, mặt mũi đỏ bừng, ngón tay kẹp thuốc rung nhẹ, nói với bọn họ: “Một loại là chịu ấm ức vì quốc gia, còn loại kia là chịu ấm ức vì người mình yêu.”

Ấm ức vì quốc gia thì không phải ấm ức, mà đó mà là vinh dự; Ấm ức vì người yêu cũng không phải là ấm ức, vì đó là cuộc sống.

“Em nhớ rõ đấy nhỉ.” Lương Tần hừ cười, “Không nói nữa, phải còn sống quay về, có chết thầy cũng phải đưa em vào viện nghiên cứu.”

Vừa dứt lời, trời đất lại lần nữa rung chuyển, bụi bặm trên vách tường trên đỉnh đầu bắt đầu rào rào rơi xuống. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong bụng dâng lên dự cảm xấu, đúng lúc này nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào lần nữa, đám đông hốt hoảng, dân chúng lại bắt đầu chạy trối trăn trối chết khắp nơi, lần này đến đám phần tử vũ trang cũng đứng ngồi không yên, tiếng bước chân dần dồn dập xen lẫn tiếng ngoại quốc huyên náo.

Rồi sau đó Lương Tần nghe thấy xà nhà cũ kỹ trên đỉnh đầu phát ra tiếng “rắc rắc”, một giây sau, cả xà nhà rộng chừng nửa mét lắc lư sắp rơi thẳng xuống đầu ông!

Con ngươi Lương Tần co rút rất nhanh, trong lòng hốt hoảng không kịp né tránh, nhưng giây kế tiếp, một bóng người cao lớn lao đến giơ tay ra cản, xà gỗ to tướng đập thẳng xuống vai Từ Yến Thời, anh rên “hự” một tiếng rồi nằm trên người ông không nhúc nhích.

Lương Tần sợ tới nỗi run lẩy bẩy, hoảng hốt đẩy anh ra, không dám thở mạnh, thấp giọng gọi tên anh.

“Từ Yến Thời, Yến Thời…”

Ngay sau đó cửa bị đá văng cái “rầm”.

Từ Yến Thời mở mắt thở dài, ý bảo ông nhắm mắt lại đi.

Lương Tần thoáng bình tĩnh, run rẩy nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy hai tên phần tử vũ trang đứng sau lưng dùng tiếng Tuslan trò chuyện, đang nói được nửa thì trời đất lại rung lên, dư chấn lần nữa ập đến, không những thế còn dữ dội hơn vừa rồi, hai tên kia đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức xách súng chạy ra ngoài.

Trời đất như bị một con mãng xà khổng lồ vặn lấy, đất rung núi chuyển, trời đất u ám, cát vàng bay cao; đương lúc cát bay đá chạy, trong chớp mắt san bằng mặt đất.

Đất đá sụp đổ nóc nhà lật tung, không biết đã qua bao lâu, thế giới sau cơn chấn động dữ dội trở nên vô cùng yên ắng, một sự tĩnh lặng như chết. Đầu tiên Lương Tần nghe thấy hai tiếng súng nổ bên tai, ông từ từ mở mắt ra, tầm mắt mờ mờ, hình như bên ngoài bị gặp cướp, nơi nơi đều lâm vào cảnh tan hoang. Trời đất mênh mông tối tăm như bị phủ một lớp sương dày, ông cứ ngỡ mình đã lên thiên đường, bên ngoài không một tiếng động, trong mắt chỉ thấy mỗi bụi đất.

Cho đến khi ông nghe thấy tiếng dòng điện của bộ đàm ở sau lưng. Giữa đống phế tích hoang vắng vang lên tiếng tí tách, rồi trong bộ đàm truyền đến tiếng Trung quen thuộc đã lâu, là giọng của Trần Thụy, anh ta đang chỉ huy: “Phi Ưng báo cáo, tất cả mọi người tập trung đến phòng số 3! Bên này có dấu hiệu sống! Nhắc lại, bên này có dấu hiệu sống!”

Vào lúc này Lương Tần mới hay, bọn họ vừa trải qua trận động đất lớn nhất trong vòng năm mươi năm qua ở Tuslan.

Ông cố kéo khóe miệng căng cứng, giọng khô khốc cổ họng đau rát, như thứ đồ cổ bị chôn dưới đất vừa được khai quật lên, bụi bặm rơi đầy.

Người thầy giáo già chưa bao giờ khóc, thích che giấu tâm tư, vào lúc này lại không kiềm chế thêm được nữa, lệ nóng trong hốc mắt lăn xuống cùng bụi bặm.

Không vì gì cả.

Chỉ vì cậu học trò chưa một lần được tận hưởng vui vẻ của cuộc sống đang dùng mình đỡ xà nhà nặng nề đây.

Ông đã từng không cam lòng, gián tiếp biểu đạt sự thất vọng về anh, tức giận vòng vo nghiêm nghị chất vấn anh, rốt cuộc em có còn là Từ Yến Thời của ngày xưa không?

Nhưng từ đầu chí cuối anh chẳng một câu tranh cãi cho mình, mà anh chỉ nhẹ giọng nói, thầy, em vẫn không thay đổi.

Tuy sau đó ông đã hối hận vì đã nói ra những lời ấy, mặc dù thật lòng thành ý tìm anh xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn cho rằng anh đã thay đổi. Người học trò sáng dạ như Từ Yến Thời sao có thể không phát hiện ra, anh không vạch trần cũng không một câu oán hận, chỉ đặt dự án xuống cùng ông đến đây.

Một bên là ước mơ, một bên là thực tế. Anh đều chu toàn cả hai một cách vẹn toàn.

Lương Tần à, ông cứ trách học trò vừa ra đời là thay đổi, nhưng lại chưa từng nghĩ cho bọn họ lấy một lần, bọn họ đi đến ngày hôm nay đã từ chối bao nhiêu cám dỗ, làm sao ông có thể hiểu hết được?

Giáo sư Kleve từng âm thầm đến tìm Từ Yến Thời, Từ Yến Thời quay về liền nói ngay với ông, Kleve muốn mời anh đến Mỹ làm việc trong phòng thí nghiệm định vị.

Từ Yến Thời cũng thành thật thú nhận là mình có chút động lòng, dẫu gì giáo sư Kleve cũng rất nổi tiếng trên trường quốc tế. Nhưng Kleve lại đề nghị anh nhập quốc tịch Mỹ.

Lương Tần đã hỏi anh: “Em nghĩ thế nào?”

Từ Yến Thời lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Em rất muốn được theo học giáo sư Kleve, nhưng lại không muốn nhập quốc tịch Mỹ, nên em đã từ chối rồi.”

Lương Tần lập tức vui vẻ yên tâm, khó đè nén được cảm xúc kích động, sau khi mọi người rời đi, ông gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài dưới sự giám sát của tổng thư ký. Người bên đầu dây như thể đã chờ cuộc gọi này rất lâu, là một giọng nữ dịu dàng trưởng thành, tiếng Trung không mấy sành sỏi.

“Giáo sư Lương Tần?”

“Cô Isabella đáng kính, xin đừng thử thăm dò con trai mình nữa, Từ Yến Thời muốn ở lại Trung Quốc. Tôi đã nói với cô rồi, thằng bé sẽ không đi Mỹ.”

Giọng người phụ nữ thấp đi: “Giáo sư Lương, ông không cần phải căng thẳng như thế, tôi sẽ không ép buộc thằng bé. Tôi chỉ nghĩ nếu thằng bé đến Mỹ, tôi có thể chăm sóc cho nó.”

Lương Tần cười khẩy: “Thế trước đây cô đã làm gì? Vào lúc thằng bé cần mẹ nhất thì cô không có mặt, vào lúc bố nó vất bỏ nó, cô cũng không có mặt, một mình nó vất vả chống đỡ cho đến bây giờ, hiện tại cô nói muốn chăm sóc nó, thật sự khiến kẻ khác chê cười. Nếu thằng bé biết một phần rất lớn nguyên nhân giáo sư Kleve tìm đến mình là vì lời của cô, thì tôi nghĩ nó sẽ không vui đâu. Hơn nữa, cô Isabella à, tôi thừa nhận cô là một kiến trúc sư vô cùng vĩ đại, nhưng nói thật, cô không phải là một người mẹ đạt yêu cầu!”

Đêm hôm đó sau khi cúp máy, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, Lương Tần mãi vẫn không chợp mắt được.

Có mấy lời không dám nói, sợ quá lỗ mãng, cũng sợ Từ Yến Thời không thoải mái.

Mãi cho đến giờ khắc này, trong cảnh tường đổ tàn viên trước mắt, nơi nơi tiêu điều, ông không nén nổi ôm chặt anh, lẩm bẩm nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”

Cả đời làm cha.

Yến Thời, thầy muốn đưa em về nhà.

Ông nhắm mắt nghĩ.

***

Sự kiện từ chức của tập đoàn Đông Hòa nhanh chóng trở thành sự kiện nóng hổi. Từ chức quy mô lớn như thế bỗng dấy lên cơn sốt trên mạng, thậm chí có người còn hoài nghi, có phải cách thức quản lý kinh doanh của Đông Hòa tồn tại vấn đề gì đó nên mới dẫn đến nhiều người từ chức tập thể thế này không.

Thậm chí còn có nhân sĩ biết chuyện đứng ra phao tin, bảo rằng nội bộ Đông Hòa đã thối rữa lắm rồi, cấp lãnh đạo thì minh tranh ám đấu, không hề cân nhắc đến cảm nhận của nhân viên. Có người nói mình làm ở Đông Hòa ba năm, bị cấp trên chèn ép ba năm, trở thành con tốt hy sinh của thủ đoạn của cấp trên. Nói như thật.

Đề tài thủ đoạn công sở bỗng chốc trở thành chủ đề nóng trong mùa hè năm ấy, thậm chí còn có người thường xuyên lên Zhihu lập chủ đề.

—— Nói về quy tắc ngầm ở nơi công sở bạn đã từng gặp?

—— Bạn đã từng gặp thủ đoạn nơi công sở tối tăm nào nhất?

Đại loại thế, nhất thời đã đẩy tập đoàn Đông Hòa vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Hướng Viên tìm người điều tra, phát hiện người tung tin đều cùng một ID và tài khoản, Gia Miện nhớn nhác muốn gửi bài thanh minh cho công ty, nhưng lại bị Hướng Viên ngăn lại.

Cô quá hiểu dư luận trên mạng, làm tốt thì trong nháy mắt chiều hướng dư luận có thể thay đổi, nhưng nếu làm không tốt, không chỉ dư luận không xoay chuyển mà còn là càng tô càng đen, vào lúc này càng không thể vội vã thanh minh được, phải bình tĩnh.

Có đôi lúc thứ công chúng muốn không phải là chân tướng, bọn họ cũng không quan tâm rốt cuộc nội bộ Đông Hòa rắc rối thế nào, có phải thật sự tồn tại vấn đề thối rữa không. Có một số việc, một khi vạch trần ra thì tầm mắt của công chúng sẽ tự nhiên nghiêng về thế yếu.

Số đông mọi người đều ôm tâm tính của kẻ đứng ngoài xem, đứng về phía bọn họ tự nhận là công chính. Mà đại bộ phận nhận là công chính đều là đoàn thể yếu, chứ đừng nói gì đến chốn công sở, mọi người ai cũng có thành kiến về công việc và cấp trên trong công ty, từ bụng ta suy ra bụng người thì lòng lại càng căm phẫn.

Lại Phi Bạch không ngờ một cô gái chưa từng học quản lý như Hướng Viên lại nghĩ được nhiều như thế, đúng là không dễ chút nào, bọn họ cũng phải trải qua nhiều bài học thất bại mới đúc kết được kinh nghiệm đó.

Nghe đến đây, anh ta không kiềm chế nhìn Tư Đồ Minh Thiên im lặng nằm trên giường.

Tư Đồ Minh Thiên nghe say sưa, “Vậy cháu nói xem phải làm gì bây giờ?”

Vừa dứt lời, trên TV trong phòng bệnh VIP bỗng phát một bản tin nhanh.

“Tuslan xảy ra động đất 7.2 cấp richter, phần tử vũ trang chống chính phủ làm phản, những người Hoa kiều bị mắc kẹt ở sân bay kêu cứu! Chính phủ Trung Quốc đã phái không quân đến cứu viện!”

Đầu óc Hướng Viên nổ ầm trống rỗng, bên tai kêu ông ông ù cả lên, như thể nghe thấy tiếng trực thăng bay lướt qua đỉnh đầu, cô ngơ ngác ngồi trong phòng bệnh.

Gia Miện lấy điện thoại ra tìm kiếm top search, đột nhiên phát hiện hashtag #Tập_đoàn_Đông_Hòa hai ngày trước còn nằm chình ình ở vị trí đầu thì giờ đây đã tụt xuống mấy chục hạng, lại còn có khuynh hướng giảm dần. Bây giờ trên top search đang bị đề tài về động đất Tuslan thay thế bùng nổ.

Mấy ngày trước các cư dân mạng còn tùy ý chửi rủa, nay trong một chớp mắt, bỗng như có một sức mạnh vô danh xoắn thành dây thừng, có lẽ là vì màu xanh Trung Quốc đầy kiên định, có lẽ là ánh mắt khao khát sống của những Hoa kiều trong sân bay đã làm xúc động cõi lòng vốn hư vô mờ mịt của bọn họ.

Hướng Viên chậm rãi lấy lại tinh thần, nói với Lại Phi Bạch: “Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, mấy ngày nay tìm người kéo xuống khỏi top search đi. Không cần phải trả lời gì cả, chúng ta cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu chụp màn hình lại hết những tài khoản tung tin xấu kia rồi gửi cho luật sư thì sẽ mất uy tín, hai ngày nay chúng ta không phải làm gì hết, chỉ cần làm một chuyện, đó là chọn ra những tài khoản tung tin vịt hơn 500 lượt truy cập, nộp đơn kiện trực tiếp bọn họ.” Rồi cô nhìn qua Lại Phi Bạch: “Đã phê duyệt đơn từ chức của Dương Bình Sơn chưa?”

Lại Phi Bạch: “Vẫn chưa.”

“Duyệt đi.” Hướng Viên nói, “Em sẽ nhậm chức, em không hiểu kỹ thuật, cũng không giúp được gì về vấn đề an ninh mạng, nhưng vị trí ăn cơm uống rượu của Dương Bình Sơn em vẫn có thể làm được. Về Lữ Trạch Dương ở bộ phận an ninh mạng, có thể trì hoãn bao lâu thì cứ trì hoãn, tìm đại một lý do lấp liếm cho qua, em đang đợi một người quay về. Còn những người khác, muốn đi thì cứ để bọn họ đi theo Dương Bình Sơn.”

“Nhưng nhất thời biết đi đâu tuyển nhiều người như vậy để lấp vào vị trí còn sót lại đây.”

Hướng Viên nhìn Tư Đồ Minh Thiên: “Tây An. Cháu đề nghị ông đóng cửa công ty chi nhánh Tây An, thống kê tám mươi người, trước đưa vào tổng công ty để tập huấn nhậm chức, hai người Tiết Dật Trình và Vưu Trí có thể vào bộ phận an ninh mạng. Cháu biết ông có thành kiến với Tiết Dật Trình, nhưng vào lúc này, ông phải bảo vệ công ty trước đã rồi mới nghĩ đến vấn đề khác sau.”

Tư Đồ Minh Thiên thấy cô sắp xếp rất thỏa đáng, nào còn có chỗ để mình nói chen vào, cũng chỉ đành ấp úng nói: “Cháu đã nói đến thế rồi thì ông còn có thể nói gì được nữa.”

Lại Phi Bạch xen vào: “Nhưng còn một vấn đề, trong số những người từ chức, ngoài Dương Bình Sơn ra thì vẫn còn mấy người góp vốn, số tiền rút cổ phần cộng lại cũng một trăm hai mươi triệu. Hiện tại trong tay chủ tịch không có nhiều tiền mặt như thế.”

Gia Miện bất thình lình nói: “Cháu mới bán căn cứ phi hành, cộng thêm tiền dư trong tay thì cũng có chừng bốn mươi triệu. Ông còn thiếu bao nhiêu? Không được thì cháu đi vay.”

Tuy Hướng Viên đã được bỏ lệnh cấm kinh tế, nhưng hai năm trước cô chỉ làm cô nàng Ashers bí ẩn tự đại, không phát sóng trực tiếp cũng không nhận quà nên không kiếm được mấy, so với Gia Miện hay ở ngoài đầu tư nhỏ thì thật sự trong túi chẳng có được bao nhiêu, cộng mọi tài sản về cũng chỉ được mấy ngàn.

Tư Đồ Minh Thiên chợt nói: “Bán biệt thự đi.” Rồi ông nhìn hai người, “Về nhà cũ thôi.”

Hồi ức ở nhà cũ đã từ rất lâu rồi, thậm chí Hướng Viên còn không có ấn tượng lắm, chỉ nhớ hồi nhỏ đến ngày lễ Tết là mọi người đều tề tựu lại xem cô và mẹ ca hát khiêu vũ, trong ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, cũng chỉ có hai ba ngày đó là thật sự vui vẻ.

Đến khi cô hiểu chuyện thì trong nhà đã bắt đầu dọn vào biệt thự lớn, cả ngày chẳng thấy bóng dáng của mẹ đâu, về sau ngay đến ăn Tết bà cũng không xuất hiện.

Cũng chẳng biết, bông hoa hải đường thẹn thùng nở trên bức tường xưa cũ có còn nở chăng?

Hướng Viên nhìn Tư Đồ Minh Thiên: “Về thôi.”

Im lặng nửa khắc, rồi cô nói tiếp: “Giao công ty lại cho cháu và anh đi, cũng không phải là không thể học được, không phải hồi nhỏ ông cũng dạy chúng cháu học viết như thế sao?”

“Các cháu?”

“Vâng, là chúng cháu.” Hướng Viên giật đầu.

“Em gái đã nói thế rồi,” Gia Miện mở miệng tỏ thái độ, “Cháu thân là anh trai cũng phải bày tỏ, mặc dù cháu chưa học quản lý kinh tế, nhưng cháu đã có vạch ra kế hoạch rồi, thật ra chúng ta không cần phải quản lý công ty với tư duy cố hóa như thế. Ví dụ như, chúng ta có thể cân nhắc đến việc mở chuỗi đại lý thú nuôi…”

Không đợi anh ta nói xong, cả ba đồng loạt lên tiếng: “Cút.”

Rốt cuộc bầu không khí cũng dịu đi phần nào, ngay đến Lại Phi Bạch cũng không nén nổi giật giật khóe miệng.

Đợi sau khi hai người rời đi.

Sắc trời dần tối, đèn đuốc sáng lên, trong phòng bệnh u ám chỉ bật mỗi ngọn đèn tường mờ mờ, TV hắt ra ánh sáng xanh yếu ớt khiến cả căn phòng trở nên sâu kín. Tư Đồ Minh Thiên nằm xuống, Lại Phi Bạch sửa chăn rồi đặt một cốc nước ấm ở đầu giường, phòng khi ban đêm ông muốn uống, cuối cùng không nhịn được nói: “Hai ngày trước đổng sự Chu của tập đoàn Nhuận Sinh có liên lạc với cháu, nói là muốn gặp Hướng Viên một lần.”

Ông cụ gầy yếu vùi trong chăn, ho nhẹ một tiếng: “Làm gì?”

Lại Phi Bạch: “Nói là đồng ý nhập cổ phần, lấp vào chỗ trống của Dương Bình Sơn. Dự án chữa bệnh AI đầu năm vừa được phê duyệt, chúng ta đã đầu tư hết vốn vào cả rồi, bây giờ tiền mặt còn dư lại không nhiều, thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, phí nghỉ việc nhân viên rồi phí trấn an, đâu đâu cũng dùng tiền, mà hình như ngân hàng cũng lo ngại về chữ tín của chúng ta, mãi không cho vay…”

Tư Đồ Minh Thiên hừ lạnh, “Lo ngại? Ngày trước khi chúng ta có tiền, lúc phê duyệt nghiệp vụ với chúng ta cũng không thấy bọn họ lo ngại gì, lúc này mượn bọn họ một tỉ thì lại lo ngại?”

Lại Phi Bạch: “Bây giờ công ty chúng ta có nhiều chuyện, cũng là lẽ thường tình mà.”

Ngoài cửa, y tá đẩy xe qua kêu lộc cộc vang dội. Hướng Viên quay về lấy túi, tay vừa đặt lên nắm đấm thì khựng lại.

Tư Đồ Minh Thiên: “Giờ trong tài khoản còn bao nhiêu tiền? Có đủ trả cho công trình giai đoạn sau không?”

Lại Phi Bạch: “Tạm thời vẫn đủ, nhưng nếu không có một tỉ này thì có đến nửa dự án trong năm nay của chúng ta phải dừng lại, đặc biệt là mấy dự án chữa bệnh điều chế thuốc, mà đối phương lại thúc giục mãi. Lần này Dương Bình Sơn đi đã dẫn theo luôn mấy nhân viên chủ quản của dự án, chúng ta không chỉ không có tiền mà ngay đến người cũng không có. Nên đổng sự Chu bên kia nói, ông ta sẽ cho chúng ta một tỉ đầu tư dự án, lại chia cho chúng ta mấy người, tạm thời có thể vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt. Còn bên Tây An, số người có thể dùng được không nhiều, nên bên đổng sự Chu đúng là lựa chọn tốt nhất.”

Hướng Viên chậm rãi buông nắm đấm ra, gió lạnh thổi qua hành lang, cô nhích người sang một bên, trái tim không khỏi bắt đầu đập mạnh.

Tư Đồ Minh Thiên thấp giọng tức giận nói: “Ông ta có lòng tốt thế hả? Có điều kiện đúng không?”

Lại Phi Bạch đáp phải rồi tắt đèn và TV đi, trong chớp mắt phòng bệnh rơi vào bóng tối.

Nhưng giọng không hề dừng lại: “Ông ta muốn để Chu Dục Thần và Hướng Viên kết hôn.”

Gió thổi vù vù, lá cây rung lay trong đêm đen tựa ảo ảnh lay động, cũng như trái tim cô lay động bất định. Trăng sáng vành vạnh treo cao trên trời đêm, nhìn không quá chân thực, không biết trăng ở Tuslan có như bên này không?

Hồi nhỏ, Hướng Viên từng nghe kể về câu chuyện công chúa hòa thân, cô không hiểu lắm, hỏi ông nội vì sao hai nước bang giao lại muốn một cô bé hy sinh tình yêu gả đến một nơi xa lạ.

Ông cụ nói, đây chính là hôn nhân kiểu Trung Quốc. Chỉ có quan hệ hôn nhân mới có thể trường tồn.

Sinh ra trong dòng dõi hoàng thất quý tộc thì nhất định phải đặt lợi ích tập thể cao hơn lợi ích cá nhân, lợi ích quốc gia cao hơn lợi ích tập thể. Nếu như cháu là công chúa của một nước, vì bảo vệ con dân nước ta không chịu chiến tranh quấy nhiễu, thì liệu có hy sinh tình yêu của mình để gả đi xa không?

Cô ngồi trên băng ghế ngoài cửa, cúi đầu tự giễu.

Cô đâu còn là công chúa, đợi Từ Yến Thời về sẽ phát hiện, bây giờ cô là chỉ là một nàng công chúa rơi đài, ông nội đổ bệnh, phải bán biệt thự đi, công ty cũng sắp sụp đổ rồi.

Phòng bệnh tối om làm ánh đèn ngoài hành lang thêm phần u ám, bên trong truyền ra mấy tiếng ho khan, cô nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm trầm của Tư Đồ Minh Thiên: “Cậu đi nói với Chu Lương Sinh là dù tôi có phá sản, nhất quyết tôi cũng không bán cháu gái đi vì một tỉ!”

“Được rồi ạ, ông đừng tức giận.”

Công lực mắng người của Tư Đồ Minh Thiên không hề thuyên giảm, giống hệt một con sáo mỏ ngà: “Bình thường tôi cũng chỉ đùa giỡn với cháu gái thế thôi, tên khốn nổi nhọt trên mặt tưởng thật đấy hả, tưởng có thể giẫm đạp lên mặt mũi tôi hả?”

***

Hướng Viên xuống lầu, hai tay trống trơn không lấy túi xách, Gia Miện lấy làm lạ, “Mày còn quay lại làm gì?”

Hướng Viên nhìn anh: “Đi uống không?”

“Được.”

Hai người bừng bừng hứng thú tìm quán rượu.

Trước đây Gia Miện còn cất mấy chai rượu, lúc này lập tức tìm người mở rượu hết ra, dâng lên từng chai một, vừa buông tay vừa chân thành nói: “Được rồi chị hai, tối nay cho mày hết mấy thứ này, có tâm sự gì thì cứ nói với anh hai, anh đây có rượu, còn mày có chuyện.”

Hướng Viên ngồi tựa vào ghế, khoanh tay nhìn một hàng rượu đỏ chỉnh tề trên quầy bar, không nhịn được nhếch môi cười, “Em không có chuyện gì cả.”

Gia Miện mở một chai rượu, cách ánh đèn mờ mờ ở quầy bar, cười híp mắt nhìn cô: “Mày không có chuyện, nhưng mày với thằng oắt kia thì có. Đang hẹn hò hả?”

Hướng Viên cười cười không đáp, mò lấy chai rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, “Anh, nếu như chúng ta không có tiền thì sau này sống thế nào? Công ty phá sản, biệt thự cũng bán, đoán chắc mấy con xe kia cũng phải bán, không còn là khách hàng thân thiết của ngân hàng, không thể ở khách sạn cao cấp, không thể ở phòng hạng VIP…”

Gia Miện vừa rót rượu vừa nhìn cô: “Bi quan quá rồi, có thảm đến mức đó không? Cũng đâu phải tất cả đều từ chức. Không có bọn họ thì không thể xoay chuyển được hả?”

Hướng Viên nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt đó không còn hào quang của những ngày qua, chỉ còn lại vẻ ảm đạm mông lung: “Vốn của công ty đã đứt rồi, ngân hàng không cho vay, trả xong tiền công trình giai đoạn sau thì vốn liếng hết sạch. Dương Bình Sơn nhân lúc cháy nhà hôi cửa, dẫn hết nhân viên kỹ thuật nòng cốt đi, bây giờ Đông Hòa thật sự chia rẽ năm bè bảy mảng.”

Gia Miện ngẩn người, “Nghiêm trọng đến mức ấy sao?”

Trong quán bar là những cặp tình nhân thấp giọng trêu ghẹo nhau, nếu là ngày xưa, cô sẽ đỏ mặt tim đập rồi sau đó trở về nhào vào người đàn ông ngày nhớ đêm mong kia, nhưng giờ đây, trong tai cô những thứ này chỉ nhỏ như con kiến, không hề chân thực.

Ánh đèn loang lổ khó phân, cô ngồi trên ghế sau quầy bar, gương mặt mượt mà nhỏ nhắn hời hợt, nhìn thứ gì cũng có vẻ lạnh lùng xa cách. Trong nháy mắt nào đó, Gia Miện cảm thấy cô có vẻ giống người bạn kia của cô, Từ Yến Thời.

Hướng Viên đáp ừ, rồi ngẩng đầu hỏi anh ta: “Anh, giả dụ nếu có người chịu cho anh một tỉ, nhưng điều kiện tiên quyết đó là anh phải kết hôn với một người mình không yêu, thì anh có đồng ý không?”

Âm nhạc trong quán bar nhẹ nhàng như dòng nước róc rách, tựa như có một sức mạnh xoa dịu lòng người.

Gia Miện nhấp một hớp rượu, rất bình tĩnh hỏi: “Viên Viên, có phải em gặp chuyện gì rồi không?”

“Anh trả lời em đi, anh có vì em và ông nội mà từ bỏ tình yêu của mình, kết hôn với một người mình không yêu không?”

DJ đổi nhạc, là bài Shape Of You Hướng Viên rất thích. Nhịp điệu quen thuộc cùng lời ca mập mờ, nếu là trước đây thì cô sẽ lập tức nhún nhảy lắc lư, nhưng bây giờ lại như nhịp trống nặng nề đập vào lòng, không hít thở nổi.

Gia Miện đặt ly rượu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm túc nhìn cô, “Nếu là trước kia thì có thể sẽ không, nhưng bây giờ, anh sẽ làm.” Anh rót rượu cho mình, cười khẽ, “Lại Phi Bạch nói không sai, chúng ta hưởng thụ thứ người khác không được hưởng, thì phải nên gánh vác trách nhiệm gia đình mà người khác không gánh vác được, nếu có thể giúp ông nội vượt qua cửa khó thì kết hôn đâu có là gì.”

Trái tim Hướng Viên như rơi xuống vực sâu vạn trượng, dần dần chìm xuống.

Nào ngờ, hiếm khi thấy Gia Miện thông minh một lần: “Nhưng nếu chuyện này xảy ra với em thì anh không hy vọng em sẽ làm thế, ông nội sẽ không đồng ý, anh cũng sẽ không đồng ý.”

Suýt nữa Hướng Viên đã bị anh làm cho cảm động, nhưng rồi lại nghe thấy anh ta nói: “Một tỉ quá ít, dù gì cũng phải bán mười tỉ.”

“…”

***

Từ Yến Thời vừa về nước đã được đưa thẳng vào bệnh viện ngay trong đêm. Anh hôn mê ba ngày, đến tối thứ tư mới tỉnh dậy.

Vợ chồng Lương Tần túc trực mãi bên giường, anh vừa tỉnh thì lập tức gọi bác sĩ y tá đến, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới. Đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, chỉ có lãnh đạo quân đội cấp cao hoặc nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng mới được ở. Phòng bệnh nằm tầng trên cùng, mỗi ngày quanh đi quẩn lại trong cầu thang thang máy toàn là người mặc quân trang.

Cái đêm Từ Yến Thời được đưa vào, trên dưới bệnh viện loạn như nồi cháo, bác sĩ y tá chạy tới chạy lui như đánh giặc. Hướng Viên đến trạm y tá đổi thuốc thì chợt cảm thấy sau lưng như có gió nhanh lướt qua, một đám người mặc blouse trắng chạy qua sau lưng cô, rồi nghe thấy âm thanh dồn dập của y tá trưởng gọi điện thoại ——

“Bác sĩ Vương vẫn chưa xuống bàn mổ, mau gọi điện cho bác sĩ Lưu, trong phổi có nước, phải lập tức phẫu thuật ngay, ai cũng được cứ gọi người về trước, bệnh nhân này rất quan trọng! Trưởng tham mưu Lịch vừa cúp máy đã chạy đến đây rồi!”

“Tôi đâu biết có phải là con trai của trưởng tham mưu Lịch hay không, tôi cũng chưa gặp người đây này. Nhưng tóm lại là mấy lãnh đạo rất sốt ruột, gọi điện thoại liên lạc với chuyên gia liên tục, đúng rồi, Cố Nghiêm, hỏi thăm bác sĩ Cố Nghiêm có ở đó không.”

Hướng Viên gọi đổi thuốc nửa buổi mà không một ai phản ứng, y tá bận rộn tít mắt tít mũi đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở bảo cô đi tìm y tá trực ca đi, đừng phí thời gian ở đây nữa. Giọng rất gấp.

Không một ai ngó ngàng, thật sự thành công chúa rơi đài rồi, Hướng Viên tức giận quay lại phòng bệnh, Gia Miện thấy cô đi tay không về thì hỏi, “Thuốc đâu? Chai này sắp hết rồi.”

“Không biết ở đâu ra nhân vật tai to mặt lớn nữa, mọi người đều chỉ chú tâm vào phòng bệnh cán bộ cao cấp ở trên lầu cả rồi, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy y tá trực ca đâu.”

Từ sau ngày hôm đó, bất kể là Hướng Viên đi giặt quần áo hay xuống lầu mua bữa sáng, cô luôn nhìn thấy người mặc quân trang còn nhiều hơn trước.

Cho đến một hôm ở trong phòng giặt quần áo, tình cờ gặp phải dì giặt đồ từ trên lầu đi xuống, Hướng Viên lơ đãng đưa mắt nhìn, rồi ngay lập tức ánh mắt khựng lại, trong chiếc thau kia là áo sơ mi trắng nhàu nhĩ. Thật ra đó chỉ là một chiếc áo sơ mi vô cùng bình thường, vào trung tâm mua sắm sẽ bắt gặp được một trăm kiểu dáng y hệt như vậy.

Nhưng trong phòng giặt rửa mờ mờ, gần như trong nháy mắt cô có thể khẳng định được, đó chính là áo sơ mi của Từ Yến Thời.

Hướng Viên hốt hoảng, cho rằng mình nhớ anh quá rồi, lại cảm thấy không thể nào, trên lầu là phòng bệnh cán bộ cấp cao, sao Từ Yến Thời có thể ở trong đó được, sau khi đưa tin Tuslan có động đất thì cô không liên lạc được với anh, nghe nói phần lớn Hoa kiều đã được sơ tán, cũng không biết đoàn đại biểu Trung Quốc bọn họ đã trở lại chưa, chắc trong mấy ngày nay có thể trở về.

Thậm chí cô còn gọi điện cho Lục Hoài Chinh, nhưng cũng không liên lạc được.

Đám đàn ông này cứ như thể đã bốc hơi.

Cô vừa khóc vừa giặt quần áo cho ông nội, ai ngờ lại để Gia Miện nhìn thấy, tưởng cô mất hứng vì giặt quần áo cho ông nên vội vã giật lấy: “Em về phòng đi, để anh giặt, bảo em giặt có một bộ mà còn khóc à.”

Gia Miện vừa định động thủ, nhưng nhìn thau đầy bọt xà phòng thì sinh lòng sợ hãi, thở dài: “Được rồi, gọi điện cho dì Lưu đi, bây giờ chúng ta còn không tệ đến nỗi cần cả hai ra tay giặt quần áo chứ?”

Hướng Viên lau nước mắt, đoạt lấy điện thoại của anh: “Đừng gọi, con gái dì Lưu đang sinh con, dì ấy xin nghỉ nửa năm về trông cháu rồi, anh quên rồi hả?”

“Chúng ta không còn bảo mẫu nữa à?”

“Khó tìm lắm, anh có dám tìm bảo mẫu không quen không? Lỡ tới lúc ông già rồi trở nên ngốc nghếch, bọn họ đánh ông mình thì sao? Nếu dì Lưu sẵn lòng chăm sóc ông thêm một vài năm, thì không thể trông cậy vào người khác được.”

Nói rồi Hướng Viên đẩy Gia Miện đi, nào ngờ vừa quay đầu…

Thì trong phòng mờ mờ chợt lóe lên một tia sáng không dễ phát giác, cô lập tức trông sang, nhìn thấy trên bệ rửa mặt ướt đẫm có đặt một chiếc nút cài áo cổ tay kim cương, giống y hệt viên cô tặng Từ Yến Thời.

Trong khung cảnh lờ mờ hiện lên ánh xanh lấp lánh rực rỡ, tựa đôi mắt thâm tình của anh.

***

Hướng Viên đi lên tầng cuối, trong số người canh cửa có một người là bạn học cấp một của cô. Thật ra Hướng Viên cũng không nhớ lắm, nhưng đối phương vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, cười híp mắt cất tiếng chào hỏi. Lúc này Hướng Viên mới sực nhớ, hình như người này tên gì Phúc đó.

“Lưu Toàn Phúc.”

Hướng Viên vội vã gật đầu, “Đúng rồi. Cậu đi bộ đội rồi hả?”

Lưu Toàn Phúc đỏ tai một cách khó hiểu, gãi gáy nói: “Chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi rồi. Cậu đến đây làm gì?”

Có bạn học cũ, Hướng Viên thoải mái hơn nhiều: “Mình nhặt được một thứ trong phòng giặt quần áo, chắc là của phòng bệnh này nên đưa tới, hẳn thứ này đắt lắm.”

Lưu Toàn Phúc đưa mắt nhìn, “Cậu chờ một lát, để mình đi hỏi.”

Chưa tới nửa phút, Lưu Toàn Phúc đầu đầy mồ hôi trở lại: “Đúng rồi, là của một giáo sư của bọn mình.”

Lưu Toàn Phúc không biết nên gọi Từ Yến Thời thế nào, nghĩ một hồi lâu liền gọi anh một tiếng giáo sư như gọi Lương Tần.

Nghe thấy hai chữ giáo sư, tâm trạng của Hướng Viên trở nên phức tạp, vừa hy vọng là anh lại vừa hy vọng không phải là anh.

Hy vọng anh sớm quay về, lại không hy vọng anh xuất hiện ở nơi thế này, dù gì tình huống tối hôm đó nhìn cũng nguy hiểm.

Cô ồ một tiếng, xoay người đi xuống lầu.

Kết quả thì lại va phải Lâm Khải Thụy ở đầu cầu thang, Cẩu Oa kia vừa thấy cô thì lập tức quay đầu đi. Nếu đây là ở Thượng Hải thì Hướng Viên cũng không lạ gì, nhưng đây đang ở Bắc Kinh, Lâm Khải Thụy tới Bắc Kinh còn có thể vì ai nữa?

***

Trong mấy hôm đó phòng bệnh của Từ Yến Thời rất náo nhiệt, anh và giáo sư Lương ở phòng đôi, nên những người đến thăm giáo sư Lương và mượn danh nghĩa giáo sư Lương đến thăm anh nhiều không ngớt.

Vết thương của Từ Yến Thời không hẳn quá nặng, vì còn trẻ nên khôi phục cũng nhanh, hai ngày nay anh lại tích cực phối hợp chữa trị bình phục uống thuốc, chính là vì muốn xuất viện sớm. Ngay cả y tá cũng nói, từ trước tới giờ chưa thấy bệnh nhân nào uống thuốc đúng giờ như anh, chăm chút bình phục yêu quý sinh mạng đến thế.

Ngày Lâm Khải Thụy đến thì Từ Yến Thời cũng đã khỏe lắm rồi, anh dựa vào đầu giường nói chuyện với người ta, trong phòng vang lên tiếng cười trầm thấp của anh.

Cửa phòng “cọt kẹt” bị người đẩy nhẹ ra.

Đầu tiên là Lâm Khải Thụy lặng lẽ ló đầu vào, vẻ mặt không tốt lắm, Từ Yến Thời không phát hiện ra, hời hợt hỏi: “Đến rồi à?”

Lâm Khải Thụy không đáp, làm bộ mặt nhăn nhó.

Hướng Viên nghe thấy tiếng “tới rồi à” cách khe cửa nhẹ nhàng truyền thẳng vào tai cô. Xa cách hơn hai tháng, từng sự việc bình đạm nhưng khắc cốt ghi tâm trong quá khứ lần lượt được bày ra trước mặt cô.

Mặc cho những tâm tình kích động tràn ngập trong khoang ngực cô.

Cách gió núi và sóng thần, mọi ấm ức đều tuôn trào.

Hướng Viên nấp ở cửa, đột nhiên bật khóc, cô vội xoay người đi ra ngoài.

Bên trong cửa, Lâm Khải Thụy dùng khẩu hình nói với anh: “Là Hướng Viên.”

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa ngoài hành lang, nụ cười của người đàn ông trên giường chợt tắt ngúm.

Hướng Viên đi chưa được mấy bước thì bị ôm chặt lấy từ phía sau, nơi cần cổ ấm áp là hơi thở nóng bỏng rối loạn của anh, cùng âm thanh vô cùng áy náy: “Anh xin lỗi, Hướng Viên.”

Trong hàng lang dài u ám yên tĩnh, gió lạnh thổi đến xua tan đi cái nóng.

Anh dùng sức ôm chặt cô, cúi đầu dán bên cổ cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh xin lỗi, Viên Viên.”

Bình luận