Hướng Viên im lặng, cảm giác bị người ta kéo xuống nước chung không dễ chịu lắm.
Mấy cô gái trong phòng bệnh cũng tinh mắt, vừa nhìn đã biết là có chuyện, bèn thức thời ngậm miệng.
Chẳng mấy chốc, đám Vưu Trí đã đi lên, trong tay xách bảy tám giỏ trái cây và mười mấy bó hoa, chất đầy cả phòng bệnh, ngay tới bệ cửa cũng không tha, cứ bày la liệt cả ra đó. Hai cô gái ở giường khác trợn mắt há mồm, trố mắt nghẹn họng nhìn Hướng Viên: “Đây đây… đều là đồng nghiệp của cô sao?”
Dù Hướng Viên rất không muốn thừa nhận, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi đầy cháy bỏng của đám tiểu tử Vưu Trí Thi Thiên Hữu, cô chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.
Vưu Trí ngâm nga một bài, đại ý là chúc Hướng Viên sớm ngày xuất viện.
Hướng Viên: “Cám ơn, mai tôi xuất viện rồi.”
Vưu Trí phớt lờ, liếc nhìn Từ Yến Thời, chỉ thấy anh đứng yên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Anh ta nói tiếp: “Chị là đồng chí đầu tiên bị thương nhập viện một cách vinh quang trong năm nay ở phòng chúng ta, những nhứ này đều là tâm ý của giám đốc, phòng kinh quanh, phòng thị trường cùng các đồng chí ở phòng kỹ thuật chúng ta.”
“…”
Hướng Viên liếc nhìn Từ Yến Thời, rõ ràng Từ Yến Thời cũng không muốn để ý tới bọn họ.
Hướng Viên hỏi: “Cao Lãnh với Lý Trì sao rồi?”
“Cao Lãnh bị chị Thư đưa đi rồi, còn Lý Trì…” Vưu Trí dừng lại, đoạn nói, “Có hơi khó nói, cảnh sát đã tìm được camera trong nhà vệ sinh nữ, thật sự không phải do Lý Trì gắn, mà là thợ sửa chữa tới công ty chúng ta đợt trước, là án liên hoàn. Hơn nữa cũng đã bị cảnh sát bắt rồi, camera đó cũng vô dụng, không tìm được dữ liệu từ chỗ hắn ta. Nhưng chuyện lần này cũng coi như nhắc nhở đồng chí nữ các chị. Có điều giám đốc Lý nói, sau này nhà vệ sinh nữ sẽ để dì lao công kiểm tra định kỳ mỗi tuần.”
Bây giờ còn lại duy nhất một vấn đề, “Vậy bức ảnh kia của Lý Trì thì sao?”
Thi Thiên Hữu không nhịn được nói: “Bây giờ hắn với Ứng Nhân Nhân bên nào cũng cho là mình đúng… Hơn nữa, cảnh sát đã kiểm tra điện thoại của hắn ta rồi, còn tìm ra được vài tấm ảnh gợi cảm của Ứng Nhân Nhân, nhưng chỉ có mỗi cô ta chứ không có của người khác. Nên chuyện này khá mơ hồ, để cảnh sát xử, cảnh sát thật sự không có biện pháp xử, trong tay cũng không có bằng chứng, hơn nữa chỉ có Ứng Nhân Nhân khăng khăng nói hắn chụp lén, còn những đồng nghiệp nữ khác trong công ty thì không lên tiếng…”
Hướng Viên không hiểu, “Vì sao đột nhiên Ứng Nhân Nhân lại xích mích với Lý Trì thế? Không phải thời gian trước hai người họ còn rất tốt à?”
“Chuyện này…”
Vưu Trí do dự, đứng từ góc độ của Lý Trì mà nói thì là Ứng Nhân Nhân đòi tiền anh ta, anh ta không đồng ý, hai người cũng chỉ có quan hệ bạn tình chứ càng không phải là bạn bè nam nữ. Thế là anh ta mới thấy phiền, cũng chẳng thèm chu toàn với Ứng Nhân Nhân, nói nếu còn làm phiền anh ta nữa thì sẽ phát tán ảnh của cô ta lên mạng. Lúc này Ứng Nhân Nhân mới nổi đóa, bảo muốn khiến anh ta thân bại danh liệt. Nên lúc này mới có một loạt chuyện về sau.
Nhưng chuyện này, suy cho cùng cũng là tình nhân người ta cãi nhau gây gổ, thanh quan khó quyết việc nhà, ngay đến cảnh sát cũng không thể nhúng tay.
Cuối cùng lúc rời đi, phía cảnh sát còn dặn dò một câu, anh là đàn ông, phải nhường nhịn phụ nữ chút.
Nhưng chuyện Lý Trì thích Trần Thư như ván đóng thuyền, toàn công ty đều đã biết.
Nói đến đây, Hướng Viên lại trầm ngâm.
Từ Yến Thời cũng không lên tiếng, hai người không ai tiếp lời.
Thi Thiên Hữu vẫn còn nói, “Lý Trì đúng là, bạn gái của đồng nghiệp cũng thích, thật không ý tứ gì hết. Thỏ không ăn cỏ gần hang kia mà, sao hắn lại có thể ăn tạp như thế.”
“…”
Vưu Trí: “Đúng thế đúng thế.”
Trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh, hoàng hôn ngoài cửa sổ buông xuống, tiếng tán gẫu của hai cô gái giường bên thỉnh thoảng lại vang vọng trong phòng, bất chợt Hướng Viên nói: “Để Lý Trì đến phòng hậu cần đi, biểu hiện công việc của anh ta trong mấy năm nay quả thật không thích hợp ở lại phòng kỹ thuật, chuyện này cứ giao cho tôi, các anh về đi.”
Hậu cần là nơi nào, tiền lương thấp lại còn không có tiền thưởng, chỉ biết làm ba chuyện vụn vặt. Dù đều là đồng nghiệp, nhưng phần lớn ở đó chỉ toàn những người lớn tuổi sắp về hưu, nếu điều Lý Trì qua đó…
Có điều đám Vưu Trí không có quyền lên tiếng, tất cả đều nghe cấp trên sắp xếp.
Đợi khi đám Vưu Trí lục tục rời đi.
“Anh cũng đi đi.” Hướng Viên bắt đầu đuổi khách.
Từ Yến Thời không đi mà ngồi ngoài phòng bệnh suốt đêm, nửa đêm đến lúc Hướng Viên đi vệ sinh, nhìn thấy người kia thì bất chợt nhớ lại lời Thi Thiên Hữu đã nói, theo bản năng né tránh. Từ Yến Thời không nhúc nhích, ngồi trên ghế dài nhìn cô vào nhà vệ sinh công cộng. Tới lúc đi ra cô lại bất giác nhìn về bên kia, đôi mắt ấy vẫn không chút che giấu, nhìn cô chăm chú.
Rõ ràng là một người lạnh lùng như thế, nhưng vào khoảnh khắc này lại buông thả để mặc mọi cảm xúc thoát ra, hệt như đang sợ, chỉ cần chớp mắt là cô sẽ chạy mất.
Hướng Viên bị anh nhìn tới nỗi nhịp tim thình thịch cuồng loạn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được con tim đập nhanh mất khống chế, máu toàn thân như đang bốc cháy. Trong nháy mắt đó, ánh mắt ấy khiến cô không chống đỡ nổi, lập tức chạy mất dạng như thể có chó điên đang truy đuổi theo sau, nhanh chóng chạy về phòng mình, *rầm* một tiếng khóa lại cửa nẻo, lưng dán chặt lên cửa.
Tim vẫn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô duỗi căng mũi chân, hô hấp tăng nhanh.
Rồi cô lại không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong phòng, mơ hồ nhìn thấy bóng người khom lưng, hai tay chống trên đùi, vùi đầu.
Hướng Viên lại mở cửa ra.
Từ Yến Thời nghe thấy tiếng động, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Hướng Viên đi đến, ngồi xuống cạnh anh, “Không phải tôi bảo anh về nhà đi à?”
Từ Yến Thời ngồi dậy, lưng dán tường nhìn đi chỗ khác, quầy y tá ở cuối hành lang đang bận rộn không ngừng, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có sự giãy giụa vô lực không biết làm sao.
“Tôi,” Người đàn ông ngẩng mặt lên, nhướn mày rồi cụp mắt xuống, nghiêng đầu liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, ánh mắt thâm trầm, “Hình như tôi đã thích một người không nên thích.”
Nói đoạn, anh bình tĩnh nghiêng đầu đi.
Nếu như trong quầy y tá đối diện, có người nhìn về bên này…
Thì có lẽ cô ấy có thể nhìn thấy tình cảm vô cùng kìm nén trong đôi mắt của người đàn ông kia.
Nhưng có lẽ bầu không khí và cảnh nền còn chưa đủ nóng, Hướng Viên nói một câu rất sát phong cảnh: “Thi Thiên Hữu à?”
“…”