Nhưng nghĩ là một truyện còn nói được ra lời hay không thì là truyện khác, tự nhiên vào rồi bảo nhà người ta bị trùng tang liệu người ta có tin không? Có khi làm ơn mắc oán lại cầm dao chém mình thì sao?
Nhưng nói thì nói vậy, tôi cũng phải thử đi xem thế nào, Vừa gần đến ngôi nhà nó thì tôi bỗng thấy một ông lão và một cô gái trẻ bị đẩy ra khỏi ngôi nhà đó kèm theo lời quát mắng rất to của bà chủ nhà:
– Cút, mau cút ra khỏi nhà tôi, có mà cả nhà các người bị trùng tang thì có, định lừa thần bán thánh gì ờ đây tôi không có dễ mắc mưu đâu nhé!
Cô gái trẻ tức giận lên xửng cổ chửi lại:
– Này bà kia, ông nội tôi đã có lòng muốn giúp gia đình bà tránh được nghiệp nặng, không chịu nghe theo còn to tiếng là sao?
Bà chủ nhà tức giận cầm cây chổi lên:
– Á à con ranh, mày có tin là tao cho ông cháu nhà mày nguyên cái cây chổi vào mặt không? Cút nhanh còn kịp!
Cô gái trẻ định bật lại, nhưng ông lão can ngăn:
– P! thôi đi con! Họ không tin chúng ta thì thôi!
Cô gái tuy còn tức giận nhưng vẫn nghe theo ông lão rảo bước đi về. May mà tôi đến chậm một bước nếu không bà chủ nhà đã cho cái dép vào mồm rồi. Nhưng suy nghĩ làm chi truyện đó nữa, vì giờ tôi đang đi theo ông lão và cô gái trẻ, rõ ràng ông lão kia là cao nhân ẩn mình vì không phải ai cũng biết được gia đình kia bị trùng tang ( tôi do may mắn nên cũng mới biết được), đi theo họ biết đâu tôi sẽ tìm ra sư bá thì sao…?
Theo sau vài còn hẻm thì bỗng nhiên tôi mất dấu họ, đang thắc mắc không hiểu sao họ biến mất thì bỗng giọng nói già nua vang lên:
– Chàng trai trẻ! Sao có nhã hứng đi theo chúng tôi vậy?
Quay mặt lại thì thấy ông lão đang hiền từ nhìn tôi cười, ổng lão nhìn chung có tướng phúc hậu đã già nua theo tôi đoán đã thập cổ lai hy chắc hơn 80 tuổi còn cô gái kia thì bẻ tay răng rắc, khuôn mặt tuy hơi lạnh lùng nhưng vẫn toát lên thần thái xinh đẹp ( có vẻ như ẻm đang muốn đồ sát ai đó).
Đến lúc này thật khó để tôi lấy cớ gì cho vẹn cả đôi đường, chợt nhớ là đang tìm sư bá nên thôi tiện công hỏi thử ông lão luôn:
– Dạ thưa ông, thực ra còn theo ông là muốn tìm sư bá của con, vì thấy ông là cao nhân tái thế nên chắc có thể ông sẽ biết được tung tích sư bá của con ở đâu?
Ổng lão từ tốn hỏi:
– Sư bá của cậu là ai? Nói tên thử xem biết đâu lão lại biết được?
Như cá vớ được nước, tôi liền nói tên sư bá cho ông lão nghe:
– Dạ! Sư bá con tên Trần Diệu còn có biệt danh là Diệu Trấn đạo trưởng!
Cô gái trẻ ngạc nhiên định trả lời thì ông lão ra hiệu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Diệu Trấn đạo trưởng 20 năm trước đã không còn nữa rồi chàng trai trẻ, cậu lần này tốn công vô ích rồi.
Tôi tất nhiên cảm thấy đang có điều bí mật mà ông lão không muốn cho tôi biết, nên tôi vẫn gặng hỏi:
– Không thể nào rõ ràng sư phụ con là Lữ Tiên đạo trưởng bảo là đến đây tìm sư bá mà? Mong ông chỉ lối dẫn đường cho con!
Cô gái trẻ bực tức đẩy tôi ra rồi gằn giọng nói:
– Ông nội tôi đã bảo người đã không còn nghĩa là đã không còn! Tin hay không tùy cậu, đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Họ lại rảo bước đi tiếp vào cuối hẻm nhưng trước khi vòng vào con hẻm thi tôi vẫn nghe thấy lời ông lão nói:
– Nếu cậu không tin lời lão thì 12h đêm hôm nay hãy tới nghĩa địa làng chài ở phía đông, nhất định cậu sẽ có lời giải đáp!
Có đi hay không? Tất nhiên kiểu gì tôi cũng phải thử? Chỉ cần tìm được sư bá thì tôi mới có cơ hội sống sót trước những nguy hiểm đang tới gần.
Lại một đêm với những ám ảnh kinh hoàng đang đón chờ tôi.