Hướng Viên bắt đầu gạt Lâm Khanh Khanh qua một bên, cô chia tất cả dự án cho mấy người Vưu Trí. Giờ đây Lâm Khanh Khanh còn rảnh rỗi hơn cả Lý Vĩnh Tiêu, thế nhưng tiền lương tháng này vẫn vào tay cô ta không sót một đồng, hơn nữa còn là người được hưởng nhiều nhất trong phòng kỹ thuật chỉ sau Hướng Viên. Trước kia lúc Hướng Viên làm tổ trưởng, có lúc tiền lương sẽ ít hơn so với mấy người Vưu Trí vì không có dự án, cho nên chưa chắc tiền lương của tổ trưởng đã cao. Mọi người tranh bể đầu muốn làm tổ trưởng chỉ vì hệ số tiền lương, tiền thưởng cuối năm sẽ cao gấp đôi so với nhân viên bình thường.
Nhưng Lâm Khanh Khanh không làm gì mà vẫn có tiền đầy đủ, qua một ngày lại có nhiều lời ong tiếng ve hơn.
“Lâm Khanh Khanh dựa vào đâu mà giàu lên vậy?”
“Cô ta có quan hệ thật sao? Trước kia tôi còn cảm thấy cô ta ngây thơ lắm.”
“Không làm việc mà vẫn có tiền, sung sướng thật đấy. Mấy người Hướng Viên đúng là đáng thương, làm việc đến chết mà tiền cũng không nhiều bằng cô ta.”
“…”
Lần thứ hai Lâm Khanh Khanh đến tìm Hướng Viên.
Lúc đó Hướng Viên đang hút thuốc trên sân thượng với Trần Thư, Lâm Khanh Khanh đẩy cửa đi tới. Hướng Viên và Trần Thư đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi xoay người lại, dựa vào lan can. Trần Thư im lặng hút thuốc, Hướng Viên đút tay vào túi, dửng dưng nhìn Lâm Khanh Khanh ở đối diện đi đến, cô ta vẫn luôn mặc áo khoác và kính gọng đen, nhìn đơn giản vô hại.
Lâm Khanh Khanh rất bình tĩnh hỏi Hướng Viên: “Cô muốn thế nào thì mới có thể duyệt đơn từ chức của tôi?”
Hướng Viên bật cười, thả lỏng dựa lưng vào lan can, xin Trần Thư điếu thuốc, không nhanh không chậm châm lửa rít một hơi, lúc này mới nhìn sang cô ta: “Có vẻ tôi đánh giá cô cao rồi, tôi cứ tưởng cô có thể gượng được thêm mấy ngày.”
Lâm Khanh Khanh không biến sắc, cô ta vốn không hay cười song cũng không thấy có vẻ gì là hốt hoảng, chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Viên: “Tôi chỉ muốn từ chức mà thôi.”
Hướng Viên hít một hơi, sợi khói bay lên, ánh mắt như đang cười, lại lơ đãng nói: “Muốn đi hả? Được thôi.
Trần Thư nghe thấy cô nói nhẹ nhàng như thế thì bàn tay cầm thuốc khựng lại, bất giác quay sang nhìn cô, có vẻ không ngờ cô lại dễ nói chuyện như thế.
Hướng Viên lấy một tấm danh thiếp ở trong túi ra đưa cho Lâm Khanh Khanh, “Liên lạc với người này, anh ta sẽ nói cho cô biết phải làm gì.”
Lâm Khanh Khanh giơ tay nhận lấy.
Hướng Viên lại cười thờ ơ, “Cô hoàn toàn có thể từ chối, tôi không ép cô. Đơn từ chức sẽ được duyệt sau nửa năm, dù gì hợp đồng tiêu chuẩn của công ty là từ chức trong vòng nửa năm.”
“Nhưng Từ Yến Thời!”
“Chuyện Từ Yến Thời có thể làm không nghĩa là cô cũng có thể làm. Vì anh ấy làm việc chính đáng, chưa bao giờ hành động trái lương tâm, tận tâm tận tụy vì công ty, còn cô đã làm gì? Có phải Lê Thấm qua cầu rút ván không muốn giúp cô nữa không? Nếu không cô đã không đến tìm tôi rồi, tôi nói đúng chứ?”
Lâm Khanh Khanh hốt hoảng, sắc mặt tái mét.
Trên sân thượng gió lớn, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi đập vào mặt. Qua khe hở, cô ta nhìn thấy Hướng Viên từ từ nhả khói, bất kể là dáng vẻ hay gương mặt thì vẫn toát lên vẻ phụ nữ trong những người phụ nữ.
Nhưng thủ đoạn này lại rất độc, đủ để cô ta lần đầu tiên thấy khiếp sợ.
Hình như cô ta đã đánh giá thấp Hướng Viên rồi, Lâm Khanh Khanh lại cảm thấy mọi hành vi cử chỉ lúc này của cô luôn có bóng dáng của Từ Yến Thời.
Cô ta cúi đầu, trái tim như bị khoét rỗng bất ngờ rơi xuống, lúc này mất bò mới lo làm chuồng thì cũng đã trễ rồi.
Mới đầu cứ tưởng Hướng Viên chỉ là con nhà giàu, thấy cô không hiểu biết gì thì cảm thấy chắc cũng là kiểu không có đầu óc. Nhưng ai mà ngờ, về sau đi theo Từ Yến Thời thì cô ta đã biết cách lập trình, xem hiểu bảng biểu dữ liệu, một đường thăng tiến. Thậm chí còn thăng nhanh hơn cả Từ Yến Thời, nói thật, trong lòng cô ta không phục chút nào. Nhưng về sau mới biết, cô ta không tài nào học được sự tự tin và thông minh của Hướng Viên, và cũng mãi mãi không thể nào vượt qua.
Tuy bề ngoài cô gái này trông rất bình thường, nhưng đến lúc quen thân rồi thì mới phát hiện, cô giỏi hơn người bình thường nhiều, học rất nhanh lại còn tinh nghịch, chơi với người khác giới cũng rất tự nhiên. Thực ra ban đầu Lâm Khanh Khanh cũng thích cô, so với Ứng Nhân Nhân thì cả người cô từ trên xuống dưới luôn tỏa ra cảm giác ưu việt không biết từ đâu tới, chắc chắn Hướng Viên được dạy dỗ đàng hoàng.
Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, ở nơi công sở có ai mà không muốn trèo cao, huống hồ là cô gái một không gia thế hai không điều kiện như Lâm Khanh Khanh. Ở trong thùng nhuộm lớn lẫn lộn tốt xấu này, điều duy nhất cô ta có thể làm là nắm bắt mọi cơ hội, cho nên lúc Lê Thấm tìm đến cô ta, hơn nữa còn cam kết sẽ cho cô ta vị trí phó tổ trưởng, thì cô ta gần như không hề do dự.
Chuyện như thế, không phải cô ta chưa từng làm bao giờ.
Ngay từ khi học đại học, cô ta biết trên thế giới này chỉ có trao đổi đồng giá, định luật bảo tồn năng lượng.
Cho nên với cô ta mà nói, việc này cũng chẳng có gì khó khăn.
Thậm chí lúc Lý Trì bị Hướng Viên đuổi việc, trong lòng cô ta vẫn vô cùng bình thản, thế giới này là vậy đấy, kẻ yếu nên bị đào thải.
***
Cách ngày nghỉ cuối năm chỉ còn năm ngày, mọi người trong công ty đều không có tâm tư đi làm, chỉ ngồi gác hai chân đợi đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay Lê Thấm cảm thấy con trai có vẻ kỳ lạ, không ăn cơm tối, thế là chị ta hỏi con, con nhỏ vừa lơ đãng tháo Siêu Nhân Rô Bốt vừa đáp: “Mấy ngày nay đều có một chị đến dẫn con đi ăn, không phải mẹ bảo chị ấy đến ạ?”
Lê Thấm cả kinh, “Chị nào? Mẹ bảo chị dẫn con đi ăn cơm lúc nào?”
Đứa trẻ bập bẹ nói “Một chị đẹp ơi là đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng lắm, hôm qua dẫn con đi ăn KFC, xế chiều nay lại dẫn bọn con đi ăn Pizza hut, chị ấy bảo ngày mai sẽ dẫn con đi ăn bít tết Cừu Vui Vẻ!”
Lê Thấm nhất thời hốt hoảng, huyệt thái dương nhảy kịch liệt, chị ta vội vã tắt TV, sau đó giật lấy đồ chơi trong tay con vất qua một bên, nắm vai con trai, nghiêm túc hỏi từng câu một: “Tiểu Hiên, con nói mẹ nghe, chị đến đón con trông thế nào, tên là gì?”
Làm sao thằng bé nhớ được, nếu chị không đến tìm cậu thì cậu cũng không nhận ra được người ta, thấy mẹ nghiêm túc thì chu đôi môi lên, ấm ức đáp: “Con không biết, chị ấy không nói tên, nhưng có nói là mẹ bảo đến đón…”
Hỏi gì cũng không biết, Lê Thấm bực tức cao giọng quát: “Không phải mẹ đã bảo con không được tùy tiện đi với người lạ rồi hả?!”
Đứa bé nghe thế thì sửng sốt ba giây, sau đó nhắm mắt òa khóc.
Lê Thấm lại đau lòng, vuốt tóc nhìn con. Vì sinh đứa bé này mà chị ta chịu không ít tội, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến tội lỗi trước kia phải chịu thì chị ta lại chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt con, cho nên chị ta rất chiều con. Với Lê Thấm, chắc nhược điểm duy nhất chính là con trai.
Ngày hôm sau, Lê Thấm tìm người canh chừng Tiểu Hiên, nhưng người chị ngày ngày dẫn con đi ăn không xuất hiện.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, người phụ nữ thần bí ấy cũng không xuất hiện.
Lê Thấm bồn chồn khó chịu, lòng dạ rối bời.
Trên lưng chị ta như mọc gai, đứng ngồi không yên, khóa cửa văn phòng lại, do dự mãi rồi quyết định gọi cho Dương Bình Sơn, chị ta cố bình tĩnh nhưng giọng vẫn cứ run rẩy, “Bình Sơn, hình như chúng ta bị theo dõi rồi…”
***
Thượng Hải, Tĩnh An.
Dịp cuối năm đang ngày càng đến gần, xe cộ trong thành phố thưa dần, trên các cành cây đã chi chít đèn lồng, bến Thượng Hải khoác lớp áo đỏ bừng, hương vị năm mới thật rõ ràng.
Vừa ký xong dự án mới, mọi người trong công ty Từ Yến Thời cũng đã về quê gần hết, chỉ còn lại mấy người Từ Yến Thời Lâm Khải Thụy và Tất Vân đào là ở lại công ty.
Đêm nay, mọi người cùng ăn bữa cơm chia tay ở nhà Trần Phong.
Vợ Trần Phong đặc biệt nghiên cứu đồ Nhật, trên bàn ăn bày rất nhiều món sashimi. Lâm Khải Thụy gắp một miếng cá hồi chấm mù tạt rồi nhét vào miệng, trợn mắt nhìn Từ Yến Thời: “Bao giờ thì cậu đi?”
Từ Yến Thời không thích đồ Nhật lắm, chỉ nhớ là Hướng Viên rất thích ăn, dù bị sặc mù tạt chảy nước mắt thì vẫn gắp lấy gắp để.
Lúc ấy anh vừa lau sạch nước mắt nước mũi cho cô, vừa khó hiểu nói: “Sặc như thế mà vẫn còn ăn?”
Cô đáp thế này, “Mù tạt là thứ rất tốt để giải tỏa cảm xúc, ví dụ như lúc anh muốn khóc nhưng lại không khóc được, thì có thể ăn cái này, như thế người khác sẽ không cảm thấy anh khóc vì khổ sở.”
Về sau anh mới biết là vì chuyện của cô và Lê Thấm.
Từ Yến Thời nhấp ngụm rượu nói, “Không biết, đợi cô ấy nghỉ đã.”
Lâm Khải Thụy chậc chậc hai tiếng, “Hai người đúng là không thú vị, chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của đối phương.”
Trần Phong liếc xéo anh ta, cụng ly với Từ Yến Thời, “Mặc xác cậu ta, cậu ta không ăn được nho nên chê nho chua đấy.”
Từ Yến Thời cười cười, không nể nang phụ họa, “Cũng đúng.”
Bầu không khí trên bàn rượu rất thoải mái lại hài hòa. Dù lời nói ra rất không nể mặt nhau, nhưng không một ai so đo cả, đúng là hiếm khi có được không khí vui vẻ thế này.
Đừng nói là ở Duy Lâm mấy năm, trong vòng mười năm gần đây chưa bao giờ anh cảm thấy dễ chịu như vậy.
Trần Phong nói: “Cậu không định lấp vị trí trưởng phòng kỹ thuật à? Muốn chờ Tiểu Diệp về hả?”
Lâm Khải Thụy chửi tục, “Đếch, năm sau mà đến tìm thì tôi đuổi cô ta luôn.”
Trần Phong và Từ Yến Thời lại ăn ý cạn ly.
Từ Yến Thời cạn xong thì vợ Trần Phong đưa trái cây lên, chị ta cười nhìn Từ Yến Thời, “Tiểu Từ có bạn gái rồi hả?”
Từ Yến Thời gật đầu, “Đúng vậy chị dâu.”
Vợ Trần Phong tiếc nuối nhìn chồng: “Nếu chưa có thì đã có thể giới thiệu em gái em cho cậu ấy rồi.”
Lâm Khải Thụy vỗ bàn cái rầm, “Chị dâu, chị thế này là không được rồi, sao chị không giới thiệu cho tôi?”
Vợ Trần Phong cười, “Thôi đi, giới thiệu cho cậu tôi sợ cậu dẫn cô ấy vào hộp đêm mất. Như Tiểu Từ mới đáng tin.”
Một nhóm người cười cười nói nói, cuối cùng bữa ăn cũng tan.
Trên đường về, Tất Vân Đào lái xe, Lâm Khải Thụy và Từ Yến Thời ngồi hàng ghế sau. Lâm Khải Thụy đang chập chờn bỗng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bất thình lình nói: “Đúng rồi, chuyện của bạn gái cậu xử lý thế nào rồi? Có cần tôi đi tìm lão Vương bọn họ thương lượng không?”
Từ Yến Thời không nói rõ với Lâm Khải Thụy về chuyện giữa Lâm Khanh Khanh và Hướng Viên, chỉ là trùng hợp hôm đó đi ăn nghe thấy Lâm Khải Thụy nhắc gần đây lại có người từ chức ở Duy Lâm, đang rải CV khắp nơi. Mà giới công nghệ ở Thượng Hải không khác gì rễ cây, Lâm Khải Thụy chính là đứng trên hết mạng lưới tình báo, bên dưới rục rịch gì là anh ta gần như biết hết. Hầu như các nhà tuyển dụng đều gọi điện cho nhau.
Con người Lâm Khải Thụy có rất nhiều thủ đoạn, Từ Yến Thời chưa lên tiếng thì mình đã tự chủ trương bày đường cho Lâm Khanh Khanh. Cái gọi là cánh dưới chỉ là lớp vỏ ngụy trang thôi. Lâm Khanh Khanh muốn từ chức ở Tây An thật thì sẽ trở thành du dân vô công rồi nghề.
“Tôi ghét nhất là người phản bội,” Anh ta nói thế, “Dù là tình cảm hay công việc!”
Từ Yến Thời chỉ nhìn ánh sáng lập lòe ngoài cửa xe, không nói một lời.
***
Mấy ngày nay Lê Thấm vẫn lo lắng thấp thỏm, trong lòng như treo một thùng nước chao đảo kịch liệt.
Gần đây Dương Bình Sơn cũng gặp phiền toái, không còn thời gian đâu để chú ý tới chị ta và con, chỉ an ủi qua loa rồi vội vã gác máy.
Lê Thấm nhức đầu dựa vào ghế, không ngừng xoa huyệt Thái Dương, trong lòng cảm thấy mờ mịt không an toàn. Rồi mấy giây sau, chị ta như sực nhớ ra chuyện gì đó, mở bừng mắt ra vội bật máy tính lên, lục tìm ảnh trong hồ sơ của Hướng Viên rồi dùng điện thoại chụp lại, tối về đến nhà thì đưa ảnh cho Tiểu Hiên xem: “Là chị này phải không?”
Tiểu Hiên cẩn thận nhìn một hồi, lắc đầu khẳng định: “Không phải chị này.”
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Lê Thấm thở phào một hơi.
“Thế thì tốt.”
Thế thì tốt, thế thì tốt!