“Hướng Viên, đây là thế giới của anh.” Từ Yến Thời chống một tay lên bệ cửa, một tay cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mấy chữ bảo tàng công nghệ chớp đỏ ngoài cửa, nói.Hoan nghênh em, cô gái của anh.
***
Nửa giờ sau, một chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang màu bạc nhanh chóng dừng lại bên đường, đèn xe nhức mắt rọi thẳng vào mặt Từ Yến Thời. Anh dựa vào cửa xe, khó chịu híp mắt lại. Một giây sau đó, lão Khánh vác bình xăng hì hục đi tới, Từ Yến Thời đi đến mở bình xăng ra, lại bị người ta đùa cợt: “Xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay đi ra ngoài không mang theo não hả? Không nhìn đồng hồ xăng mà dám chạy đến vùng hoang vu này à?”
Hiếm khi thấy Từ Yến Thời không phản bác, để mặc anh ta cười giễu.
“Nếu cậu dẫn phụ nữ tới thì tôi còn hiểu được đấy, mà đằng này cậu lại đến một mình? Quỷ đả tường* hả?” Rốt cuộc lão Khánh cũng có dịp chọc được anh nên líu ríu không ngừng, đợi tới khi anh mở nắp xăng ra thì mới chợt vỗ gáy, trợn mắt nói, “Mẹ nó, quên cầm phễu rồi, lỡ tràn ra… Ngộ nhỡ lát nữa lái xe về nổ mất thì sao?”
(*Quỷ Đả Tường: chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bạn mất đi cảm giác phương hướng, hay nói cách khác là bạn đã lạc đường.)
“Không phải tôi đã bảo cậu đem theo rồi à?”
“Mẹ kiếp, nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện đến làm tôi phải bò từ trong chăn ra, nhất thời cuống cuồng nên quên mất.”
Từ Yến Thời mở cửa xe, lấy tờ quảng cáo giấy cứng ở phía ghế sau ra – không biết là do ai nhét vào, sau đó cuộn thành hình cái phễu. Lão Khánh đứng cạnh nhìn, không nhịn được thầm than, đúng là học bá có khác, phản ứng nhanh thật, anh ta nhìn chằm chằm cái phễu tự chế đang thành hình, lại quay về đề tài chính: “Mà rốt cuộc tối nay cậu ở đây làm gì vậy?”
Từ Yến Thời giơ tay xé một phần ở đáy, nói thẳng không chút giấu giếm: “Tỏ tình, theo đuổi.”
“…”
Theo bản năng lão Khánh “à” một tiếng, nhưng hai giây sau, một tia sáng lóe lên trong đầu, anh ta thét ầm lên: “Tỏ tình??!”
“Ừ.”
“Hướng Viên hả?” Có dùng đầu ngón chân nghĩ, Lão Khánh cũng cảm thấy chỉ có thể là cô.
Anh không có vẻ gì ngạc nhiên, vẫn lạnh mặt tiếp tục cuộn phễu, song lời nói ra lại vờ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết à.”
Thật ra con người Từ Yến Thời cũng không hẳn quân tử khiêm tốn, quen biết nhau mấy năm lão Khánh cũng hiểu anh được phần nào, một khi đã muốn ra tay thì không ai địch nổi, chính là cái kiểu đương lúc đối phương toan rút đao ra, thì anh đã thu đao vào vỏ cúi đầu kết thúc.
“Cái quái gì vậy,” Lão Khánh nhìn dáng vẻ đó của anh thì hỏi thêm, “Cô ấy đồng ý rồi hả?”
“Chưa,” Từ Yến Thời cắm phễu tự chế vào bình xăng ô tô, “Nhưng đã đồng ý sẽ suy nghĩ.”
“Không ngờ em Viên lại khó theo đuổi như vậy. Suy nghĩ gì nữa, người đàn ông cực phẩm như cậu thì cô ấy còn nghĩ cái gì?”
“Có thể đang nghĩ xem sau này đặt tên con là gì?”
“…” Lão Khánh ngơ ngác, “Cậu có thể có chút gì gọi là hồi hộp không hả?”
“Không hồi hộp thì sao tối nay tôi lại chạy hết một bình xăng?”
Lão Khánh sực nhớ, “Đừng quên trả tiền xăng cho tôi đấy, gần đây tôi hơi túng thiếu.” Đàn ông với nhau nói chuyện rất trực tiếp, thẳng thừng hơn so với cánh chị em phụ nữ muốn đòi tiền, lại càng không vì thế mà sinh ra cách trở.
“Chuyển rồi.” Từ Yến Thời đã chuyển từ sớm, lão Khánh lấy điện thoại ra thì mới thấy anh đã chuyển mười phút trước, về mặt này Từ Yến Thời tự giác hơn mấy những người cùng giới khác nhiều.
“Trong nhà có việc à?” Từ Yến Thời hỏi.
Lão Khánh: “Cũng không có gì, chỉ là mẹ tôi tái phát bệnh cũ, cứ chạy tới chạy lui từ nội thành đến nông thôn, kết quả ngã gãy chân ở bến xe, bây giờ đang nằm viện, nên tôi muốn mua một căn hộ ở nội thành cho hai người họ ở, đỡ phải mất công chạy tới chạy lui như vậy. Hai ngày trước tôi đã nhìn trúng một căn hộ, đã đặt tiền cọc rồi, chỉ chờ sang năm kiếm thêm tiền để trang hoàng.”
Nghe thấy thế, Từ Yến Thời ngước mắt nhìn anh ta: “Cậu thật sự không định về Bắc Kinh tìm việc à?”
“Tính nói chuyện này với cậu đây, cậu đoán xem tôi gặp phải ai tại cuộc thi ở Bắc Kinh?”
Từ Yến Thời ngậm thuốc, chờ anh ta nói.
“Lư Tuấn Lương, tên oắt này mà cũng tham gia thi đấu khỉ gì. Mẹ, thiếu chút nữa đã xử hắn ta rồi.”
Từ Yến Thời cắn điếu thuốc cười cười, chậm rãi cúi đầu hút tiếp, “Hắn lại phát biểu câu dốt nát nào hả.”
Từ Yến Thời rất ít khi mắng bậy, thỉnh thoảng cũng chỉ mắng vài từ, cộng với chất giọng lạnh lùng nên nghe rất có vị, và cũng chính sự thanh lạnh ấy mới có thể khiến Hướng Viên cảm thấy anh không nhiễm một hạt bụi.
Lão Khánh nói nhỏ, “Tôi cần đếch nghe hắn nói gì, nhổ đờm vào ly nước của hắn rồi đi ngay. Nhưng tôi quyết định rồi, vẫn nên trở về Bắc Kinh một chuyến, thật ra lần trước từ chức chủ yếu vì tôi không ưa nổi nhịp sống quay cuồng ở thành phố đó, nên muốn quay về giúp đỡ cậu. Nhưng suy đi nghĩ lại, dù gì cậu vẫn phải tiến về trước, tôi không kết hôn thì ít nhất cũng phải thu xếp ổn thỏa cho bố mẹ. Về Bắc Kinh làm việc mấy năm, bao giờ kiếm đủ vốn thì quay lại, mà tôi còn phải giết tên Lư Tuấn Lương kia nữa. Để cho hắn ung dung tự tại ở Bắc Kinh hai năm, mẹ nó tưởng mình là ai hả, cũng không nghĩ xem năm đó đứa nào kêu cha gọi mẹ cầu xin chúng ta đừng xử hắn.”
“Tôi chuẩn bị từ chức, đến Thượng Hải.” Từ Yến Thời thờ ơ dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Lão Khánh ngạc nhiên.
Trời tối đen như mực, ánh đèn của bảo tàng công nghệ dìu dịu, cây cối hai bên đường nhẹ nhàng rung động trong gió.
Đổ xăng xong, cửa xe ở phía trước của chiếc G7 màu trắng mở ra, hai người ngồi vào hai bên, một chân Từ Yến Thời giẫm ngoài cửa xe, còn lão Khánh để cả hai chân ra ngoài ngồi hút thuốc.
“Sao cậu lại đột ngột quyết định như vậy?”
Từ Yến Thời khoanh tay dựa vào ghế, giọng rất thản nhiên: “Không đột ngột, dự định trả hết nợ cho Trần San trong hai năm rồi quay về Bắc Kinh, thời gian trước cũng nói với lão Quỷ rồ. Chỉ là bây giờ có cơ hội đến Thượng Hải nên mới đồng ý.”
Lão Quỷ!
Trong chớp mắt, lão Khánh vỗ gáy chợt nhớ ra, anh ta cắn điếu thuốc – cũng chẳng quan tâm tàn thuốc rơi xuống, lấy điện thoại ra rồi nói với anh: “Đợt đó lão Quỷ thiếu một trăm nghìn tiền khám, vừa vặn tôi có nên đưa cậu ta mượn. Lần này đến Bắc Kinh tôi có tới thăm cậu ta, cậu ta cũng trả lại cho tôi rồi, còn phần của cậu, vì bây giờ cậu ta đang trị liệu, không dùng được điện thoại nên cậu ta nhờ người gửi hết vào tài khoản của tôi rồi, bây giờ tôi chuyển qua cho cậu. Cũng không phải con số nhỏ, chuyện này tôi thấy cứ chuyển trước mặt là ổn nhất. Tám chục nghìn, cậu kiểm tra đi.”
“Ting”, điện thoại nằm trong hộp tỳ tay vang lên âm báo.
Từ Yến Thời cúi đầu liếc nhìn, “Cậu ta lấy tiền đâu ra?”
“Lão Quỷ bán nhà rồi,” Lão Khánh than thở, “Cõng căn nhà kia cũng bao nhiêu nợ, lại thêm bệnh này nữa, quả thật áp lực rất lớn, mà em gái cậu ta không chịu bán xe, bố mẹ quỳ gối thì nó cũng không chịu bán! Lão Quỷ cũng chỉ còn nước bán nhà. Cậu nói xem, sao lại có cô em gái ích kỷ vậy kia chứ! Nhưng cậu cũng đừng lo, Lục Thiến đã tới tìm cậu ta rồi, hẳn lão Quỷ cũng nguôi ngoai phần nào, bây giờ chịu chuyên tâm chữa bệnh rồi.”
“Vậy được, chăm sóc cơ thể cho tốt thì không gì là muộn cả.” Từ Yến Thời gật đầu, “Cuộc thi bên Bắc Kinh sao rồi?”
“Tôi dựa vào PPT của cậu làm nói lại thôi, cạnh tranh khốc liệt lắm, Lư Tuấn Lương kia quả không tệ, nhưng chắc vẫn giật giải được.”
Ba ngày sau, thật sự đoạt được giải thưởng thật. Danh sách đưa xuống, tuy không được giải nhất nhưng cũng là giải nhì, có được một trăm năm mươi nghìn. Lão Khánh khua chiêng gõ trống trên Wechat, Hướng Viên lướt qua thấy được, có điều lúc đó cô vô tình biết lão Khánh đang túng thiếu, Từ Yến Thời nhờ Trần Thư tìm người quen bên bất động sản làm môi giới, bị cô nghe thấy, cứ tưởng anh muốn mua nhà ở Tây An, sau mới biết là lão Khánh muốn mua.
Cô và Từ Yến Thời đã bàn bạc với nhau rồi, quyết định đưa số tiền này cho lão Khánh, ngay từ đầu Từ Yến Thời đã không có ý định cầm, còn Hướng Viên bây giờ là ngại cầm tiền. Cuộc thi này toàn do Từ Yến Thời và lão Khánh chuẩn bị, cô gần như không tham gia một khâu nào cả, ngoại trừ vài lần có mặt sắp xếp ra, nếu muốn chia đều với người ta thì trong lòng không thoải mái, thế là cô chủ động nói với Từ Yến Thời, mình không cần số tiền này nữa.
Lão Khánh vô cùng cảm động, cuối cùng vẫn chuyển năm mươi nghìn cho Hướng Viên, “Phần của lão Từ tôi nhận, sau này sẽ tìm cơ hội trả lại cả vốn lẫn lãi cho cậu ta, nhưng phần của cô thì phải đưa cho cô, mặc dù anh đây xấu xí, nhưng chưa từng mượn tiền phụ nữ bao giờ.”
Thấy lão Khánh có cốt khí như thế, Hướng Viên cũng không kiểu cách, sảng khoái nhận tiền, còn khen một câu trong nhóm chat: “Lão Khánh đúng là “man” tốt nha!”
Hai người đang ở trong phòng họp, Từ Yến Thời trông thấy thì nhếch mép cười, không trả lời.
Hướng Viên thuận tiện trả luôn tiền thẻ tín dụng, còn dư hơn hai mươi nghìn, cô quyết định mua một bộ âu phục cho Từ Yến Thời, qua mấy hôm nữa là đến buổi họp báo về sản phẩm mới rồi, chắc anh cũng cần mặc âu phục nhỉ. Liệu có đẹp trai không?
***
Đêm hôm đó anh đã trải lòng mình với cô, nói cô nghe những nơi mình lớn lên trải qua, thậm chí cả những chuyện tự ái chưa từng nhắc đến với ai, nhất nhất đặt trước mặt cô, để cô lựa chọn.
Trong gió rét đêm đen, hoa tuyết xoay vần giữa không trung rồi rơi xuống, tạo nên ánh sáng dịu dàng.
Đầu dây bên kia im lặng, Từ Yến Thời cũng ngồi yên.
Hướng Viên loạn nhịp, nước mắt giàn giụa, máu trong cơ thể xông ngang đánh thẳng chảy vào một chỗ, trái tim vốn trống trải nay như được lấp đầy bởi bông vải, vừa ấm áp lại cảm động. Tiếp đó anh nói với cô rằng, sau này anh chính là toàn bộ của em, sẽ đưa em đi ngắm nhìn thế giới và phong cảnh mà em muốn thấy.
Cô toan gạt bỏ đi những suy nghĩ rối ren, để đầu óc được lý trí lại.
Nhưng lại không thể không cảm động trước màn tỏ tình tối nay, nhất là khi anh dùng bộ nhớ lái xe để vẽ ra vệ tinh trên bản đồ dẫn đường.
Trong thoáng chốc, nắp lon bia trên tay bị cô bóp nhẹ lõm vào, rồi *rắc* một tiếng bắn ra, phát ra âm thanh giòn dã.
Bên kia nghe thấy rất rõ, nghĩ chắc hẳn cô căng thẳng lắm, anh bèn bật cười.
“Không cần gấp gáp trả lời anh, em cứ từ từ cân nhắc đi, có muốn làm bạn gái anh không?”
Bên kia hít một hơi, nước mắt chảy dài.
Từ Yến Thời ngắt bluetooth, đậu xe bên ven đường, nhìn đồng hồ xăng trống rỗng thì thở dài: “Thực sự anh không nghĩ là nhanh như thế, vừa mới từ chối em xong lại nói những chuyện này với em, biết khả năng bị từ chối là rất lớn. Nhưng anh không ngờ đến chuyện tối nay, sợ em ở nhà một mình lại suy nghĩ lung tung.” Anh cúi đầu, kéo khóa áo khoác lên, không biết đang khuyên ai: “Nói thật, anh không tin em không có cảm giác với anh, ngay đến Vưu Trí cũng nhìn ra, nói là em thích anh, trong buổi họp sáng bị kích Lê Thấm mấy câu, em đã xù lông muốn chạy đến văn phòng người ta chửi nhau vì anh sao? Còn nữa, Thi Thiên Hữu nói trong mấy ngày anh đi công tác của Thượng Hải, em nấp trong phòng họp lén ngửi áo anh?”
“…”
Tên biến thái Thi Thiên Hữu này.
“Không phải, là hôm đó tôi vô tình làm đổ canh lên áo anh, nên mới đem về nhà giặt, chỉ là ngửi xem còn mùi của Malatang thôi mà không. Tôi không biến thái thế đâu.”
“Dù gì cũng là ngửi.” Từ Yến Thời tắt máy xuống xe, dựa vào cửa châm thuốc, rít một hơi rồi nhả khói ra, nói tiếp: “Có muốn suy nghĩ lại không?”
“Vâng.”
Hướng Viên đồng ý, cuối cùng Từ Yến Thời cũng nhếch môi, tay kẹp thuốc dựa người vào xe, thờ ơ cụp mí mắt mỏng, lại đút cho cô một viên thuốc an thần: “Có lẽ anh biết em đang băn khoăn điều gì, có phải em đã nghĩ anh quá tốt rồi không? Anh không phải là đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu, cũng không phải là người dịu dàng. Không tin em đi hỏi đám Vưu Trí đi, trước khi em đến, anh đã mắng bao nhiêu người rồi? Nếu không việc gì bọn họ lại sợ anh nổi giận như thế? Anh tuyệt đối không phải là kiểu đàn ông dịu dàng như ngọc như trong tưởng tượng của em, nhưng anh vẫn không muốn em bỏ qua anh, không muốn em tiếc nuối.”
“Hẹn hò với anh rất thú vị, có muốn thử không?”
***
Hướng Viên đưa âu phục đến tay anh, Từ Yến Thời ngẩn ra, bộ đồ rất sang trọng, nét cắt tinh tế, nhìn là biết nhất định không rẻ.
“Anh nhớ mặc bộ này trong buổi họp báo ngày mai nhé.”
“… Không mặc.” Từ Yến Thời nhìn cô, lười biếng gập laptop lại, “Có tài đức gì đâu, anh cũng không phải là bạn trai em. Giữ lại cho bạn trai em mặc đi.”