Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vô Thường

Rồi Mai Một Mầm Xanh Bắt Đầu

Tác giả: Nguyễn Bảo Trung

Cô Thủy đã ra đi vĩnh viễn trong một đêm mưa tầm tã. Kết thúc một phận người, kết thúc cả những vui buồn, vinh nhục. Chẳng còn lại gì ngoài cái xác lạnh căm. 55 tuổi, có gọi là “chết trẻ”? 55 tuổi, mới nghe thấy nó dài đăng đẵng, nhưng chớp mắt một cái… đã như một giấc chiêm bao.

Có lẽ cô Thủy đã chuẩn bị từ rất lâu cho một đêm như thế này, nên mình nhìn thấy khuôn mặt cô rất an nhiên.

Ung thư giai đoạn cuối, và cô đã từ chối mọi điều trị. Vết thương nơi quầng vú bị bội nhiễm, hoại tử, máu mủ cứ rịn ra. Đôi gò bồng đảo này, ngày nào đã mê hoặc không biết bao nhiêu người, mà giờ đây…

Ừ thì cuộc sống này, sinh – lão – bệnh – tử, liệu có ai tránh được hay không?

Chú Tâm, người chồng đã ly dị cô hơn hai mươi năm, nói oang oang trong phòng cấp cứu, chứng minh không liên đới trước cái chết của vợ:

– Tui kêu bả vô bệnh viện điều trị, bả không nghe, cứ ở nhà tụng kinh ăn chay. Bác sĩ xem, vợ gì kì lạ thế này, tôi chia tay bả cũng đúng… Bả định làm thế để trị bệnh ung thư sao, hay cầu nguyện có vận may thay đổi số phận…

Tiếng mưa khỏa lấp tiếng người.

Giá như chú Tâm có thể im lặng…

Mình biết cô Thủy ăn chay, tụng kinh không phải để cầu nguyện xuất hiện vận may có thể chuyển hóa tế bào ung thư… mà để chuyển hóa tâm mình. Có lẽ cô ấy đã ngộ ra và sống từng ngày còn lại trong sự tỉnh thức, không muốn làm tổn thương đến sự sống xung quanh nữa. Sống thanh thản, chết sẽ bình an.

Theo mình, phải có nợ duyên sâu dày lắm con người mới gặp được nhau, mới nên vợ thành chồng. Nhưng đôi khi họ lại bỏ nhau dễ dàng vì những điều phi lí nhất. Thật lạ. Có thể họ đến với nhau, chỉ để trốn chạy nỗi cô đơn của chính mình, hơn là đến vì tình yêu. Họ không can đảm đứng một mình, sống một mình giữa xã hội.

Bởi nếu có tình yêu thì họ không thể nào đánh mất nhau vì những bất đồng nhỏ nhoi được. Họ cứ cố gắng sở hữu nhau, thay đổi nhau cho phù hợp với chính mình, mà họ quên, sự chết đi của chính mình… hoa tình yêu mới có thể mọc lên.

Ngay như khi cô Thủy đã mất, chú Tâm còn không thể nói một lời từ tâm, hay chí ít là một lời tử tế.

Tại sao không để người khác sống theo ý họ muốn?

Rồi tất cả sẽ qua đi. Có ích gì khi cứ lấy muối chà xát lên những vết thương?

Có nhiều người nghĩ, chết là hết. Có nhiều người cho rằng: Sống là sự biểu hiện. Chết là ngưng sự biểu hiện đó. Chết là bước vào vòng luân hồi sanh tử mới, để được tái sinh, nên họ đã sống ngày hôm nay thật an lành. Cho đi những niềm vui, gieo xuống những nụ cười…

Mỗi ngày, trong cơ thể chúng ta cũng có hàng triệu, hàng triệu tế bào chết đi, và hàng triệu, hàng triệu tế bào mới được sinh ra thay thế. Ừ thì, chúng phải chết đi, bởi vì chúng đã quá già cỗi với hình dáng và chức năng của mình.

Cũng vậy, khi chúng ta đã hết phận sự của mình trên cuộc đời này, thì hãy thanh thản ra đi. Càng cầu sống càng hoảng loạn.

Mây trời hợp rồi tan, đời người có rồi không, mọi thứ chỉ là thoáng chốc. Chính vì có cái chết mà sự sống của mỗi sinh linh đều trở nên ý nghĩa.

Nếu mình cứ già mãi già mãi mà không chết, thì sao? Chẳng phải chết lúc này là cứu cánh tốt nhất ư?(1)

Huê, con gái cô Thủy nói trong nước mắt: Cám ơn bác nha. Nhờ bác mà mẹ con mới ra đi nhẹ nhàng như thế.

Mình muốn ôm cô ấy và nói: Rồi mai… từ nấm mồ ấy, một mầm xanh sẽ bắt đầu.

Cô Thủy đã ra đi vĩnh viễn trong một đêm mưa tầm tã. Kết thúc một phận người, kết thúc cả những vui buồn, vinh nhục. Chẳng còn lại gì ngoài cái xác lạnh căm. 55 tuổi, có gọi là “chết trẻ”? 55 tuổi, mới nghe thấy nó dài đăng đẵng, nhưng chớp mắt một cái… đã như một giấc chiêm bao.

Có lẽ cô Thủy đã chuẩn bị từ rất lâu cho một đêm như thế này, nên mình nhìn thấy khuôn mặt cô rất an nhiên.

Ung thư giai đoạn cuối, và cô đã từ chối mọi điều trị. Vết thương nơi quầng vú bị bội nhiễm, hoại tử, máu mủ cứ rịn ra. Đôi gò bồng đảo này, ngày nào đã mê hoặc không biết bao nhiêu người, mà giờ đây…

Ừ thì cuộc sống này, sinh – lão – bệnh – tử, liệu có ai tránh được hay không?

Chú Tâm, người chồng đã ly dị cô hơn hai mươi năm, nói oang oang trong phòng cấp cứu, chứng minh không liên đới trước cái chết của vợ:

– Tui kêu bả vô bệnh viện điều trị, bả không nghe, cứ ở nhà tụng kinh ăn chay. Bác sĩ xem, vợ gì kì lạ thế này, tôi chia tay bả cũng đúng… Bả định làm thế để trị bệnh ung thư sao, hay cầu nguyện có vận may thay đổi số phận…

Tiếng mưa khỏa lấp tiếng người.

Giá như chú Tâm có thể im lặng…

Mình biết cô Thủy ăn chay, tụng kinh không phải để cầu nguyện xuất hiện vận may có thể chuyển hóa tế bào ung thư… mà để chuyển hóa tâm mình. Có lẽ cô ấy đã ngộ ra và sống từng ngày còn lại trong sự tỉnh thức, không muốn làm tổn thương đến sự sống xung quanh nữa. Sống thanh thản, chết sẽ bình an.

Theo mình, phải có nợ duyên sâu dày lắm con người mới gặp được nhau, mới nên vợ thành chồng. Nhưng đôi khi họ lại bỏ nhau dễ dàng vì những điều phi lí nhất. Thật lạ. Có thể họ đến với nhau, chỉ để trốn chạy nỗi cô đơn của chính mình, hơn là đến vì tình yêu. Họ không can đảm đứng một mình, sống một mình giữa xã hội.

Bởi nếu có tình yêu thì họ không thể nào đánh mất nhau vì những bất đồng nhỏ nhoi được. Họ cứ cố gắng sở hữu nhau, thay đổi nhau cho phù hợp với chính mình, mà họ quên, sự chết đi của chính mình… hoa tình yêu mới có thể mọc lên.

Ngay như khi cô Thủy đã mất, chú Tâm còn không thể nói một lời từ tâm, hay chí ít là một lời tử tế.

Tại sao không để người khác sống theo ý họ muốn?

Rồi tất cả sẽ qua đi. Có ích gì khi cứ lấy muối chà xát lên những vết thương?

Có nhiều người nghĩ, chết là hết. Có nhiều người cho rằng: Sống là sự biểu hiện. Chết là ngưng sự biểu hiện đó. Chết là bước vào vòng luân hồi sanh tử mới, để được tái sinh, nên họ đã sống ngày hôm nay thật an lành. Cho đi những niềm vui, gieo xuống những nụ cười…

Mỗi ngày, trong cơ thể chúng ta cũng có hàng triệu, hàng triệu tế bào chết đi, và hàng triệu, hàng triệu tế bào mới được sinh ra thay thế. Ừ thì, chúng phải chết đi, bởi vì chúng đã quá già cỗi với hình dáng và chức năng của mình.

Cũng vậy, khi chúng ta đã hết phận sự của mình trên cuộc đời này, thì hãy thanh thản ra đi. Càng cầu sống càng hoảng loạn.

Mây trời hợp rồi tan, đời người có rồi không, mọi thứ chỉ là thoáng chốc. Chính vì có cái chết mà sự sống của mỗi sinh linh đều trở nên ý nghĩa.

Nếu mình cứ già mãi già mãi mà không chết, thì sao? Chẳng phải chết lúc này là cứu cánh tốt nhất ư?(1)

Huê, con gái cô Thủy nói trong nước mắt: Cám ơn bác nha. Nhờ bác mà mẹ con mới ra đi nhẹ nhàng như thế.

Mình muốn ôm cô ấy và nói: Rồi mai… từ nấm mồ ấy, một mầm xanh sẽ bắt đầu.

Bình luận