Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 43

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Ở Thượng Hải anh gặp hai chuyện, chuyện đầu tiên là đụng phải Phong Tuấn.

Ngày thứ ba của hội nghị Thượng Hải, Phong Tuấn đại diện một công ty phần mềm lớn nước ngoài tham dự. Lúc đó Từ Yến Thời đang ngồi bên dưới, Tất Vân Đào kích động kéo tay anh lắp bắp nói: “Mẹ kiếp,đến cả Ville cũng tới hội nghị lần này hả?”

Ville, top 8 công nghệ thông tin nước ngoài.

“Tiểu tử này cũng đẹp trai thật, tên lại còn rất hợp nữa, Phong Tuấn?”

Từ Yến Thời bất giác ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy khuôn mặt thân quen. Trong chớp mắt anh ngẩn ngơ, mọi suy nghĩ trở nên rối bời.

Phòng họp đèn điện sáng choang, hai người bắt gặp nhau lúc họp xong. Từ Yến Thời bất giác dừng bước, Phong Tuấn không tim không phổi lại gần chào hỏi anh, không đợi anh phản ứng đã sải bước dài đi đến, ôm chầm lấy anh thật chặt, rồi lại như cảm thấy chưa đủ mà đấm thêm vài cú vào vai anh.

“Tôi không nghĩ là cậu cũng đến đấy.”

Từ Yến Thời bị anh ta ôm chặt, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu ừ một tiếng. Cả hai tìm một nơi ăn cơm, Từ Yến Thời không nói nhiều và cũng không ăn nhiều.

Còn Phong Tuấn vẫn như xưa không hề thay đổi, nói tràng giang đại hải nhưng không hề đi vào trọng điểm.

Phòng ăn ở tầng thượng với kiến trúc cửa kính thủy tinh, từ trong nhìn ra có thể thấy được tháp Minh Châu Phương Đông cùng ánh đèn nê-on rực rỡ.

Chợt có một thoáng im lặng, Phong Tuấn nhìn ra ngoài theo tầm mắt của anh, bỗng giọng thấp hỏi: “Cậu có hứng thú vào công ty nước ngoài không? Cứ ở đó cũng không phải cách, tin tôi đi, nếu cậu đến, tôi có thể đề cử giúp cậu ——”

Bao giờ anh ta cũng nói chuyện như vậy cả, tin tôi đi, bla bla. Có điều không thể tin tưởng nổi, vì anh ta nhận sai còn nhanh hơn cả bắn tên lửa, thật sự xin lỗi, không biết lần này xảy ra bất trắc gì nữa. Đúng là tật xấu của con nhà giàu, được bố mẹ nuông chiều.

Trước kia Từ Yến Thời cảm thấy không có vấn đề gì, còn trẻ mà, dù xốc nổi không đáng tin cậy cũng bình thường. Nhưng bây giờ đã sắp ba mươi rồi mà vẫn một giọng điệu nói chuyện như thế, anh khẽ nhíu mày, “Phong Tuấn, tôi không có hứng thú với công ty công nghệ thông tin nước ngoài.”

Vì chuyện này mà năm đó hai người từng gây gổ rất nhiều lần, lần nào cũng giải tán trong không vui.

Nói trắng ra Phong Tuấn khá sính ngoại, cứ cảm thấy mặt trăng nước ngoài sáng hơn, cũng luôn khịt mũi khinh thường thiết kế nghiên cứu của người Trung Quốc. Mỗi lần ba hoa anh ta luôn nhắc đến lịch sử khởi nghiệp của Mark Zuckerberg, bản thân cũng muốn trở thành một Mark phiên bản Trung Quốc.

Quả nhiên mấy đề tài nhàm tai này vẫn như thường ngày, khiến bầu không khí đã căng thẳng càng trở nên căng thẳng hơn.

“Why?” Khẩu âm của Phong Tuấn luôn có giọng ABC*, “Mẹ cậu cũng đang ở Mỹ mà.”

(*ABC là viết tắt của cụm từ American born Chinese, chỉ những người Trung thế hệ hai sinh ra ở Âu Mỹ, họ ưa dùng tiếng Anh khi về Trung Quốc.)

Ngay đến thói quen xen mấy từ tiếng Anh vào trong lúc nói cũng không đổi, Từ Yến Thời đưa mắt nhìn thành phố sặc sỡ sắc màu bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, gò má căng lên, đường nét cằm cứng rắn trông không chút tình cảm, một lát sau, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào anh ta: “Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi lặp lại lần nữa, tôi không có hứng thú với công ty công nghệ thông tin nước ngoài.”

“Cậu có biết thu nhập một năm của Ville gấp mấy lần Baidu Trung Quốc không?”

“Vậy cậu còn nhớ giáo sư Lương đã nói gì không?”

Phong Tuấn chợt im lặng.

Từ Yến Thời: “Cậu có biết Trung Quốc có bao nhiêu nhà khoa học sẵn sàng từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài, để quay về phát triển đất nước không?”

Phong Tuấn là người theo chủ nghĩa vị kỷ, “Vậy dù có thẻ xanh với lương cao thì cậu cũng không đi hả? Điều kiện chữa bệnh hay giáo dục ở bên kia đều không thể so được với trong nước ư?”

Từ Yến Thời giễu cợt cúi đầu, “Có thể là do tôi không có hoài bão.”

“OK,” Phong Tuấn gật đầu liên tục như đã hiểu, “Nhưng dù gì cậu cũng phải kết hôn chứ? Với điều kiện bây giờ của cậu thì làm sao kết hôn được? Cậu có thể cho cô ấy được gì? Tôi biết là cậu xem thường người như tôi, tôi thừa nhận mình không chững chạc bằng cậu, cũng không đẹp trai bằng cậu, nhưng cậu với tôi, lấy điều kiện hiện tại của hai chúng ta bây giờ đi, để cho một cô gái chọn, cậu nghĩ sẽ có người còn chọn cậu hả? Dù có cô gái chọn cậu, liệu cậu có cam tâm để cô ấy đi theo mình không? Mười năm sau, cô ấy có hối hận không, có thể trách cậu không? Tính cách tốt thì được lợi gì? Khám bệnh cho con không cần tiền ư? Con nhỏ đi học không cần tiền sao? Cậu cứ nghĩ đi, nếu các cậu vì những chuyện nhỏ nhặt ấy mà cãi nhau, bào mòn tình yêu dành cho nhau, vậy khi đó, cô gái ấy có nhớ đến tôi không? Liệu cô ấy có hối hận vì lúc đầu không chọn tôi không? Cậu có cam tâm không?”

Trong chớp mắt ấy, nếu nói không bị lay động thì là giả, huống hồ người anh muốn theo đuổi lại là Hướng Viên. Mà cô gái này từ sợi tóc cho đến ngón chân, mỗi một nơi trên cơ thể đều toát lên sự quý phái.

Anh muốn nuôi cô một cách chiều chuộng, không thể vì đi theo anh mà hạ mức sống xuống được.

Như vậy cũng không đàn ông lắm.

Hội nghị kết thúc thì Phong Tuấn về thẳng Mỹ, Từ Yến Thời vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng với anh ta, Phong Tuấn tự thấy xấu hổ nên cũng không nhắc nhiều đến chuyện ra nước ngoài nữa, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu, nếu cậu đến Mỹ thì nhớ tìm tôi.

Chuyện thứ hai là trong đêm trước ngày về, Trần San quyết định từ chức, đồng thời nói cho anh biết một bí mật. Chị ta nói Hướng Viên chính là cháu gái ruột của chủ tịch, mẹ cô ấy cũng chính là giáo sư dạy mình, là một nhà khoa học hàng không rất nổi tiếng.

Thật ra gộp những tin tức trước kia lại, Từ Yến Thời cũng đại khái đoán ra được, chỉ là không dám suy đoán theo chiều hướng đó, sau khi biết cũng không ngạc nhiên mấy.

“Con bé Hướng Viên này cũng rất đáng thương,” Trần San nói, “Mẹ thì chỉ quan tâm đến thành quả nghiên cứu khoa học, bố thì chỉ quan tâm tới việc tranh mình vẽ có bán được hay không. Mỗi lần con bé nhận được giải thưởng hay vẽ tranh gì đó thì rất muốn chia sẻ với cô giáo của tôi, nhưng bà ấy lại không có tâm tư lắng nghe, chỉ đáp qua loa hai ba câu rồi ngó lơ.”

Lúc ấy hai người đang trên xe quay về khách sạn sau bữa tối, Từ Yến Thời hỏi: “Vậy bố cô ấy đâu?”

“Bố cô ấy hả, có một lần tranh của mình bị người ta đạo nhái, lập tức nổi khùng lên trong phòng vẽ. Con bé rất hiểu chuyện, muốn an ủi bố nên bưng dĩa trái cây vào, kết quả là bị bố nó hất văng. Nói thế nào nhỉ, suy cho cùng cả hai vẫn còn quá trẻ, năm đó bố con bé chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn mẹ nó ba tuổi. Bản thân còn chưa trưởng thành thì càng không thể làm bố làm mẹ được. Không quan tâm đến cảm xúc của mình cũng được, nhưng phải chú ý đến cảm xúc của con nhỏ chứ. Ông bà nội nhìn chẳng đặng, bèn đón hai đứa về nuôi.”

“Trước kia tôi có đọc qua một dữ liệu nghiên cứu, nói là người có kỹ năng đặc biệt trong một chuyện nào đó, tương tự như thi Văn được 0 điểm mà thi Toán được điểm tuyệt đối vậy, những thiên tài học lệch như vậy thường không kiên nhẫn được như người bình thường, và cũng khá là ích kỷ.”

Trần San gật đầu đồng ý, “Cậu nói đúng. Về sau cô giáo tôi lui về tuyến sau, có một năm bị chẩn đoán là ung thư cổ tử cung, cô nằm trên giường bệnh hay nói với bọn tôi một câu, chính là cuối cùng bà cũng ý thức được vấn đề của mình là gì rồi, Hướng Viên không hề gần gũi với bà. Cái đêm cô tôi chết, trong tay còn siết chặt một bức tranh, là bức tranh Hướng Viên vẽ năm học tiểu học, con bé đem về nhà cho bà ấy xem, nhưng bà ấy không xem mà chỉ quẳng qua một bên.”

“Vẽ cái gì?”

“Thế giới lý tưởng.” Trần San bật cười, giờ nghĩ lại chị ta vẫn thấy giật mình, “Thế giới lý tưởng trong mắt một đứa bé, chúng ta đều sẽ nghĩ đến cảnh chim ca hoa nở, một nhà ba miệng nắm tay nhau hòa thuận đúng không. Nhưng cậu có tưởng tượng được không, một đứa bé mới bảy tám tuổi, vẽ ra thế giới lý tưởng lại là một quả địa cầu, xung quanh bốn phía là mấy vệ tinh, còn mẹ con bé tay nâng vệ tinh.” Trần San còn khua tay múa chân, “Rồi con bé còn vẽ bản thân ở một nơi to chừng móng tay nữa. Về sau, bọn tôi mới thấy được một hàng chữ xiên xẹo sau bức tranh đó, còn có cả phiên âm pinyin, viết là —— thật sự hy vọng mình là vệ tinh kia quá.”

Từ Yến Thời bật cười, không để ý giọng mình đã khô ngốc: “Ngốc nghếch vậy sao?”

“Tôi cũng nói mà,” Trần San vẫn không phát giác ra điều dị thường ở anh, “Cậu với bên giám đốc Lâm nói chuyện sao rồi? Giám đốc Lâm đưa ra điều kiện gì?”

Từ Yến Thời cũng không giấu giếm, “Tiền lương hằng năm sáu trăm nghìn, trích phần trăm dự án cộng cổ tức cuối năm.”

Trần San: “Không tệ, cũng ngang tôi giữ chức giám đốc phòng kỹ thuật này nhiều năm, có vẻ Vi Lam đưa ra điều kiện cũng không tệ nhỉ? Con người Lâm Khải Thụy sao thích chơi nổi thế, định phá hỏng thị trường hả?”

Từ Yến Thời chỉ cười, thờ ơ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Tôi vẫn còn chê ít đây, đang định tăng giá nữa.”

“Lại thành Tiểu Bạch Dương hăng hái rồi hả? Đang thiếu tiền lắm à? Tôi còn tưởng mấy năm nay đã bào mòn góc cạnh của cậu rồi chứ,” Trần San rất thích sự tự tin này của anh, vờ như lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, thuận miệng hỏi, “Sao nào, hận tôi hả? Năm đó chính tôi đã kéo cậu vào cái hố sâu này mà. Mặc dù theo tích cách cậu thì ở lại Vi Đức cũng không khá hơn, hơn nữa nơi đó là có đi mà không có về, bao nhiêu bậc tiên liệt đều chết trên chiến trường khoa học, hài cốt khắp nơi.”

Lời phía sau, Trần San cũng không đợi anh đáp lời đã nói tiếp, “Được rồi, hỏi câu này cũng không có nghĩa lý gì.”

Vốn còn đang rất tự tin, nhưng đêm đó, Trần San đã đả kích anh một cú quá lớn, bất kể anh có muốn Lâm Khải Thụy trả bao nhiêu, thì trước mắt anh vẫn chưa đuổi kịp giá trị mấy chục tỉ của chủ tịch. Cũng thật không biết nên lấy cái gì, nên làm thế nào theo đuổi cô đây.

Những ngày hôm ấy, lần đầu tiên Từ Yến Thời cảm thấy sự việc khó giải quyết đến vậy, gặp phải cô gái như thế rồi thích cô, thì bản thân phải cởi lớp da xuống đã.

Anh của lúc này như chú sói nấp trong rừng cây, phục kích đợi cơ hội, dù là cô hay những điều trong quá khứ, đã là thứ nên thuộc về anh thì phải muốn lấy lại tất cả cho bằng được.

***

Ba hôm sau, lão Khánh nhắn tin tốt đến, nói là đã qua vòng đấu loại bên Vi Đức rồi, giờ anh ta đang ở Bắc Kinh chờ bán kết.

Trong nhóm chat ba người, Từ Yến Thời nhắn tin trả lời: Lão Khánh vất vả rồi.

Hướng Viên cũng học theo nhắn trả: Lão Khánh vất vả rồi.

XYS: Mấy ngày nay tôi không thấy em đâu, đang ở đâu thế?

Hướng Viên: Gần đây tôi đang bận bàn chuyện kinh doanh ở bên ngoài.

XYS: Kinh doanh gì?

Hướng Viên: Bí mật.

XYS: Ngay cả tôi cũng giữ bí mật?

Lão Khánh mất hứng: Cậu cũng đâu phải bạn trai của người ta, lại càng không phải là lãnh đạo nốt, dựa vào đâu lại không được giữ bí mật với cậu? Đúng không hả em gái Tiểu Viên?

Hướng Viên: Đợi tôi về nói sau.

Lão Khánh kịp phản ứng: Sặc, thì ra là giữ bí mật với tôi?

Hướng Viên vuốt lông: Bí mật công ty, ngoan.

Từ Yến Thời cũng nhắn thêm một câu, không biết là nói với ai nữa: Ngoan.

Có điều cả ngày hôm đó Hướng Viên không trở lại công ty, đến tận chiều Từ Yến Thời đã mất kiên nhẫn, dựa vào ghế xoa bả vai, duỗi tay duỗi chân hoạt động, dáng vẻ như muốn đánh người vậy.

Đám Cao Lãnh Vưu Trí đi rót nước thì phải đi ngang qua cửa phòng anh, cũng cố ý vòng qua bãi mìn đang tỏa ra sự khó chịu vô cùng rõ ràng, dè dặt rón rén bước đi, sợ mình đạp một phát sẽ nổ cái “ầm!”.

Từ Yến Thời liên tục gửi tin nhắn cho Hướng Viên, nhưng cô đều không trả lời.

Sắc mặt Từ Yến Thời vô cùng khó coi, bàn chuyện gì mà lại lâu đến thế?

Năm giờ tan tầm, tất cả mọi người rút lui khỏi chiến trường, Thi Thiên Hữu không sợ chết gào lên với người đàn ông ngồi trong cửa sổ, “Lão đại, tan làm rồi.”

Người bên trong thấp giọng ừ đáp, tỏ ý đã biết.

Một giây sau đó, mấy người Cao Lãnh hình như nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên, rồi ngay lập tức, Từ Yến Thời mở cửa ra, xách áo khoác sải bước lao thẳng ra khỏi văn phòng.

Đợi đến lúc lên xe, anh bất an nhìn vào vị trí dẫn đường trên Wechat, lại lướt một cái, là tin nhắn Hướng Viên vừa gửi.

“Tới đón với.”

***

Từ buổi chiều thứ hai Hướng Viên đã bắt đầu treo nụ cười miễn cưỡng cùng ăn cơm, uống trà với hai vị giám đốc đối diện đây, và còn cả… ngâm chân. Cô phải ngâm chân dưỡng sinh cùng hai ông già này hai ngày.

Chuyện là cô mới hỏi thăm từ Lại Phi Bạch, có một hạng mục máy bay không vừa lái vừa được thử vận hành ở Tây An, công ty này đã hợp tác nhiều năm với Đông Hòa, lại đến thời điểm gia hạn hợp đồng mỗi năm một lần, vốn hạng mục này phải do công ty chi nhánh Thượng Hải phụ trách, nhưng Lại Phi Bạch đã hỏi thăm được, năm nay hạng mục của bọn họ đặt ở Tây An, thương lượng với chủ tịch mãi rồi quyết định trao hạng mục này lại cho Hướng Viên, vừa hay cũng giúp cái ghế “quan mới” là cô đây được vững vàng.

Nhưng hai vị sếp tổng này lại không dễ phục vụ lắm, ăn trưa xong còn muốn uống trà, uống trà rồi lại đòi ngâm chân, ngâm chân xong thì lại đến giờ cơm tối, tối nay ăn đồ Nhật, ngày mai ăn lẩu. Bốn ngày liên tục, Hướng Viên đi theo y hệt bảo mẫu, lo trước lo sau bưng trà đưa nước, có điều cô vẫn cố nhẫn nhịn những việc này.

Việc khiến Hướng Viên căm tức đó là, tối hôm qua lúc ba người đang ở khu ngâm chân, không biết hai người kia gọi phục vụ gì mà hơn những ba nghìn, cô mặt dày hỏi nhân viên, mới biết hai người này gọi “dịch vụ đặc biệt”.

Đến nước này rồi thì Hướng Viên cũng nhịn, vì hợp đồng máy bay không người lái hai chục triệu, cô cảm thấy chút này cũng không gì, dù sao mình cũng ghi lại vào hóa đơn tập đoàn, thậm chí cô cũng đã nghĩ xong nên viết thế nào trong biên lai rồi.

Kết quả là, tối nay hai vị giám đốc này lại giở trò nói muốn đến quán rượu có dịch vụ trọn gói.

Khi không lại biến thành đoàn du lịch, nhưng dù sao đối phương cũng nói sáng mai sẽ gửi hợp đồng vào hộp thư cho cô. Hướng Viên nhìn mấy tờ hóa đơn trong những ngày qua, gộp chung mọi giá tiền ăn uống vui đùa linh tinh lang tang vào, lại bỏ bốn làm năm thì cũng đi tong bảy mươi sáu ngàn tám trăm.

Cô thật sự xót thay ông nội.

Có điều nếu bọn họ muốn đi thì cô cũng không thể ngăn được, nhưng tối nay cô không muốn tiếp khách nữa, nghĩ như thế, Hướng Viên rót đầy cho mình một ly, nhìn một bàn toàn tóc tai đen thui, không nói hai lời ngẩng đầu dốc cả vào bụng, cố nén cơn khó chịu cuộn trào trong dạ dày, cô vừa kể khổ vừa lôi điện thoại ra định gọi điện.

Cô tìm số của Hứa Diên, nói: “Giám đốc Vương giám đốc Lý, tối nay tôi thật sự không thể tiếp hai anh được nữa, các anh cứ đưa hóa đơn cho Tiểu Lưu đi, ngày mai tôi sẽ tìm kế toán báo lại cho các anh.”

Bên kia nghe máy rất nhanh, nhưng Hướng Viên lại không ngờ Hứa Diên lại nghe máy nhanh đến thế, bình thường đều phải sau nửa phút mới nghe máy, nên cô vẫn còn bịa chuyện với đầu kia: “Vừa nãy bảo mẫu trong nhà gọi điện tới, nói con tôi sốt rồi, chồng cuống tới mức muốn ly hôn với tôi, nói thật ly hôn cũng không sao, công việc của chồng nào quan trọng, chỉ là tôi không nỡ bỏ con, thằng bé còn nhỏ, không thể để thằng bé không có mẹ được, bây giờ tôi phải gấp rút vào viện đã.”

Cô định giả vờ gọi điện thoại cho bảo mẫu, hỏi thăm tình hình của “con trai”. Chiêu này hồi trước Hứa Diên rất hay dùng, thế nên cả hai đều ngầm hiểu mà không cần nói, chỉ cần đối phương ở đầu dây nói không đầu không đuôi cũng có thể kịp thời phản ứng, lại còn có thể ứng đối đôi câu.

Kết quả cô lại bất ngờ nghe thấy giọng nam quen thuộc ở đầu dây, âm thanh đè nén cực thấp, “Tôi đến ngay.”

Hướng Viên vô thức cúi đầu nhìn, lập tức ngơ ngác, Từ Yến Thời lại lạnh lùng bổ sung: “Tôi không muốn ly hôn, cũng không muốn bỏ con.”*

(*Lý do Hướng Viên gọi nhầm cho Từ Yến Thời là vì chữ Hứa phiên âm là “xǔ”, chữ Từ là “xú” nên trong danh bạ hai cái tên này nằm cạnh nhau.)

Đầu nổ *ầm* một tiếng, pháo hoa bắn đầy trời, hoa lửa nổ tung trong bụng cô, huyết dịch bắt đầu chảy ngược về.

“Đợi tôi ở bên dưới.” Hướng Viên cúp máy rồi nói, “Tôi đi tính tiền đây, các anh cứ từ từ uống nhé.”

Vị giám đốc Vương với quả đầu Địa Trung Hải ở đối diện bỗng lên tiếng, “Được rồi, nếu con của giám đốc Hướng bị bệnh thì bọn tôi cũng không thể giữ cô lại được.” Cuối cùng còn híp mắt thô bỉ nói, “Vậy ngày mai tôi bảo Tiểu Lưu gửi hóa đơn cho cô chứ gì?”

“Đúng thế.”

Hướng Viên xuống lầu, người đàn ông kia đã đứng đợi trước lễ tân khách sạn, dáng người cao ráo bóng lưng thuận mắt, hai cô gái thu ngân bên cạnh cứ đưa mắt nhìn sang bên này, lại còn xấu hổ đẩy nhau, như thể đang đùn đẩy để đối phương đi xin Wechat.

Người kia vẫn chưa phát hiện thấy gì. Hướng Viên đi đến, không nói hai lời đập hóa đơn lên bàn.

“Tính tiền!”

Hai cô gái giật mình lập tức hoàn hồn, được rồi… sao dữ vậy.

Từ Yến Thời nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đi đến cạnh Hướng Viên. Máy in đang in hóa đơn thanh toán, cô gái trẻ thấy người kia lại gần thì lòng càng rạo rực, nhưng hình như anh ấy có quen biết với người phụ nữ xinh đẹp dữ dằn trước mắt này? Cô nàng mất mát cúi đầu tìm giấy.

Từ Yến Thời liếc nhìn con số trên hóa đơn, sáu ngàn tám??

“Ăn vàng đấy hả?” Anh thuận miệng hỏi, “Đơn vị nào?”

Hướng Viên: “Phi hành Cao Tường.”

Từ Yến Thời nhíu mày, “Nói chuyện gì?”

Hướng Viên: “Thì là hạng mục định vị máy bay không người lái đang thử ở Tây An gần đây đấy.”

“Bàn xong chưa?”

“Ông ta bảo ngày mai sẽ gửi hợp đồng.”

“Người còn ngồi trên không?”

Hướng Viên đáp có, “Sao vậy?”

“Không có gì cả, tôi đi vệ sinh đã. Em vào trong xe đợi tôi.” Từ Yến Thời nói rồi giao chìa khóa cho cô.

***

Hạng mục máy bay không người lái lần này của phi hành Cao Tường là hạng mục đầu tiên Lâm Khải Thụy giao cho anh, trong tháng sau ký hợp đồng, do anh đích thân dẫn đội. Nếu anh nhớ không nhầm thì phía Lâm Khải Thụy đã có được hợp đồng, vậy nghĩa là nếu Lâm Khải Thụy không lừa anh thì hai lão già này đang bỡn cợt Hướng Viên.

Dùng hợp đồng hết ăn lại uống, lừa cô suốt một tuần.

Từ Yến Thời gọi điện cho Lâm Khải Thụy, bên kia nghe thấy tin này thì cũng khiếp sợ, “Mẹ kiếp, lão Đoàn không gạt tôi đâu, bọn tôi vừa hoàn thành các chi tiết hợp đồng trong tuần này mà. Tôi nói thật với cậu, hạng mục cậu phụ trách đây vốn do công ty chi nhánh Thượng Hải của Đông Hòa phụ trách, tôi cố lắm mới đoạt về được. Chuyện này cũng không thể trách tôi, bây giờ lão Đoàn bất mãn với Đông Hòa lắm, không biết bên phòng nghiên cứu giở trò quỷ gì mà sản phẩm cách tân không đổi, hơn nữa đây là lần đầu chúng ta hợp tác với Vi Đức, tôi biết cậu có kinh nghiệm nên mới để cậu dẫn đội, làm sao tôi có thể đùa với cậu được. Cậu gửi thông tin của hai người kia cho tôi đi.”

Hiệu suất làm việc của Lâm Khải Thụy rất cao, chẳng mấy chốc đã gọi lại: “Tôi hỏi rồi, lão Đoàn nói tuần này mình không hề đến Tây An, người đi là hai giám đốc của chi nhánh khác, phụ trách làm ăn với Đông Hòa, tôi đoán là muốn chấm dứt hợp đồng, nhân tiện chiếm lợi từ cô nàng đấy. Hợp đồng còn nằm trong tay lão Đoàn đây thì hai người bọn họ lấy đâu ra hợp đồng, tám mươi phần trăm là bạn gái cậu bị chơi xỏ rồi. Hai nhân viên dưới trướng lão Đoàn thích moi hời từ người khác, có lúc lão Đoàn cũng chẳng quản được. Có muốn tôi ra mặt giáo huấn giúp cậu không?”

Mấy phút sau, đám người của Cao Tường trong phòng bao chuẩn bị ra về, đang sửa sang lại quần áo thì bỗng cửa phòng mở ra cái *cạch*, một người đàn ông cao gầy tuấn tú bước vào, trên tay còn xách ba chai rượu đỏ, tay dài kẹp lại, khớp xương sạch sẽ thon dài. Có cô gái nhìn thấy thì bất giác nuốt nước bọt.

Từ Yến Thời đặt rượu lên bàn, xếp ba chai ngay ngắn, “Tối nay kết hôn nên vui quá, còn lại ba chai rượu này nên tặng các anh đấy.”

Có người tinh mắt nhận ra, ba chai rượu này cộng lại cũng phải hơn tám mươi ngàn, đẹp trai mà bị điên hả? Cưới vợ vui đến thế sao? Có khác gì kẻ điên ném tiền trên sân thượng không?

Giám đốc Vương “Địa Trung Hải”: “Thật hay đùa vậy?”

Từ Yến Thời cười, “Không muốn hả? Vậy thì tôi qua phòng khác.”

Giám đốc Vương “Địa Trung Hải” không dám tin lại có chuyện tốt đến thế, kết quả là Từ Yến Thời trực tiếp mở rượu, còn rót cho mỗi người một lần, hành động này đã khiến mọi trái tim treo ngược trở lại lại vị trí cũ. “Địa Trung Hải” vội vã nhét nắp rượu lại, kéo vào lòng như bảo bối, nghĩ bụng chắc tên này ngu lắm rồi, uống nhiều nên đi nhầm phòng đây mà, thuận miệng chúc phúc đôi câu “chúc hai người trăm năm hòa hợp, tân hôn vui vẻ” rồi vội tiễn người đi.

Từ Yến Thời đút tay vào túi bước xuống lầu, cuối cùng hai bước gộp một bước nhanh đi xuống.

Nhân viên mặt mày sốt vó đập vào lòng bàn tay liên tục, vừa thấy anh xuống thì lập tức đi lên toan hỏi tiền rượu kia ai trả, nào ngờ Từ Yến Thời lướt qua, tiện tay khoác vai anh ta, cúi đầu nói: “Là hai tên mập ở sau mua, mau gọi mấy người chặn cửa lại, uống say rồi nên không nhớ chuyện đâu.”

Nhân viên nào dám để anh đi, sợ hãi định cản lại thì Từ Yến Thời đã nhét một tờ giấy vào tay anh: “Hai người họ mà không trả thì đây là điện thoại và địa chỉ của họ, hoặc đến Duy Lâm tìm tôi.”

Bình thường Duy Lâm hay liên hoan ở đây, nhân viên này cũng thấy Từ Yến Thời quen mắt nên mới đồng ý.

Nói rồi anh không dừng bước, đi thẳng ra cửa, Hướng Viên không vào xe chờ mà đang co ro mình ngoài quán rượu, Từ Yến Thời chắc chắn nhân viên sau lưng đã đóng cửa thì mới đi thẳng về phía Hướng Viên, vừa đi vừa cởi áo khoác xuống.

Hướng Viên xoay lưng lại, bất chợt cảm thấy sau lưng ấm áp, một giây sau đó cả người đã bị bao lại, hơi thở đàn ông nóng rực bao phủ lấy cô.

Cô cứng người, bất chợt có phần tham lam sự ấm áp vô hình này, vô thức rụt lại vào trong ngực anh. Cô thật sự rất lạnh, Từ Yến Thời lại phủ thêm áo cho cô, dựng cổ áo lên rồi quay mặt cô về phía mình. Đầu óc Hướng Viên đóng băng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, Từ Yến Thời dựng cổ áo lên gài nút lại.

Trời rét đất đông, gió lạnh rít gào, những bông tuyết nhảy múa liên tục dưới ánh đèn.

Dưới ánh trăng bàng bạc, khuôn mặt anh có phần nào mạnh mẽ hơn thường, nhưng trong ánh mắt ấy lại đong đầy dịu dàng chẳng thể nào bỏ qua.

Cơn lạnh trên người Hướng Viên bị xua đi, “Vừa nãy anh làm gì thế?”

Từ Yến Thời không đáp, trong cánh cửa đang đóng phía sau chợt có một nhóm người đi xuống, Từ Yến Thời bỗng nắm tay Hướng Viên kéo cô đi về phía xe đậu, “Bọn họ xuống rồi, có phải đóng kịch thì nên đóng cho trót không?”

Đi được một nửa, Từ Yến Thời bèn tách năm ngón tay cô ra, mười ngón tay đan chặt cùng cô.

“…”

Hai người đi đến trước xe, bỗng trong quán rượu sau lưng có người vỗ bàn cái rầm, hét ầm lên như thể không dám tin: “Không trả tiền?!!!”

Hướng Viên quay đầu lại nhìn, không yên tâm vùng vẫy, “Rốt cuộc anh đã làm gì vậy? Anh đừng phá hỏng hợp đồng này của tôi, tôi đã phải nhẫn nhịn hơn một tuần rồi đấy, bọn họ đến khu rửa chân gọi dịch vụ tôi cũng nhịn!!!”

Từ Yến Thời thở dài, đè người lên cửa xe, “Nếu tôi nói em bị lừa rồi thì em có tin không?”

Hướng Viên bình tĩnh nhìn anh, “Lý do?”

“Lý do để sau này tôi nói với em, nhưng tôi chắc chắn em bị lừa rồi, người ta chỉ muốn vét tiền ăn uống của em thôi, không tin thì sáng mai em cứ chờ hợp đồng đi, xem hộp thư của em có nhận được gì không.”

Bỗng Hướng Viên cảm thấy suy sụp, cô vất vả khổ cực một tuần nhưng rồi vẫn bị hẫng sao? Cô không tin nổi…

Trong mắt viết đầy sự khó tin.

“Không tin thì em cứ đợi đến mai đi.”

Hướng Viên không gượng nổi, chợt trong hốc mắt có hơi nước dâng lên.

Từ Yến Thời nhích người sang dựa vào cửa xe, nhìn đám người dây dưa trước cửa quán, anh khoanh tay nói với Hướng Viên: “Sau này em sẽ còn gặp nhiều loại người hơn nữa, bọn họ chỉ là một dạng trong trăm kiểu người trên đời này mà thôi. Mới chút đả kích thế này đã không chịu nổi rồi sao?”

Mấy ngày nay Hướng Viên gần như uống tù tì không nghỉ, cũng chỉ vì mới nhậm chức. Nếu như có thể gia hạn tiếp hợp đồng thì chí ít sang năm kiếm tiền được hơn ba phần trăm, sao cô có thể không nghĩ ra, “Nhưng rõ ràng giám đốc Vương đã nói là ngày mai sẽ chuyển hợp đồng đến mà?”

“Tới ngày ký hợp đồng còn có người muốn đổi ý nữa là, cái chuyện ‘ngày mai’ của em không phải là chuyện chắc chắn.”

Hướng Viên không nói gì thêm, hai mắt hoen đỏ, có lẽ mệt mỏi liên tiếp mấy ngày đã khiến cô mất sức, đầu óc rối ren không nghĩ được gì, cả người nặng trịch như bị đổ chì, một giây trước còn nói sẽ ký hợp đồng, vậy mà một giây sau đã đi tong, cứ như rơi vào địa ngục luyện hỏa vậy.

Chút rượu uống hồi tối giờ đây đang cuộn trào trong dạ dày, có cảm giác như lửa đốt.

Đầu óc hốt hoảng bừng tỉnh, trong mấy ngày qua toàn là mình tiếp đãi những người này ăn chơi sa đọa, từng ly rượu mạnh dốc vào bụng liên tục, vùi trong phòng karaoke hát bài mình không thích, lại còn ngồi khu ngâm chân, mạo hiểm buồn nôn đợi bọn họ “làm dịch vụ” xong thì lại cho người đưa về khách sạn.

Từng chuyện từng chuyện, nhìn tới nhìn lui toàn phải chịu ấm ức.

Có lẽ mệt mỏi nhiều ngày cộng thêm gần đây toàn gặp chuyện hỏng bét, cô đã không còn hơi sức đâu để tìm tòi nghiên cứu về nhân tình nữa rồi, hiện thực đã khiến cô suy sụp. Có lúc con người chính là thế đấy, không thể thả lỏng, phải hăng say cho đến cùng, chỉ cần buông lơi một chút thôi thì mọi cố gắng sẽ bay biến, thậm chí còn cảm thấy mình như đồ ngốc.

Nhưng Hướng Viên không muốn để Từ Yến Thời thấy dáng vẻ mình khóc, sẽ khiến anh nghĩ nhiều, dù mũi nghẹn ngào chua xót, trong lòng tủi thân muốn chết, cô cũng không quen để lộ vẻ yếu ớt của mình trước mặt bất cứ ai, huống hồ còn là trước mặt người đàn ông cô thích.

Chỉ có điều, đứng trước mặt người đàn ông mình thích thì những ấm ức của phụ nữ dễ dàng bị phóng lớn lên, giờ phút này Hướng Viên đã rất hiểu rõ rồi, có người thích, có người quan tâm thì lập tức mọi cảm xúc đều bị khuếch đại trong chớp mắt ấy. Kỳ thật như thế không tốt lắm, sẽ khiến bản thân mất phương hướng.

Hướng Viên điều chỉnh cảm xúc, cô hít mũi, giả vờ như không có chuyện gì bước lên xe, báo cho Từ Yến Thời biết địa chỉ nhà cô. Trên đường về cũng như thường ngày, vẫn nói chuyện đôi ba câu với anh.

“Giọng của cô MC này sao vẫn thế vậy.”

“Bên kia đang tháo đi xây lại sao? Sao tôi không biết?”

“À, tôi vừa mới đến. Xin lỗi, tưởng đây là Bắc Kinh.”

“Đúng rồi, Tết này anh có về Bắc Kinh không?”

“Sao anh không nói gì thế? Không muốn nói chuyện với tôi à? Hay anh cảm thấy tôi ngốc quá, không cần phải nói chuyện với tôi?”

Từ Yến Thời lái xe, liếc mắt nhìn cô, “Tôi đang nghe đây.”

“Anh có biết hồi cấp ba mình rất lạnh lùng lắm không?”

Từ Yến Thời: “Có à?”

Chỉ là anh không hay nói nhiều chứ tính cách không lạnh lùng, có điều người không quen sẽ cảm thấy anh lạnh nhạt thật.

“Nhưng gần đây tiếp xúc lại cảm thấy khá tốt, không như tôi nghĩ.”

“Thực ra hồi nhỏ tôi rất thông minh, học thuộc lòng nhanh lắm, có điều tới khi lớn lên đầu óc như bị gỉ vậy.”

“Nói thật tôi chơi game rất giỏi, tất cả là nhờ bạn trai tôi quen hồi năm nhất đại học. Nhất định anh không biết đâu, anh ấy tên là Down, chơi Ma Thú đỉnh lắm nhé, người hâm mộ toàn gọi anh ấy là D Hoàng. Hồi đầu mới chơi game tôi chơi rất dở, về sau là anh ấy nắm tay dạy tôi đấy.”

Hiếm khi thấy Từ Yến Thời không ghét bỏ, còn lên tiếng ừ đáp.

“Nhưng anh ấy không chịu nói chuyện video với tôi, chỉ gọi điện có một lần, mà kể ra giọng cũng gần giống anh đó, có điều nghe hơi lạ, tôi cũng không thể nói ra được.”

“Vậy vì sao lại chia tay?”

“Vì anh ấy xấu quá.”

Từ Yến Thời: “…?”

Hướng Viên nói liên tục: “Có một lần, tôi thấy một tấm ảnh tự sướng trong Qzone* của anh ấy, không phải tôi chê gì đâu, vốn tôi thích anh ấy thật, xấu cũng được, dù gì chơi game cũng giỏi, có điều anh ấy không chịu gặp mặt tôi, cũng không chịu bật webcam. Tôi không chịu nổi dây dưa như thế bèn nói chia tay. Kết quả là anh ấy trực tiếp “thoái ẩn” luôn.”

(*Qzone là mạng xã hội được tạo ra bởi Tencent vào năm 2005. Nó cho phép người dùng viết blog, giữ nhật ký, gửi hình ảnh và nghe nhạc.)

Từ Yến Thời chợt nhớ ra, hồi đó lúc đăng ký tài khoản thì anh đã tải đại một tấm ảnh trên mạng về, vẫn còn dính watermark mà.

Quả thật lúc đó anh không muốn gặp cô trong thân phận của Down, dù gì sau chuyện trong rừng cây năm lớp mười hai, cả hai đã cãi nhau rồi giải tán trong không vui.

Thật ra lần đó anh đang hack hệ thống của trường để sửa điểm thi cuối kỳ cho Hướng Viên, chuyện này trước kia anh đã giúp Phong Tuấn làm nhiều lần rồi, đợi hết kỳ nghỉ đổi lại như cũ là xong, trường học sẽ không kiểm tra được. Cũng vì thế nên Phong Tuấn mới thấy hứng thú với lập trình. Sau đó vô tình bị Hướng Viên biết được, bèn dính lấy anh đòi đổi điểm. Anh hết cách đành đồng ý.

Kết quả trong lúc hack hệ thống, không biết vì sao lại đột nhiên khiến toàn bộ mạng lưới trường bị tê liệt. Điều đáng sợ hơn nữa là, trong vài giây đó, nhóm chat QQ của giáo viên cũng như diễn đàn của trường lại truyền nhau lịch sử trò chuyện giữa hiệu trưởng với cô giáo XX, nội dung rất dâm ô không lành mạnh.

Ngay đêm đó, hai người bị bắt quả tang ngay trong rừng cây.

Hướng Viên hết cách, bèn thừa nhận mình đang hẹn hò với Từ Yến Thời, “thú nhận” hai người đang xem phim trong rừng cây, bày tỏ mình không biết gì với chuyện đã xảy ra. Ngày hôm sau, hiệu trưởng và cô giáo kia đã bị phụ huynh tố cáo lên Bộ Giáo dục.

Hiệu trưởng bị mất chức, cô giáo cũng nghỉ việc.

Chuyện này hai người vẫn giấu trong lòng, ngay tới Phong Tuấn cũng không nói. Gánh cái oan cướp vợ của bạn, Từ Yến Thời chỉ có thể chuyển trường. Cho đến khi lên đại học gặp lại Phong Tuấn thì anh mới nói rõ chuyện này ra, mà Phong Tuấn cũng tin tưởng giữa Từ Yến Thời và Hướng Viên không có gì. Dẫu gì năm đó Hướng Viên từng theo đuổi anh mà anh không đồng ý.

Chỉ có điều khi ấy Từ Yến Thời không chịu thừa nhận, nhìn thẳng chính là trái tim của mình, quả thật về sau anh thích Hướng Viên, thậm chí còn dùng thân phận Down lén lút yêu đương qua mạng với cô, dạy cô chơi game. Thực ra Hướng Viên đã quên, hai người từng chat video một lần.

Camera chĩa thẳng vào ngực anh, lần đầu tiên Hướng Viên lấy chuyện chia tay ra ép anh, anh đành phải đồng ý.

Nhưng lúc đó anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Hướng Viên nói muốn gặp mặt, mà bấy giờ anh chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí một ngày phải làm ba việc kiếm tiền trang trải, quá khứ khó khăn khốn cùng đó, anh không muốn để cô biết.

Nên lần thứ hai khi cô đề nghị chia tay, anh im lặng một ngày rồi đồng ý. Cuộc tình qua mạng không kéo dài đến một tháng đã chấm dứt.

Đúng lúc này, xe dừng lại dưới nhà Hướng Viên.

Cuối cùng lộ trình toàn những chuyện vụn vặt cũng kết thúc, Hướng Viên chào tạm biệt rồi xuống xe.

Hướng Viên đi thẳng vào cửa, vất túi xách lên ghế, đá bay giày, chạy thẳng vào bếp xách bảy tám chai bia ra rồi ném lên sô pha, mở TV lên khoanh chân ngồi xếp bằng.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm TV, dùng răng mở hết bảy tám chai ra, cô đang định uống thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

XYS: “Ra ban công đi.”

Hướng Viên đi ra, phát hiện xe anh vẫn đang đậu dưới lầu, không có vẻ là sắp rời đi. Trước lầu cô là khoảng trống lớn, trên đất tích tụ một lớp tuyết mỏng, lá cây cùng những bụi lùn ven đường đều đã kết băng.

Hướng Viên cầm bia trong tay, đưa mắt nhìn xuống.

XYS: “Mở dẫn đường điện thoại lên.”

Hướng Viên làm theo, chiếc xe trắng như tuyệt chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu. Vì để Hướng Viên thấy rõ mình nên anh hạ cửa kính xuống, Hướng Viên trông thấy anh một tay đánh vô lăng, mắt cứ nhìn về bên này. Lúc xe biến mất ở cổng tiểu khu thì điện thoại Hướng Viên reo lên, rung động trong bóng tối như nhịp tim lúc này của cô.

Cô nhấp ngụm bia, nghe máy, “Alo?”

Bảy giờ tối, đèn đường vừa lên, thành phố ban đêm đèn đuốc sáng trưng, xe của Từ Yến Thời nhanh chóng hòa vào đường chính. Trong dòng xe cộ đông nghịt, anh bật bluetooth, vừa đánh vô lăng vừa nói chuyện với cô gái ở đầu dây: “Chuyện của Cao Tường, thật ra không thể trách em được, ngay từ đầu bọn họ đã không tính hợp tác với Đông Hòa. Còn về việc vì sao tôi biết thì vài ngày nữa tôi sẽ nói với em. Cũng là một trùng hợp, vô cùng đúng dịp. Tiếp theo đây tôi sẽ nói địa điểm, đánh dấu lại đi.”

Hướng Viên tưởng là số liệu khảo sát gì đó, lập tức đặt chai bia xuống, nghiêm túc nói: “Được.”

Từ Yến Thời nghe thấy giọng cô căng thẳng, biết cô hồi hộp bèn cười, “Thả lỏng đi, không phải công việc.”

Hướng Viên kịp thời phản ứng, “Anh đang lái xe à? Còn gọi điện cho tôi sao?”

Người đầu dây trấn an, “Đang bật bluetooth, không sao.”

Vừa dứt lời, đúng lúc rẽ vào con phố Đông đầu tiên, Từ Yến Thời đánh vô lăng, “Cơ quan và và nhà trẻ bây giờ đã đóng cửa rồi, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều bạn nhỏ đến.”

Hướng Viên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời cao, bốn phía trống trải yên tĩnh, cây cối xào xạc, bên tai là tiếng thở và âm thanh trầm thấp của anh.

Cô im lặng lắng nghe.

“Cửa hàng bánh bao, hẳn ngày mai những bạn nhỏ ấy sẽ ăn sáng ở đây.”

Đương lúc nói, anh lại rẽ vào một con phố thẳng tắp, Từ Yến Thời nhìn cửa hàng văn phòng phẩm vẫn còn sáng đèn bên ngoài, “Cửa hàng văn phòng phẩm, những người bạn nhỏ đang chọn mua bút ngày mai phải dùng.”

Vừa nói xe vừa nhanh chóng tăng tốc băng qua hàng rào um tùm, bên trong có bật một ngọn đèn đường mờ vàng, trong hàng rào là một sân bóng rổ cỡ nhỏ, “Sân bóng rổ, chiến trường của nam sinh…”

Rồi sau đó, anh đi qua trường cấp hai, trường cấp ba, bể bơi, trung tâm mua sắm, tiệm internet, phòng thể thao điện tử, khu trò chơi.

“Hồi học cấp hai, anh ta không biết gì, cảm thấy con gái thật phiền phức.”

“Lên cấp ba, anh ta nhất thời bị mù, từ chối một cô gái bây giờ mình rất thích.”

“Anh ta đã từng rất thích bơi.”

“Anh ta đã từng ở lì trong tiệm net hai tháng, chỉ vì giúp người anh em của mình chơi game cùng một cô gái.”

“Anh ta cũng từng mất phương hướng, cảm thấy thế giới này thật thảm thương.”

“Nhưng bây giờ, anh ta đã lần nữa nhặt lại được mơ ước.”

Cuối cùng, xe chậm rãi dừng lại trước bảo tàng công nghệ đen như mực, mấy chữ to trên đỉnh đầu vô cùng nhức mắt.

Từ Yến Thời hạ cửa kính xuống, xe đã rời khỏi thành phố, bóng cây đu đưa qua lại, chẳng còn đâu cảnh phố xá sầm uất náo nhiệt, chỉ còn tiếng xe buồn tẻ và thỉnh thoảng có vài tiếng còi xe, kèm tiếng gió nhẹ bên tai.

“Cậu ta sẽ leo lên đỉnh núi một lần nữa, sẽ trao cho cô gái ấy mọi mong muốn. Hướng Viên, nhìn vào dẫn đường đi.”

Đường chỉ dẫn trên điện thoại vòng một vòng, các đường lưới trong vòng tròn ấy là tất cả các địa điểm mà anh vừa đi qua, trông như bản đồ địa cầu, và cũng trông như một vệ tinh.

Trong nháy mắt ấy, nước mắt Hướng Viên cố nén cả đêm bất chợt rơi xuống.

“Hướng Viên, đây là thế giới của anh.” Từ Yến Thời chống một tay lên bệ cửa, một tay cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mấy chữ bảo tàng công nghệ chớp đỏ ngoài cửa, nói.

Hoan nghênh em, cô gái của anh.

____

Qin: Sau chương này mà không gục trước anh Từ nữa thì thôi.:<

Bình luận
× sticky